Bí Mật Tân Hôn

Chương 114: “Hôn người khác như thế này sao?”




Người đàn ông từng bước ép sát, khí thế không mấy ôn hòa, không cho cô chút thời gian để phản ứng.

Thẩm Di ngơ ngẩn không kịp đỡ, để mặt anh ép sát tới trước mặt.

“Không phải…”

Cô nhất thời không nói nên lời. Đột nhiên nhận ra hình như mình đã ức hiếp người ta quá đáng.

Thẩm Di nắm lấy bàn tay anh đang bóp chặt lấy mình, nhẹ giọng giải thích: “Em chỉ sợ anh ngủ trên sô pha sẽ mệt…”

Mặc dù cái sô pha đó đủ lớn, ngồi lên cũng khá thoải mái, nhưng dù sao cũng không phải là giường, khó tránh khỏi nghỉ ngơi không ngon giấc.

Ngủ một hai hôm thì không sao, nhưng nếu ngủ lâu quá thì cô sẽ đau lòng vì anh.

Anh làm việc cũng rất vất vả.

Mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng lẽ để anh nằm ngủ ở đó cả nửa năm trời sao?

Chu Thuật Lẫm cụp mắt, đột nhiên liên kết một chuyện nào đó: “Có phải vì người phụ nữ vừa nãy không?”

Anh nhếch khóe môi, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ em muốn anh sang Lộc Viên để rảnh tay rảnh chân mà ăn uống vui chơi?”

Đầu tiên là thấy không thể tin nổi, nhưng càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Thẩm Di… đúng là đã từng nghĩ như vậy. Bị vạch trần trực tiếp, cô khựng lại một chút, nhưng chỉ một nhịp như vậy thôi, không cần cô trả lời thì anh cũng đã xác nhận được phỏng đoán của mình.

Rất tốt.

Anh vừa tức vừa buồn cười, động tác trên tay không hề dừng lại, ngược lại còn dùng lực mạnh hơn: “Thẩm Di, em mang thai vất vả hơn, anh ngủ trên sô pha không là gì cả.”

Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Còn những chuyện khác, em đừng hòng nghĩ đến.”

Anh dường như có thể nhìn thấu cô chỉ bằng một ánh mắt, ánh mắt sắc bén khiến người ta phải chột dạ.

Người đàn ông này ngồi ở vị trí càng cao, nắm trong tay quyền lực càng lớn, khí thế tỏa ra trên người cũng càng mạnh mẽ.

Đã không còn là đứa trẻ ngây thơ của nhiều năm trước, cũng không còn là chàng thiếu niên có thể tùy ý bắt nạt.

Cô biết anh đang nói đến chuyện tối nay, anh cũng biết cô vì chuyện tối nay.

Thẩm Di không nói gì nữa.

Thực ra cô cũng không thực sự muốn anh đi tìm người khác, không thực sự muốn đẩy anh cho người khác, chỉ là do nội tiết tố trong thời kỳ mang thai quái quỷ, khiến cô nghĩ lung tung.

Nhưng chỉ một lúc sau, bản thân cô cũng hối hận.

Đã lâu rồi Thẩm Di không được gần anh như vậy, cộng thêm lúc này đang tủi thân, cô lặng lẽ vươn tay kéo nhẹ tay áo anh, định nhào vào lòng anh: “Chồng ơi…”

Chu Thuật Lẫm vẫn đang tính sổ với cô, không đón lấy cô.

Thấy anh phớt lờ mình, Thẩm Di tự leo lên người anh. Cô xoa xoa cơ ngực anh, chủ động tiến lại gần anh.

Sau khi kết hôn, Chu Thuật Lẫm vẫn không ngừng tập thể hình và vận động, thân hình không hề kém cạnh, sức hấp dẫn đối với cô vẫn như ngày nào. Đã lâu không đụng vào, cô cũng rất thèm nhớ.

“Em sai rồi mà, chồng ơi.”

Mặc dù đang nhận lỗi, nhưng tâm trạng cô rất tốt.

