Bí Mật Hoa Dành Dành

Chương 10: "Chúng ta giữ bí mật cho nhau nhé?"




Sở Tiêu ngồi một mình trong đêm mưa lạnh rét, đôi mắt nhắm nghiền lại hứng từng giọt mưa lạnh lẽo. Vẻ mặt bình thản không có sự tiếc nuối hay hối hận ở trên khuôn mặt, ý thức cũng dần dần mơ hồ đến mức không nghĩ gì được nữa.

Chiếc ô màu đen dần dần nghiên về phía Sở Tiêu, che đi những giọt mưa đang ngày một nặng hạt dần. Sở Tiêu cảm nhận giọt mưa vẫn tiếp tục rơi lách tách, nhưng lạ thay lại không rơi vào mặt cậu nữa. Sở Tiêu mệt mỏi cố hé đôi mắt nhìn, từ đêm mưa lạnh lẽo thoang thoảng ánh sương, Sở Tiêu mơ hồ thấy một dáng người con trai cao ráo, lại khác lên mình một chiếc áo phông màu xám thật giản dị. Sở Tiêu thoạt nhìn thì liền nghĩ ngay đến Cố Diễn, nhưng trong đôi mắt mờ ảo của Sở Tiêu thì khuôn mặt ấy không có dấu vết thương gì.

Sở Tiêu đưa đôi mắt mơ màng nhìn người con trai trước mặt, cả hai vẫn chưa nói nhau câu nào, xung quanh chỉ toàn là tiếng mưa tí tách rơi. Sở Tiêu mơ hồ nhìn xa lạ nhưng cảm giác lại rất quen, vô thức đưa đôi tay hướng về phía người con trai cầm ô che cho cậu nhưng chẳng nói gì.

"Sao lại ngồi đây? Không tính về nhà ư?" Người con trai trước mặt tỏ ra lo lắng, hắn đưa tay gạt đi những giọt mưa dính trên mặt Sở Tiêu, giọng ân cần mà hỏi.

"Cậu là Cố Diễn ư?" Sở Tiêu mặc kệ cậu hỏi, cậu vô thức mà hỏi.

"Tôi là Cố Diễn." Hắn tiện tay chỉnh lại mái tóc ướt nhẹp của cậu, hắn lại hỏi: "Sao không về nhà?"

Sở Tiêu thở ra một hơi lạnh, hơi thở mang nồng nặc mùi men, Cố Diễn có chút nhíu mày.

"Cậu đã uống rượu?."

Sở Tiêu gật nhẹ đầu. Cơ thể cứ ngả nghiêng ngả ngửa.

Cố Diễn "chậc" một tiếng, hắn ngồi xuống bên cạnh Sở Tiêu, một tay đỡ lấy người cậu, một tay che dù cho cậu.

"Uống bao nhiêu mà say thế này? Lại còn ngồi dầm mưa nữa chứ."

Sở Tiêu không nói gì, được Cố Diễn để cậu tựa vào vai hắn. Lúc này, Sở Tiêu mới cảm nhận được không khí lạnh của trời khuya.

"Cố Diễn, xin lỗi cậu."

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Chuyện lần trước, Nhất Hoàng đánh cậu đấy."

"Không có gì. Tôi quên rồi." Cố Diễn không đổi cảm xúc, bình thản đáp.

Sở Tiêu ngậm ngùi chấp nhận, khoảng lúc sau cậu mới hỏi tiếp: "Mấy hôm nay cậu đi đâu thế?"

"Tôi đến Thượng Hải để thăm anh trai tôi." Hắn ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Sao cậu lại quan tâm tôi thế?"

Sở Tiêu nhỏ giọng đáp: "Sau bữa tối hôm đó, tôi không thấy cậu đi học nữa, tôi sợ cậu gặp chuyện gì đó, vậy nên..."

"Vậy nên cậu đã đi tìm tôi?" Cố Diễn ngắt lời.

Sở Tiêu không đáp gì, đôi mắt cậu mệt mỏi mà từ từ nhắm lại. Cậu không muốn tự thú nhận, cậu cũng không muốn để hắn biết cậu đã đi tìm hắn. Nếu biết, hắn sẽ nghĩ cậu là kẻ ngốc mất.

"Tôi vừa ở cửa hàng tiện lợi về." Cố Diễn cười nhẹ:

"Chị chủ cửa hàng nói có một người tự xưng là bạn đến tìm tôi, còn hỏi chuyện của tôi nữa."

"Lúc đó tôi có chút bối rối, vì từ trước đến nay tôi chưa có người bạn nào cả."

"Thì ra, cậu là người tìm tôi."

Sở Tiêu có chút dè chừng nên không vội đáp lại lời hắn.

