Bí Mật Hoa Dành Dành

Chương 17: Những ngày cuối Đông




Vài ngày sau, sắc trời bắt đầu có hơi ấm, chỉ đôi khi có vài cơn mưa phùng kéo đến nhưng chẳng có gì khiến người khác cảm thấy ác cảm. Trời đang ở cuối Đông, cơn lạnh bắt đầu nguôi ngoai bớt, sương trắng mờ đục cũng chẳng còn dày đặc

Ngày 06 tháng 01 năm 2023.

Một buổi chiều thật bình dị, từng áng mây bị ánh mặt trời hoàng hôn nung đỏ rực. Phía chân trời xa xăm, có những cánh chim bay lượn cả vùng trời. Một bức tranh hoàng hôn đỏ liệm đã rất lâu rồi chưa thấy.

Ở một căn phòng tập múa bị bóng tối bao trùm, chỉ ở phía góc tường có một chút ánh đèn trắng nhàn nhạt. Hiện lên một dáng nam sinh mảnh mai, trên thân khoác lên bộ bạch y cổ trang giản dị kết hợp chiếc đai lưng màu đỏ thẫm thật nổi bật.

Tiếng nhạc êm dịu từ chiếc loa Bluetooth vang lên, dáng người mảnh khảnh của nam nhân ấy bắt đầu chuyển động. Từng bước chân nhẹ nhàng lướt trên sàn gỗ bóng loáng, cánh tay trắng trẻo thướt tha liên tục tạo nét. Người nam nhân như thả hồn vào nhạc, từng động tác di chuyển một cách thật chính xác, uyển chuyển và linh hoạt. Cơ thể của nam nhân uốn lượn một cách chuyên nghiệp, đôi tay thon gọn dang rộng, đôi chân cứng rắn giữ lấy thăng bằng. Dưới ánh đèn trắng mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài đường nét sắc xảo tuyệt đẹp. Đến đoạn nhạc cao trào, thân thể của nam nhân di chuyển nhanh hơn, cậu xoay tròn vài vòng bằng mũi chân, đôi tay dang rộng tung bay cùng bộ bạch y cổ trang. Sau đó, tiếng nhạc dần dần êm dịu hẳn, nam nhân chầm chậm dạng chân dài ra rồi dứt khoát nhảy bước chân dài. Cơ thể cậu ngồi thục xuống, cánh tà áo ôm trọn lấy cơ thể cậu, hai tay khẽ khàng ôm lấy đôi vai gầy gò...

Cuối cùng, nhạc vừa dứt, điệu múa cũng khép lại, ánh đèn trong căn phòng cũng bật sáng. Một nụ cười rạng ngời khiến người nhìn liền mê muội, vẻ đẹp thuần khiết và tươi sáng ấy thật khiến người khác dao động.

Dương Nhất Hoàng đứng từ cửa phòng đã lâu, chậm rãi quan sát từng động tác mà Lục Bằng đã thể hiện. Dương Nhất Hoàng không nhanh không chậm, trên tay cầm chai nước lọc mát lạnh đi vào phòng tập.

Lục Bằng nở nụ cười rạng rỡ, hai tay túm lấy chân váy, nhẹ nhàng chạy tới Dương Nhất Hoàng.

"Đến rồi à?"

Dương Nhất Hoàng không đáp, hắn đưa chai nước mát lạnh áp lên bờ má sữa trắng trẻo của Lục Bằng. Hơi lạnh phút chốc chạy dọc khắp cơ thể Lục Bằng, cảm giác có chút tê tái.

Lục Bằng đưa tay nhận lấy chai nước, một hơi uống hết không chừa giọt nào, uống xong còn không quên dùng tay quệt miệng một cái.

"Sảng khoái quá."

Dương Nhất Hoàng không nói gì, chỉ khẽ cười.

Lục Bằng túm lấy chân váy thướt tha chạy đến ghế sofa, nhanh tay lấy chiếc balo và đôi giày thể thao.

"Đi thôi. Về nhà."

Dương Nhất Hoàng hơi nhướng mày, hắn hỏi: "Mày định mặc vậy ra đường à?"

"Hả?"

Dương Nhất Hoàng xoa xoa vầng trán rồi lắc đầu: "Người ta sẽ nghĩ mày bị lạc khỏi đoàn phim mất."

"Cũng như cosplay thôi." Lục Bằng cầm hai bên tà váy, xoay qua xoay lại, cậu nói: "Thấy có gì lạ đâu chứ?."