Muốn anh đến Lộc Viên là vì đau lòng anh, nhưng thực ra cô không hề muốn anh đi chút nào. Hiện tại mặc dù không ngủ chung một giường, nhưng vẫn ở trong một phòng, lúc nào cô nhớ anh cũng có thể nhìn thấy, hàng ngày vẫn nói chuyện, sinh hoạt như trước, chỉ là không còn những tiếp xúc thân mật về thể xác.

Không biết có phải em bé biết mẹ đang dỗ dành bố không, lúc này mặc dù cô đang thân mật với anh, nhưng bụng cũng không cồn cào, giống như trước khi mang thai vậy.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Chồng em đi chơi với người phụ nữ khác rồi, em đang gọi ai thế?”

Người đàn ông này cố tình lắm.

“Không phải vậy đâu, em chỉ gọi anh thôi.” Cô cố gắng xoa dịu bầu không khí, bỏ qua chuyện này.

Nhưng anh không để cô làm vậy. Chu Thuật Lẫm nâng cằm cô lên: “Nói đi, vừa nãy em đang nghĩ gì?”

Thẩm Di cắn môi, bất đắc dĩ cau mày, ngẩng đầu lên hôn vào yết hầu anh: “Xin lỗi anh mà, vừa nãy em nghĩ lung tung.”

Người gây chuyện lại còn tỏ ra đáng thương.

Chu Thuật Lẫm bịt môi cô lại, vói đầu lưỡi vào trong, giọng nói mơ hồ trong nụ hôn này: “Muốn anh hôn người khác như thế này sao?”

Đã lâu rồi anh không đụng vào cô, chỉ cần trêu chọc một chút là cô đã bùng cháy như lửa.

Anh dùng sức ấn vào eo cô, thân thể mềm mại càng áp sát vào anh, mái tóc đen nhánh tung bay về phía sau, cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay anh.

Bụng đã lớn, nhưng trong vòng tay anh thì cô vẫn nhỏ bé như trước đây. Chỉ cần chạm nhẹ là gãy.

Theo lời anh nói, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó là cô đã không thể chấp nhận được. Cô siết chặt tay đang vòng quanh cổ anh, kéo anh xuống, như đang chủ động cầu xin điều gì đó.

Sao cô có thể để anh đi hôn người khác như vậy chứ…

Giống như việc anh hôn cô đến ý loạn tình m3 vậy, với người khác cũng…

Chu Thuật Lẫm không có cảm xúc gì, chỉ nhếch môi. Không muốn mà còn dám nghĩ sao?

Nếu thực sự xảy ra, không biết cô sẽ trốn vào xó xỉnh nào để khóc lóc nữa.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Còn muốn anh ra ngoài ở nữa không?”

Thẩm Di vội vàng lắc đầu, khóe mắt đỏ hoe. Cô không muốn nữa.

“Muốn anh chạm vào người khác sao?”

Thẩm Di mím môi, đột nhiên tiến lên chủ động hôn anh.

Không muốn.

Anh là của cô.

Bàn tay đặt trên eo cô siết chặt, anh để cô chủ động. Không biết tại sao nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào vì việc dạy học của mình đã thành công.

Đầu ngón tay hơi thô ráp của Chu Thuật Lẫm vuốt v e làn da mịn màng ở eo cô, di chuyển một chút, cảm nhận phần bụng hơi nhô lên. Cục cưng nhà anh đã có thai rồi, không biết liệu có sinh cho anh một bé cưng khác không nhỉ.

Anh cong môi cười.

Còn chuyện hôm nay thì——

“Di Di, nhớ nhé, anh là nhất, con là thứ hai, không cho phép em thương con rồi vứt bỏ anh. Chúng ta mới là quan trọng nhất đối với nhau, biết không?”

Đó là con của họ, chỉ có thể xếp sau họ.