"Lúc sáng tôi nghe ông chú ở đầu xóm nói, lúc trời khuya có người đến tìm tôi."

Hắn nói tiếp: "Rồi lúc tôi đi làm, chủ cửa hàng cũng nói có người đợi tôi. Còn cả..."

"Còn cả lúc nãy, tôi gặp bọn xã hội đen đó. Bọn chúng cũng nói cậu đã tìm tôi, hỏi tôi ở đâu."



"Bạc Sở Tiêu, cậu xem tôi là bạn thật ư?"

Giọng Cố Diễn vừa dứt, đáp lại hắn là tiếng mưa rơi tí tách bên lề đường. Cố Diễn thấy Sở Tiêu không nói gì, hắn cuối đầu xuống thì phát hiện cậu đã ngủ từ lâu.

Cố Diễn nhìn đôi hàng mi đen dày bị ướt bởi hạt mưa, hắn đưa tay lau nhẹ đi, còn không quên chỉnh lại mái tóc ướt nhẹp của Sở Tiêu.

Hắn cười nói: "Cậu vẫn chưa cho tôi biết địa chỉ nhà mà cậu đã ngủ rồi sao?"

__

Sáng hôm sau.

Ánh nắng ngày mới bắt đầu tỏa sáng, bầu trời đầy mây xám xịt tối qua đã thay một màu xanh dương mát mẻ, những đám mây trắng lững lờ trôi dạt theo gió. Tiếng chim hoan ca ngân nga trong gió lạnh của mùa Đông, tiếng lá xào xạc nhau nghe cũng rất xao xuyến.

Ánh nắng vàng chiếu vào khung cửa sổ, vài con chim nhỏ đậu trên cành cây khô trụi mà hót ríu rít.

Sở Tiêu cảm thấy nhức nhói vùng thái dương, cậu giật giật chân mày vài cái, đôi tay nhỏ gầy xoa xoa tấm trán, đôi mắt mệt mỏi lờ đờ từ từ hé ra.

Cơ thể có chút đau nhức, tấm lưng nặng trĩu không có sức ngồi dậy, đôi chân run rẩy không thể nhấc lên được tẹo nào. Nhưng đều cậu vô cùng ngạc nhiên đó là nơi cậu đang nằm đây là ở đâu.

Một căn phòng đơn sơ không có thứ gì đặc biết. Chỉ có chiếc tủ gỗ lớn chứa đựng một đống sách vở và đĩa nhạc. Bên cạnh đó lần lượt là chiếc bàn gỗ mỏng manh chứa đồ dùng học tập và một tủ quần áo bằng gỗ trông cũ kĩ. Sở Tiêu đưa mắt qua một lượt thấy căn phòng toàn là đồ gỗ, cậu có chút tò mò.

"Cậu dậy rồi đấy à?"

Sở Tiêu nghe tiếng nói thì có chút giật mình nhưng khi quay mặt ra cửa sổ nhìn thì lại càng giật mình hơn.

Một dáng người cao ráo, khuôn mặt không một khuyết điểm đang niềm nở nụ cười dưới ánh nắng vàng ban mai, đỉnh đầu đội một cái mũ tròn nhỏ. Hắn tựa cằm vào khung cửa sổ, thò đầu vào nhìn Sở Tiêu, giọng nói trầm dịu.

"Sao thế? Còn mệt trong người sao?" Cố Diễn lo lắng hỏi.

"Cậu, cậu." Sở Tiêu hoang mang, chỉ tay về phía Cố Diễn hỏi: "Sao lại là cậu? Tôi đang ở đâu thế này?"

"Đây là nhà tôi."

"Sao tôi lại ở đây?" Sở Tiêu hơi cau mày, cậu hỏi.

"Tối qua cậu uống say tí bỉ, lại dầm mưa rất lâu nữa. Khi tôi đến, cậu nói chuyện một lúc thì ngủ mất. Tôi lại không biết địa chỉ nhà cậu nên mới đưa cậu về nhà tôi."

Sở Tiêu nghe Cố Diễn giải thích thì cũng hiểu ra vấn đề. Cậu quay mặt đi lảng tránh ánh mắt ấm áp như Mặt Trời của Cố Diễn, đưa tay gãi đầu.

"Ò... Xin lỗi cậu. Làm phiền cậu rồi."

"Cậu dậy đi. Đồ vệ sinh tôi đều chuẩn bị hết rồi. xong thì ra ăn sáng."

"Ừm..Được."

Nói xong, Cố Diễn cũng cười rồi rời đi. Sở Tiêu hơi ngây người một chút, nhưng rồi cũng cố lếch cơ thể mệt mỏi vào phòng vệ sinh.