Dương Nhất Hoàng thở hắt một hơi, hắn đi tới giành lấy balo đeo lên vai hắn, chầm chậm khụy một bên đầu gối xuống đất giúp Lục Bằng mang giày vào.

"Ôi trời, quản lý của tôi thật hiểu chuyện." Lục Bằng cười cười, nói với giọng bỡn cợt.

Dương Nhất Hoàng cột dây giày lại thật chặt, hắn ngước mắt lên nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lục Bằng, hắn khẽ cười, đáp: "Vậy nên sau này phải tăng lương cho tôi đấy, Lục tiên sinh."

"Haha, đợi sau này tao nổi tiếng trong giới giải trí rồi thì lương sáu số không là chuyện bình thường."

Dương Nhất Hoàng đứng dậy, khóe miệng cười nhếch, hắn gõ nhẹ lên chóp mũi của Lục Bằng rồi nói: "Được, để tôi chống mắt xem Lục tiên sinh nuôi tôi kiểu gì?"

__

Bấy giờ sắc trời đang tối dần lại, những tia nắng cuối ngày đã rơi vào khoảng tối. Thành phố bắt đầu lên đèn, tiếng động cơ xe cộ càng lúc càng inh ỏi. Chỉ vừa qua mùa Đông vài ngày, thế mà con đường thường hay vắng vẻ nay lại bắt đầu ồn ào trở lại.

Bạc Sở Tiêu kết thúc buổi học thêm ở trung tâm, sau đó cậu liền trở về nhà.

Tít! Tít! Tít! Tít!

Bạc Sở Tiêu chậm rãi nhập từng con số trên ổ khóa cửa thông minh, sau một tiếng "cạch" thì cửa liền mở.

Vừa bước chân vào nhà, một mùi rượu nồng nặc xộc đến mũi cậu. Bạc Sở Tiêu đưa đôi mắt mệt mỏi về phía phòng khách, một người phụ nữ trung niên đang ngồi nhâm nhi chai rượu vang đắt đỏ. Thấy Bạc Sở Tiêu trở về, bà ném cho cậu một ánh mắt sắc xảo, ngay lập tức khí chất người mẹ nghiêm khắc liền xuất hiện.

"Chào mẹ. Con mới về." Bạc Sở Tiêu chầm chậm bước đến trước mặt bà.

"Ừm. Hôm nay về sớm hơn ngày thường nhỉ?" Chất giọng trầm đặc của người say xỉn, nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ sang trọng của một người phụ nữ thành đạt.

"Hôm nay chỉ có lịch học thêm Toán nên con mới về sớm." Bạc Sở Tiêu nói: "Con về phòng đây."

"Cơm ở dưới bếp, lát nhớ xuống ăn đấy."

"Vâng." Nói xong, cậu trực tiếp trở về phòng luôn.

Nhưng trước khi vào phòng, mẹ cậu lại đột nhiên lên tiếng: "Mẹ đã đăng kí khóa học kinh doanh cho con rồi. Thời gian lúc bảy giờ tối thứ ba và thứ sáu."

"Con biết rồi."

Vẻ mặt Bạc Sở Tiêu có chút chán nản, lời vừa dứt cậu liền đóng sầm cửa phòng lại. Còn mẹ cậu vẫn ung dung ngồi đó thưởng thức chai rượu vang đắt đỏ...

__



Bạc Sở Tiêu trở về căn phòng cô độc của mình, căn phòng vẫn chưa bật đèn, xung quanh là bóng tối như mực, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào, tạo thành những vệt trắng dài dưới mặt sàn.

Bạc Sở Tiêu đưa tay ra sau gáy, dùng lực xoa bóp nhẹ nhàng nhưng cơn mỏi chẳng thuyên giảm bao nhiêu. Cậu vứt chiếc cặp lên bàn học, thân thể mệt mỏi ngã nhào xuống tấm nệm trải trên giường. Độ nhún của giường rất mềm mại, khiến Bạc Sở Tiêu cảm thấy thật dễ chịu.

Sắc mặt của Bạc Sở Tiêu thoát chốc càng lúc càng nhạt nhòa, khuôn mặt trắng tái, đôi mắt đen láy như đáy hồ sâu thẳm đang khẽ khàng chao đảo trên trần nhà. Bạc Sở Tiêu dần dần nhắm đôi mắt mắt đen lại lộ ra hàng lông mi cong dài tuyệt đẹp nhưng lại bị ánh lệ buồn làm nhòe đi. Vẻ mặt cậu bắt đầu có chút biến đổi, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra khắp vầng trán, vùng thái dương.