Thẩm Di thấy không ổn lắm. Đó không phải người khác, đó là bé cưng của họ mà. Nhưng trước sự bá đạo của người đàn ông, mọi thứ dường như đều trở nên đương nhiên. Với lại cô vừa chọc giận người ta, vừa mới dỗ dành xong, cô cũng không muốn làm lại từ đầu, đành ngoan ngoãn gật đầu.

Cuối cùng Chu Thuật Lẫm cũng hài lòng, li3m m út khóe môi cô. Nhìn người trong lòng, ánh mắt anh dần sâu hơn, từ từ chạm vào, từ từ đi sâu.

Cô bị anh hôn đến mức da nổi lên một lớp đỏ nhạt. Bàn tay của người đàn ông dường như muốn động đậy, nhưng đột nhiên dừng lại.

Lý trí đã kéo anh lại.

H@m muốn tiến về phía trước, lý trí lùi về phía sau.

Hai thứ hòa quyện vào nhau thành một sợi dây.

Cổ họng anh phát ra một tiếng thở hổn hển, dọc theo vòng eo cô nắm lấy tay cô.

Giọng Chu Thuật Lẫm trầm ấm: “Nếu cảm thấy anh cô đơn quá thì Di Di tự mình bù đắp cho anh đi.”

Dùng thân thể để hầu hạ là chân thành nhất.

Củi khô quá lâu nên cháy rất lớn.

……

Khi xe về đến cửa nhà, Chu Thuật Lẫm đã bế Thẩm Di vào nhà.

Cuối cùng thì nhóc con đó cũng có mắt nhìn, cả đêm trời yên biển lặng.

Để cho bố nó được thoải mái.

Lúc đó Thẩm Di và Chu Thuật Lẫm chỉ mải đắm chìm, không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Phải đến ngày hôm sau anh mới nhận ra cô dường như không còn bài xích anh nữa.

Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, đến khi cô tỉnh dậy, mọi thứ lại trở về như cũ.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô nôn ọe đến mức nước mắt lưng tròng, ấp úng nói: “Xin lỗi chồng…”

Vẫn không lại gần được…

Chu Thuật Lẫm: “…”

Anh thực sự có cảm giác như đã chấp nhận số phận.

Nhưng lúc này cũng không sao, ngoài việc không ngửi được một số mùi, thích ăn những thứ trái ngược hẳn với trước đây thì các tình trạng khác của Thẩm Di đều rất tốt.

Trong sự chăm sóc chu đáo và tỉ mỉ, cô được nuôi dưỡng rất tốt, đứa bé trong bụng cũng ngày một lớn lên.

Cho đến cuối thai kỳ, cơ thể trở nên nặng nề, đủ loại triệu chứng khó chịu bắt đầu kéo đến.

Mang thai với cô rất vất vả, đặc biệt là về đêm, khi các dì bảo mẫu không ở bên chăm sóc, anh cũng ngủ ở bên cạnh, một mình cô phải chịu đựng thật sự rất khó khăn.

Một lần nữa tỉnh dậy vì khó chịu, Thẩm Di ngồi dựa vào đầu giường, chờ cơn khó chịu này qua đi, đôi mày bất giác nhíu chặt.

Rõ ràng Chu Thuật Lẫm đã ngủ say, nhưng dường như có cảm giác gì đó mà tỉnh dậy, liếc mắt nhìn. Đột nhiên anh cau mày, đứng dậy đi tới: “Sao vậy? Khó chịu đến mức không ngủ được à?”

Thẩm Di thậm chí không còn sức để nói, nhắm mắt gật đầu.

Chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô khó chịu đến cực điểm.

Theo những thay đổi của cơ thể, thực ra rất nhiều chỗ đều khó chịu. Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào chính cô để vượt qua.

Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Muốn tiến lại ôm người vào lòng vỗ về nhẹ nhàng, hoặc hôn đi nước mắt của cô, dù sao cũng có thể dỗ dành cô, nhưng thực tế là thậm chí anh còn không thể tiến lại gần hơn được nữa.

Cô khó chịu như vậy, nhưng anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô.

