“ Ba, mẹ lại đi shopping nữa ạ? ”
Thái độ của Tiểu Yến bất mãn với Liêu Bách Hà vô cùng, nếu được cô bé cũng muốn đổi mẹ, bởi vì hôm qua vừa bị phạt úp mặt vào tường gần nửa giờ đồng hồ trong lúc ba đi làm.
“ Không, mẹ đi công việc. ”
Nam Cung Nhật Đăng bật cười với con gái bảo bối của mình, nhưng tiểu Yến không tin lắc đầu, giọng điệu thanh thoát lên tiếng:
“ Ba đừng bao che cho mẹ, tối qua con nghe mẹ nói chuyện điện thoại với dì Hân, bảo là hôm nay đi shopping. ”
“ Tiểu Yến, quần áo của chúng ta đều do mẹ mua. Nếu mẹ không đi shopping, vậy thì chúng ta lấy gì để mặc, đúng không con gái? ”
Đôi môi của tiểu Yến chuyển động nhai nhai thức ăn, ngẫm nghĩ lời nói của ba mình xét thấy cũng đúng. Nhưng đột nhiên cô bé nhìn xuống, chợt thấy chiếc đầm của mình bị rách một đường bởi do khi nãy bị cây móc phải, lập tức cầm lấy bằng chứng nâng lên mách tội, ấm ức cất giọng:
“ Ba xem, đầm của tiểu Yến bị rách rồi... còn mẹ, mẹ không bao giờ mặc lại đồ cũ. ”
Bách Hà ơi, sao lại để con gái của Nam Cung Nhật Đăng anh mặc đầm rách thế này, mặt mũi của anh còn đâu nữa?
Nam Cung Nhật Đăng xót xa bế tiểu Yến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, an ủi:
“ Để mẹ về, ba bảo mẹ mua thật nhiều đầm cho con nha? Ngoan, há miệng ra, ăn nhanh lên nếu không mẹ trở về, mẹ phạt con một kiểu, ba một kiểu đó. ”
Tiểu Yến ngoan ngoan há miệng đón nhận muỗng cơm, nhưng vẫn tò mò lên tiếng:
“ Mẹ phạt ba úp mặt vào tường ạ? ”
Nam Cung Nhật Đăng bật cười thành tiếng, nhưng không đáp lời của tiểu Yến. Đột nhiên hai ba con đồng loạt nhìn ra bên ngoài cánh cổng, thì thấy có một chiếc xe dừng lại.
Lúc này, Kim Thịnh Hàm gấp gáp bước xuống, thuộc hạ gác cổng nhìn thấy lập tức cung kính và nghênh đón anh vào.
Trở về thành phố B trong ngày hôm nay, xuống máy bay lập tức đến Nam Cung gia tìm gặp Nam Cung Nhật Đăng. Nhưng buổi trưa anh vẫn đi đón tiểu Hạ tan học, và sau đó viện lý do công việc phải xa cô bé vài ngày.
“ Bác Hàm. ”
Tiểu Yến lễ phép khoanh tay, cúi đầu chào Kim Thịnh Hàm. Anh gật đầu đáp lại với cháu gái, nhanh chóng bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hai ba con của Nam Cung Nhật Đăng, lên tiếng hỏi tội:
“ Nhật Đăng, tại sao lúc đó Cẩn Y mang thai, em lại không nói với anh? ”
Nam Cung Nhật Đăng nhíu mày lo lắng, khuôn mặt ngờ nghệch nhìn anh họ, trả lời:
“ Cẩn Y là ai? Dạo này vợ em xem mấy cái linh tinh trên mạng nên rất hay ghen, anh đừng có đổ dầu rồi chăm lửa ”
Nam Cung Nhật Đăng trừng mắt với Kim Thịnh Hàm cảnh cáo.
Vừa chán, vừa nóng và vừa bực, anh gầm lên:
“ Đỗ Cẩn Y, con gái của bà Từ Huyên và ông Đỗ Sơn, em nhớ ra chưa? ”
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng mới thật sự nhớ ra. Cau mày nhìn Kim Thịnh Hàm mấy phút, sau đó lên tiếng:
“ Anh chắc chắn là con của anh à? Việc đó em không biết, vợ em hình như cũng chẳng biết. Cô ấy cũng hay nhờ em tìm giúp cô ta, nhưng anh biết đấy, em đâu có dư thời gian lo lắng cho người phụ nữ của anh. ”
Năm đó, do Liêu Bách Hà đang mang thai, nên anh đành xuống nước sang nói chuyện với Kim Thịnh Hàm một lần. Sau đó, cô bảo thì anh nói đang cố gắng tìm cách. Một ngày, hai ngày cũng qua. Tính tình của anh là thế, không thích xen vào chuyện riêng tư, đặc biệt là về vấn đề tình cảm của người khác. Lúc Đỗ Cẩn Y được trả tự do, anh cũng rất ngạc nhiên lẫn cười nhạo anh họ trong lòng.