Sở Tiêu chiếc eo nhỏ của mình, vẻ mặt có chút cau có vì cơn đau. Cậu đi tới bồn rửa mặt, thì thấy trên kệ đã có sẵn ly nước và bàn chải đánh răng. Chợt Sở Tiêu cảm thấy ấm lòng, không kiềm được liền nở nụ cười. Từ lúc năm tuổi tới giờ, không còn ai chuẩn bị cho cậu tất tần tật thế này nữa.

__

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sở Tiêu ra phòng khách, liền bắt gặp Cố Diễn đang nấu đồ ăn.

"Xong rồi à? Ngồi xuống ghế đi. Đồ ăn sắp xong rồi." Cố Diễn từ dưới bếp nói vọng lên.



Sở Tiêu khẽ kéo ghế ra, rồi chậm rãi ngồi xuống. Chẳng bao lâu, Cố Diễn đã bưng từ dưới bếp lên vài món ăn thanh đạm. Có rau xào, mì xào, bắp cải trắng xào với cà rốt và một đĩa cá kho.

Sở Tiêu nhìn vào các đĩa món ăn một hồi lâu. Thấy nét mặt ngơ ngẩn của Sở Tiêu, Cố Diễn có chút lo lắng.

"Sao thế? Không thích ăn những món này ư?"

"Không. Tại mấy món này toàn là món tôi thích á."

"Cậu thích ăn thanh đạm à?" Cố Diễn hỏi.

"Ừm." Sở Tiêu cười đáp: "Đạm cũng tốt cho sức khỏe mà."

Cố Diễn "ò" một tiếng. Hắn lấy đôi đũa, cẩn thận so bằng nhau rồi mới đưa cho Sở Tiêu.

"Cảm ơn." Sở Tiêu nói.

"Ừm. Mau ăn đi, chắc là cậu đói lắm." Cố Diễn ân cần đáp.

"Ừm. Uống rượu vào cảm giác hơi đói thật."

"Nhưng tôi không ngờ, một học bá như Bạc Sở Tiêu đây lại đi uống rượu đấy." Hắn nói với giọng cợt nhả.

"Tôi cũng không ngờ, một kẻ xấu xa như cậu lại biết nấu ăn đấy." Sở Tiêu cười nhạt, cậu đáp.

"Nào." Cố Diễn đột nhiên cau mày: "Tôi đã nói rồi, tôi không xấu xa mà."

Thấy dáng vẻ cau có đấy, không hiểu sao Sở Tiêu lại cảm thấy buồn cười, cậu không nói gì, chỉ lắc đầu cười nhẹ. Cố Diễn thấy cậu cười liền cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cụp mắt xuống, tay cầm đũa cứ đâm vào chén mà trút giận.

"Trẻ con." Sở Tiêu phì cười.

"Cậu mới trẻ con ấy." Cố Diễn mím môi, hắn quát lên.

"Tôi làm sao?"

"Còn làm sao gì nữa?" Cố Diễn bày ra vẻ mặt bất mãn: "Tối qua con sâu rượu nào bị sốt rồi còn quậy phá tôi nữa đấy."

Sở Tiêu nghe xong thiếu chút nữa là phụt cơm ra ngoài, cậu đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn Cố Diễn.

"Cậu nói bậy bạ gì thế? Tôi làm gì có quậy phá?"

"Hừ." Cố Diễn khoang tay trước ngực, thản nhiên nói: "Bạn học Sở Tiêu à, tối qua cậu nôn đầy giường tôi, còn lôi lôi kéo kéo tôi lên giường, ôm tôi rồi khóc lớn một trận, dỗ mãi không nín."

Hắn thở dài: "Không ngờ bạn học Sở Tiêu lại trẻ con mà khó chiều đến như vậy đấy."

Sở Tiêu có chút đơ người, đôi đồng tử giãn ra mà nhìn Cố Diễn. Những việc này sao cậu lại không nhớ gì cả, một chút mảnh kí ức của tối qua đều bị cậu quên sạch.

Cậu cứng miệng cãi: "Đừng có vu khống tôi. Làm gì có chuyện đó chứ?"

"Đừng tức giận chứ. Tôi hiểu được mà." Cố Diễn cười nhếch.

"Cậu...!!!" Sở Tiêu cắn chặt môi, biểu cảm tức giận từ trước đến nay chưa từng thấy. Sở Tiêu hận không thể đấm chết tên này ngay lập tức.

"Được rồi. Yên tâm đi, tôi không nói ra ngoài đâu. Chúng ta giữ bí mật cho nhau nhé?" Cố Diễn cười cười, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cậu.

"Giữ bí mật?" Sở Tiêu buông đũa xuống, đôi mắt mang chút ngạc nhiên: "Tôi thì có bí mật gì chứ?"

...