Bạc Sở Tiêu đưa ngón tay cái lên vùng thái dương rồi dùng lực vừa xoa vừa ấn. Cơn đau đầu cứ thế chầm chậm ập tới, càng lúc càng dữ dội. Đau đến mức Bạc Sở Tiêu phải ngắm nghiền đôi hàng mi đen dài, hàng lệ trắng chảy ướt gối. Cậu cảm thấy thính giác của mình bắt đầu không tốt, dường như mọi tiếng động xung quanh bị mờ nhạt dần và rồi một tiếng chói tai cứ thế chạy vào não cậu, âm thanh càng lúc càng to khiến đầu óc Bạc Sở Tiêu như sắp nổ tung. Bạc Sở Tiêu ôm đầu rồi dùng lực gõ mạnh vào vùng thái dương, nhưng mọi sức lực đều vô ích, cơn đau đó, tiếng vang chói tai ấy không thuyên giảm chút nào.

Bạc Sở Tiêu đau đến mức không kiểm soát được bản thân, hàm răng trắng càng lúc càng nghiến chặt lên bờ môi mỏng đỏ mọng. Khoảng lúc sau, mùi máu bắt đầu lan tỏa ra khắp khoang miệng, ở bên mép vẫn còn vết đỏ.

Không biết đến bao lâu, cơn đau đầu bắt nguôi ngoai. Tiếng vang chói tai cũng dần nhỏ lại, Bạc Sở Tiêu cũng dần dần bình tĩnh hơn. Chỉ một lúc, chiếc gối ở dưới đầu của Bạc Sở Tiêu có hai vũng ướt đẫm. Bạc Sở Tiêu cuộn tròn thân mình trong chăn, hai tay cứ hôm chặt lấy vùng thái dương, hít thở cũng khó khăn. Xem ra, cơn đau đầu vẫn chưa dứt hoàn toàn.

Ting~

Ánh sáng màn hình điện thoại bỗng lóe lên. Phải mất vài phút, Bạc Sở Tiêu mới có thể kiểm soát được tinh thần hiện tại của mình. Cậu dang tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, chậm rãi lướt màn hình mở khóa. Trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc và một dòng tin nhắn.

Cố Diễn: Tôi đang ở dưới tòa chung cư này, cậu muốn ra ngoài khuây khỏa không?

Bạc Sở Tiêu thấy dòng tin nhắn liền rơi vào trầm tư. Bây giờ cũng chỉ vừa mới bảy giờ tối, có lẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành sẽ tốt cho tâm trạng của cậu nhiều.

Nghĩ xong, Bạc Sở Tiêu phản hồi lại "ừ". Sau đó, cậu gắng gượng ngồi dậy, bật đèn phòng lên rồi đi vào phòng tắm.

Bạc Sở Tiêu chầm chậm bước tới bồn rửa mặt. Cậu mở vòi nước ấm, hai bàn tay trắng nõn nhưng có chút gầy gò đang xếp kín lại hứng dòng nước ấm áp, rồi cậu đưa lên mặt rửa. Cơn đau đầu đã vơi đi đôi chút nhưng sắc mặt vẫn chưa khá lên là bao nhiêu.

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ mới. Bạc Sở Tiêu dang tay với lấy chiếc áo khoác gió mỏng màu đen đơn giản rồi vội vàng ra ngoài.

Thấy Bạc Sở Tiêu có vẻ hơi vội vàng, mẹ cậu ngồi tréo chân lại, tấm lưng thẳng tắp dựa trên ghế sofa, ánh mắt nghiêm nghị dán chặt lên người Bạc Sở Tiêu.

"Tối rồi không học bài, con định đi đâu vậy?"

"Con ghé qua hiệu sách." Bạc Sở Tiêu lạnh nhạt đáp.

Mẹ cậu định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên. Mẹ Bạc Sở Tiêu ngồi thẳng người lại rồi nhấc máy điện thoại, dường như mọi tâm trí không còn đặt lên người con trai đứng trước mắt nữa.

Bà vừa nói, vừa cười trả lời điện thoại một cách thoải mái. Bạc Sở Tiêu thấy mà lòng thầm ước, giá như người mẹ của mình cũng cười nói như vậy thì liệu cậu có tủi thân như vậy không nhỉ.

Mẹ của Bạc Sở Tiêu bỏ mặc cậu đứng đó, vừa nói chuyện vừa đứng dậy trở về phòng của bà. Bạc Sở Tiêu thở hắt một hơi, rồi cũng xoay người rời khỏi căn nhà lạnh lẽo hiu hắt này.