Bấy lâu nay Chu Thuật Lẫm không phải là không có ý kiến ​​với đứa con này, nhưng lần này ý kiến ​​đã lên đến đỉnh điểm.

Ánh mắt anh lướt xuống, dừng lại ở cái bụng nhô cao của cô, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Trong lòng thầm nói lại một lần.

Không cho bố đến gần cũng không sao, đuổi bố ra khỏi phòng ngủ chính cũng không sao, nhưng phải để bố chăm sóc mẹ.

Trước đây có thể tùy hứng, nhưng bây giờ cũng nên kết thúc rồi.

Mẹ mang thai rất vất vả, con không thể bướngbỉnh như thếđược.

Sắc mặt của Chu Thuật Lẫm thực sự không thể gọi là tốt đẹp, đáng tiếc là đứa bé không nhìn thấy.

Anh mím môi, đi rót cho Thẩm Di một cốc nước ấm, đưa cho cô rồi ngồi xuống một bên, xoa bóp bắp chân cho cô.

Kim đồng hồ chỉ ba giờ.

Nước ấm làm dịu cơn khó chịu, Thẩm Di bưng cốc nước dựa vào đầu giường nói chuyện với Chu Thuật Lẫm, sắc mặt đã khá hơn nhiều.

Đợi đến khi cơ thể hết khó chịu, cơn buồn ngủ ập đến, Thẩm Di mới thiếp đi trong sự chăm sóc của anh.

Nói ra cũng lạ, Chu Thuật Lẫm vốn không hề hy vọng cuộc đối thoại với đứa con này có ích, nhưng không ngờ, hôm sau anh vô tình mang cháo đến cho cô, cô lại ngước mặt lên cười với anh.

Mọi phản ứng đều rất bình thường.

Động tác của anh đột nhiên dừng lại. Nhận ra rằng—— cô không có phản ứng gì khác.

Chu Thuật Lẫm thản nhiên đứng tại chỗ gắp thức ăn cho cô, cùng cô ăn xong bữa sáng.

Thẩm Di ăn không nhiều, rất nhanh đã ăn xong, cô đứng dậy, nghiêng đầu hỏi: “Sao anh không ăn đi?”

Chu Thuật Lẫm cong môi, nắm lấy eo cô, m út nhẹ khóe môi cô.

Thẩm Di hơi sửng sốt. Cô cũng phản ứng lại vấn đề, trong mắt bỗng chốc lóe lên tia sáng, vui mừng nhìn anh.

Như sợ bị đứa nhỏ trong bụng cô nghe thấy, họ ngầm hiểu mà không lên tiếng nhắc đến, chỉ mỉm cười trên khóe môi.

Nhóc con đáng ghét này rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, không làm phiền họ nữa.

Cũng không biết có ý kiến ​​gì với bố mà cả thai kỳ không cho bố đến gần.

Hay là, còn nhỏ như vậy đã muốn độc chiếm mẹ rồi?

Nhưng may mắn thay, bây giờ Chu Thuật Lẫm cuối cùng cũng có thể tự mình chăm sóc cô.

Anh không nói với ai, chỉ nghi ngờ rằng liệu có phải “cuộc đối thoại” tối hôm đó đã có tác dụng hay không.

Nếu nói với người khác rằng họ có thể đối thoại, chỉ sợ nhiều người sẽ thấy rất vô lý, chỉ cười trừ mà thôi. Nhưng anh lại vô tình cảm thấy rằng nhóc con này có thể cảm nhận được.

Khi ngủ được gần một tháng, nhận thấy nhóc con này có lẽ sẽ không dừng lại, chiếc ghế sô pha trong phòng đã được đổi thành một chiếc giường nhỏ hơn.

Tối hôm đó, Chu Thuật Lẫm chính thức chuyển từ chiếc giường nhỏ đã ngủ mấy tháng về giường lớn ở phòng ngủ chính.

Sau nhiều tháng, cuối cùng anh cũng lại được ôm vợ mình ngủ.

Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Di mơ mơ màng màng tỉnh giấc thì thấy mình đang ngủ trong vòng tay anh. Vòng tay rộng lớn mang đến cảm giác an toàn, sự khó chịu ban đầu nhanh chóng tan biến, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng dỗ dành bé con đang cựa quậy, cho đến khi đứa bé trong bụng cô trở lại bình thường, anh mới lười biếng dời tầm mắt, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trở về vòng tay quen thuộc, Thẩm Di ngủ rất ngon, những khó chịu của giai đoạn cuối thai kỳ đã giảm đi nhiều.

……

Bị đứa trẻ này hành hạ quá lâu, đột nhiên như được giải thoát khỏi phong ấn, Chu Thuật Lẫm luôn thích ôm cô vào lòng.

Cứ ôm rồi hôn.

Quá lâu không gặp, thay đổi quá nhiều, anh lúc nào cũng như thể khám phá ra một châu lục mới vậy. Anh thì thầm thảo luận với cô: “Sao anh thấy nó lớn hơn rồi nhỉ? Hửm? ….. Ở đây cũng vậy phải không? Cục cưng.”

Giọng anh khàn khàn, rõ ràng không phải là tò mò thực sự mà là cố ý.

Vừa đo vừa hỏi, Thẩm Di nghe mà đỏ bừng cả mặt.

Anh giả vờ không hiểu nhìn cô: “Sao không trả lời? Hửm? Cục cưng?”

Thẩm Di hít một hơi thật nhẹ. Cô không chịu được khi anh nhẹ nhàng gọi cô là “cục cưng”.

Vừa lấy bàn tay đang nghịch ngợm ra, cô vừa nói: “Bây giờ anh gọi em như vậy… sau này khi em bé ra đời, xem anh gọi như thế nào.”

Lông mày của Chu Thuật Lẫm hơi nhếch lên, không hề tỏ ra khó xử, bình tĩnh nói: “Anh tự có cách gọi.”

Chuyện nhỏ này không làm khó được anh.

Thẩm Di ngồi thẳng dậy, người đàn ông này lại dễ dàng khơi dậy sự tò mò của cô. Đáng tiếc là bây giờ anh vẫn còn muốn tỏ ra bí ẩn.

Anh nắm lấy tay cô, tiếp tục cọ xát vành tai cô: “Em đấy, sao lại không nói gì nữa?”

Thẩm Di ấp úng: “Có lẽ là lớn hơn rồi.”

Không phải có lẽ, mà là thực sự vậy.

Nụ cười trong mắt Chu Thuật Lẫm càng sâu hơn.

“Ồ? Phải không? Nếu cục cưng không chắc chắn lắm, vậy thì anh phải cảm nhận lại mới được.”

Mềm mại như mây, có thể nặn thành nhiều hình dạng.

Anh cố tỏ ra không hiểu, mỹ miều gọi đó là đang cảm nhận sự thay đổi.

Thẩm Di quay đầu lại lao tới cắn anh.

——Anh đáng bị cắn thật!

Lòng bàn tay anh xuôi xuống.

Một bên m út lấy khóe môi cô, một bên khám phá.

Tiếng cười nói đều dừng lại, dần dần trở nên yên tĩnh.

Đêm tối tĩnh lặng, bầu không khí càng thêm nồng đậm.

Khi có động tĩnh trở lại thì đã là một loại động tĩnh khác.

Sau khi mang thai cô đã tăng cân, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cô, đặc biệt là lúc này, đôi mắt như có làn nước chảy qua.

Gầy có cái đẹp của gầy, béo lên một chút lại có một vẻ đẹp khác.

Bầu không khí của thế giới trưởng thành này, dường như đã lâu lắm rồi mới thấy lại.

Những lo lắng trước đó của cô rõ ràng là thừa thãi.

Anh sẽ không bao giờ giảm hứng thú với cô, bất kể lúc nào. Hơn nữa chỉ với cô mà thôi, người khác không được, ngay cả những người giống cô đến mấy cũng không được.