“ Chắc chắn! Khi rời khỏi biệt thự Hàm Viên, Cẩn Y đã mang thai một tháng. ”
“ Anh định thế nào? ”
...----------------...
•Thành phố S...
Tiểu Hạ có chút buồn bã vì mấy ngày sắp tới không được gặp Kim Thịnh Hàm, tuy vừa mới nhận ba, nhưng cô bé đặc biệt quấn lấy. Trưa hôm nay hai ba con tạm biệt, cô bé chạy theo ôm chặt đôi chân của anh giữ lại. Đôi mắt rưng rưng, đôi môi mếu máo không cho anh đi, sợ bị bỏ rơi. Anh phải dụ dỗ hơn nửa giờ đồng hồ, bảo sẽ mua đồ chơi, chủ nhật đưa đi chơi thì mới chịu vào nhà.
Lúc này, cô bé đang ngồi viết bài bên bàn học, nhưng cũng vừa nhìn vào màn hình iPad ba mua cho khi trưa chờ đợi anh gọi đến. Đỗ Cẩn Y từ bên ngoài mở cửa vào phòng, lẳng lặng quan sát tiểu Hạ, nhíu mày suy nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay.
Một lúc sau, cô lên tiếng:
“ Tiểu Hạ, con ngồi đây viết bài, mẹ sang nhà chú Chí Kính một lát. ”
Sắc mặt của Tiểu Hạ không vui, quay sang nhìn mẹ rồi ụ xuống thấy rõ, hậm hực cất lời:
“ Mẹ thương chú Chí Kính nên không thương ba. ”
Đỗ Cẩn Y dịu dàng bước đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tiểu Hạ, nhỏ nhẹ giải thích với con gái:
“ Chuyện người lớn, con không nên tìm hiểu hay xen vào. ”
Tiểu Hạ tiếp tục xụ mặt, thái độ không thích Lôi Chí Kính rõ rệt, nhưng vì sợ mẹ buồn mẹ khóc như hôm trước nên thôi, chẳng dám hé môi nói nữa.
Đỗ Cẩn Y đương nhiên nhìn rõ và hiểu ý con gái, sau đó đứng dậy rời khỏi căn phòng ngủ riêng tư của hai mẹ con, sang căn hộ của anh ấy.
Lôi Chí Kính nhìn thấy cô chủ động sang đây, trong lòng vui mừng không thể tả xiết, đoán rằng cô đã đồng ý tạo dựng một mối quan hệ nghiêm túc với mình.
Cả hai ngồi xuống sofa, anh ấy lịch sự rót trà mời cô, cô nhận lấy và sau đó nhích người ngồi xa để giữ khoảng cách nhất định.
Lên tiếng:
“ Anh thế nào rồi, có kiểm tra chưa? Chuyện hôm nay thành thật xin lỗi anh! ”
“ Anh không sao và cũng không phải lỗi của em, sao em lại xin lỗi? ”
Đỗ Cẩn Y cụp mắt, xoay xoay tách trà trên tay, nhẹ nhàng trả lời:
“ Dẫu sao người đó cũng là ba của tiểu Hạ. ”
“ Cẩn Y, câu hỏi hôm nay, em vẫn chưa trả lời anh. ”
Đỗ Cẩn Y ngẩng mặt nhìn lên Lôi Chí Kính, đôi mắt của cả hai bắt chợt liên kết nhìn nhau, đột nhiên chân mày của cô chau lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh tiểu Hạ và Kim Thịnh Hàm quyến luyến chia xa lúc trưa.
Cô lần nữa chủ động dứt rời ánh nhìn, lãng tránh ánh mắt thâm tình đó của anh ấy, lên tiếng trả lời:
“ Tiểu Hạ vẫn còn khá nhỏ, nên tôi muốn dành tất cả tình thường cho con bé. Tôi xin lỗi! ”
“ Đây là lý do thực sự sao? ”
Đỗ Cẩn Y gật đầu khẳng định, sau đó đặt vội tách trà trên tay xuống bàn, nhanh chóng đứng dậy cất lời:
“ Anh không sao là tốt rồi. Tôi phải trở về, tiểu Hạ đang chờ. ”
Lúc này, Lôi Chí Kính lần nữa nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô níu kéo giữ lại, điềm đạm lên tiếng:
“ Nếu lý do là tiểu Hạ, anh sẽ đợi em! ”
Đỗ Cẩn Y dứt khoát kiên quyết gỡ tay, quay người bước đi rời khỏi căn hộ. Thế nhưng, hốc mắt của cô đỏ au, dường như cũng có một chút cảm động với tấm chân tình của Lôi Chí Kính dành cho mình.
Ngoài người thân và Liêu Bách Hà, người thật lòng quan tâm cô chỉ có anh ấy.
Nhưng, ngoài làm bạn, cả hai thực sự không thể phát triển tình cảm...
Đỗ Cẩn Y vừa bước ra khỏi căn phòng, là lúc Kim Thịnh Hàm gọi đến cho tiểu Hạ như lời hứa khi trưa của mình. Nhìn ba thông qua màn hình, cô bé vui vẻ, giọng nói non nớt vang lên:
“ Ba ăn cơm chưa ạ, khi nào ba sang với tiểu Hạ? ”
[ “ Ba ăn rồi, hai hôm nữa ba sang... tiểu Hạ, con đang làm gì, hửm? ” ]
“ Con đang viết bài, nhưng xong rồi ạ. ”
[ “ Mẹ đâu rồi tiểu Hạ? ” ]
Nhắc đến Đỗ Cẩn Y, tiểu Hạ tiếp tục xụ mặt, thành thật trả lời:
“ Mẹ sang nhà chú Chí Kính rồi ạ. ”
Kim Thịnh Hàm tan nát cõi lòng, sắc mặt thay đổi thấy rõ trở nên bi thương, nhưng cố nặn ra nụ cười, chuyển đổi chủ đề:
“ Con thích gì, khi sang ba mua cho con? ”
Tiểu Hạ hớn hở trở lại, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn ba trong màn hình, suy nghĩ xem nên muốn thứ gì, sau đó cất tiếng:
“ Ba mua đồ chơi trang điểm cho con nha, con thích lắm ạ. ”
“ Được! Tối nay con ăn nhiều không? ”
Nói chuyện dông dài, hết câu chuyện này đến sang chủ đề khác, từ ngồi trên ghế tiểu Hạ nhảy lên trên giường, dường như cuộc nói chuyện thâm tình giữa hai ba con không có hồi kết.
Lúc này, Đỗ Cẩn Y mở cửa bước vào và mang theo ly sữa.
Thấy cô, cô bé lập tức báo cáo nói ba:
“ Ba ơi, mẹ về rồi ạ! ”
Đỗ Cẩn Y nhíu mày, nghiêm mặt nhìn tiểu Hạ, sau đó âm giọng cao vút dường như muốn cho ai đó nghe thấy:
“ Ngồi dậy uống sữa. ”
[ “ Tiểu Hạ, con uống sữa rồi ngủ sớm. Ngày mai ba lại gọi cho con, tạm biệt! ” ]
“ Vâng ạ, tạm biệt ba, ngủ ngon! ”
[ “ Bảo bối ngủ ngon! ” ]
Sau khi cho tiểu Hạ uống sữa và đi ngủ, Đỗ Cẩn Y lủi thủi xuống giường, đưa tay kéo chiếc rèm cửa, lặng lẽ nhìn xuống quan sát thành phố nhộn nhịp và ánh đèn rực rỡ về đêm.
Luôn suy nghĩ cho người khác, thế nên lúc nào cô cũng chịu thiệt thòi, bị dòng đời khắc nghiệt cuốn trôi không biết nơi đâu là bến bờ để thực sự yên ổn. 18 tuổi chấp nhận làm tình nhân để cứu ba mẹ, cũng 18 tuổi bước vào hành trình làm mẹ, 19 tuổi sinh con và nuôi con một mình cho đến thời điểm hiện tại.
Gặp được một nam nhân tử tế và sâu sắc, ai không cảm mến. Đôi lúc cũng muốn mở lòng chấp nhận tình cảm của Lôi Chí Kính để có cảm giác được chăm sóc và bảo vệ, là chỗ dựa tinh thần mỗi khi mệt mỏi với công việc và những bộn bề của cuộc sống. Thế nhưng, cô vẫn còn một trách nhiệm to lớn và cũng e ngại thời gian lòng dạ của người đó sẽ thay đổi, không còn yêu thương như họ đã hứa và những hành động lúc chinh phục họ làm.
Kim Thịnh Hàm!
Một cái tên, một con người cả đời này Đỗ Cẩn Y cô không thể quên.
Mấy năm trôi qua, nhưng khi nhớ lại, cứ nghĩ những chuyện ngày trước như chỉ vừa mới xảy ra, còn quá mới mẻ!
Ở thành phố B, có người đàn ông đang đứng trên sân thượng ở một ngôi dinh thự bề thế và sang trọng. Tóc ngắn bay trong gió, đút hai tay vào túi quần thể thao, ánh mắt sâu kín cố định nhìn xa xăm như muốn xuyên thấu qua phương trời nào đó.
Lòng dạ của người đàn ông này luôn lạnh lẽo, cuộc sống chưa từng thiếu thốn vật chất nhưng lại không có một ngày vui vẻ.
Cuối cùng, điều khiến Kim Thịnh Hàm anh hạnh phúc và vui vẻ đơn giản chỉ là nụ cười của cô bé bốn tuổi.
Anh rất dễ hài lòng với cuộc sống, anh không có nhiều hy vọng nên cũng ít hụt hẫng.
Anh khốn nạn ngay từ khi bắt đầu, thậm chí hôm nay còn tái phạm lỗi lầm, nên đâu dám mong ước điều gì quá xa xôi về một gia đình hạnh phúc.
Đỗ Cẩn Y cô cho phép gặp con, đã là bao dung và rộng lượng, anh cảm thấy thật may mắn!
Phía đằng xa có một người đàn ông trung niên đang dõi mắt quan sát con trai của mình, ông ấy đứng nhìn thật lâu, sau đó ngậm ngùi bỏ đi để cho anh yên tĩnh một mình.
...----------------...
• Ngày hôm sau...
• Ting... toang...
Nghe được tiếng chuông vang lên, Đỗ Cẩn Y đang cho tiểu Hạ ăn trưa nhưng buộc phải ra ngoài mở cửa.
Lúc này, cô cau mày nhìn người đàn ông đối diện, tuy xa lạ nhưng cô lại thấy khá quen mắt, dường như đã từng gặp nhau ở đâu.
Lễ phép lên tiếng:
“ Bác tìm ai? ”
“ Con là Cẩn Y phải không? ”
Đỗ Cẩn Y e dè gật đầu, cất tiếng:
“ Vâng...”
Ông ấy mỉm cười thân thiện, nói:
“ Ta là ba của Thịnh Hàm! ”
Đỗ Cẩn Y ngơ ngác nhìn ông Kim, sau đó vội vàng lịch sự nép sang một bên, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
“ Ông Kim, mời vào nhà! ”
Ông Kim từ tốn bước vào căn hộ của hai mẹ con Đỗ Cẩn Y, trên tay còn mang quà cho tiểu Hạ. Được cô mời ngồi ở ghế sofa, sau đó gấp gáp chạy vào bên trong rót nước và dắt tay tiểu Hạ đi ra bên ngoài chào hỏi.
“ Ông Kim, mời dùng trà! Tiểu Hạ, chào ông đi con. ”
Tiểu Hạ ngây ngô nhìn ông ấy, sau đó lễ phép khoanh tay trước ngực cúi đầu, âm giọng non nớt vang lên:
“ Cháu chào ông ạ! ”
Hai mắt của ông Kim đột nhiên đỏ au, ươn ướt giọt lệ rõ ràng. Vừa vui mừng bởi vì được gặp cháu nội, vừa đau lòng do đôi mắt của cô bé quá giống bà nội, làm ông thật sự nhói đau.
“ Cho ông ôm một cái được không? ”
Tiểu Hạ ngẩng mặt nhìn lên Đỗ Cẩn Y, thấy cô gật đầu, cô bé mới dám chậm rãi tiến lại.
Ông Kim nâng tiểu Hạ đặt ngồi lên đùi, vừa khóc vừa cười đưa tay phủi lấy hột cơm dính trên gò má của cô bé, nhỏ nhẹ cất lời:
“ Tiểu Hạ biết ông là ai không? ”
Tiểu Hạ thành thật lắc đầu, thấy ông khóc tội nghiệp, bàn tay nhỏ xíu nâng lên nhẹ nhàng lau sạch, nhưng ông ấy lại càng xúc động nhiều hơn.
“ Ta là ông nội của cháu, là ba của ba Thịnh Hàm. ”
Tiểu Hạ nhăn nhó khuôn mặt, vỗ vào đầu mình, nhất thời chưa hiểu được.
Sao phức tạp quá?
Cuối cùng, Đỗ Cẩn Y phải giải thích cho cô bé thông suốt, vốn dĩ là một đứa trẻ thông minh nên lập tức hiểu ra.
Nhìn con gái nhận được nhiều tình thương, trong lòng của cô cũng trở nên vui vẻ, không còn cảm giác ganh tị như trẻ con. Nếu không có gì thay đổi, tuần sau hai mẹ con cô sẽ trở về thành phố B một chuyến, cho cô bé về thăm bên ngoại, chính thức công khai xuất hiện.