Dấu răng xuất hiện trên xương quai xanh của cô.

Cần cổ đẹp như bạch ngọc bị phá hỏng mất vẻ hoàn mỹ.

Thực ra lần này anh cũng đã kìm nén đủ lâu rồi.

Chu Thuật Lẫm áp vào tai cô, khàn giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Tai Thẩm Di đỏ bừng.

Không cần cô lên tiếng, người đàn ông đã tự hỏi tự trả lời: “Một tháng. Hửm?”

Anh không bao giờ nói lời vô ích.

Trong sự bình tĩnh, từng câu từng chữ đều là ám chỉ.

Giống như một con sói, không nhanh không chậm tung ra lưới bắt con mồi của mình.

Thẩm Di quay đầu đi.

Anh cười nhẹ, dịu dàng hôn lên d ái tai cô.



Trước khi sinh, Chu Thuật Lẫm đã chuẩn bị rất nhiều thứ.

Từ đồ dùng của trẻ sơ sinh, quần áo cho đến tên gọi, rồi đến những hình dung về quá trình trưởng thành của em bé sau này, anh đều đã làm hết.

Do yêu cầu quá cao nên có một số thứ đến gần ngày dự sinh anh vẫn chưa đưa ra quyết định được, ví dụ như tên đã bị phủ nhận đến mấy lần.

—— Qua đó cũng có thể thấy được anh yêu thương và trân trọng đứa trẻ sắp chào đời này đến nhường nào.

Ngày dự sinh là vào đầu mùa hè.

Anh nghĩ, chắc chắn đây sẽ là một cô bé dịu dàng và tươi sáng.

Chỉ là, theo những thói quen xấu của nhóc con này trong thời gian mang thai của Thẩm Di, biết đâu cô bé lại là một đứa trẻ ồn ào.

Chu Thuật Lẫm khẽ nhíu mày, vừa bất lực lại cưng chiều. Ồn ào cũng không sao, con gái hoạt bát một chút cũng rất tốt.

Anh không yêu cầu gì cao ở đứa trẻ này, chỉ cần cô bé và mẹ được khỏe mạnh bình an là được. Còn về tính cách, sở thích thì anh không ép buộc, có thể thoải mái phát triển.

Ngày dự sinh càng đến gần, Chu Thuật Lẫm dần không còn tâm trí để vào những việc khác.

Chỉ lo lắng một chuyện ——

Anh vừa sấy tóc cho cô vừa nói chuyện với cô.

Anh biết lần trước anh tặng cho cô cuốn sách phiên bản lỗi cô đã rất thích, bèn dịu dàng nói rằng cuốn sách khác mà cô đang tìm anh cũng đã lần ra manh mối, đợi cô sinh con thuận lợi, anh nhất định sẽ tìm được tặng cô làm quà.

Thẩm Di ung dung nằm trên đùi anh hưởng thụ sự phục vụ, nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Đây là món thứ mấy rồi?

Thẩm Di bấm ngón tay đếm —— trong tuần này, đây đã là món quà thứ ba anh hứa với cô rồi.

Thẩm Di cười tủm tỉm: “Chồng, anh định tặng đến phá sản à?”

Từ những món giá trị cao đến những món hiếm có khó tìm, rồi đến những món đúng với sở thích của cô, có thể nói là rất độc đáo.

Tâm tư và giá cả mà anh Chu bỏ ra không hề nhỏ.

Nhưng cũng không uổng phí, lần nào cô cũng đều rất ngạc nhiên.

Chu Thuật Lẫm không để tâm: “Toàn bộ gia sản đều cho em thì có là gì.”

Cho đến phá sản cũng không sao. Dù sao cũng là tặng cho cô.

Anh nói quá nhẹ nhàng, người không biết còn tưởng là tặng món đồ nhỏ nào đó, làm sao mà ngờ được họ đang nói về cả một tập đoàn Chu thị.

Không biết có bao nhiêu người phải tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy cũng không thể lên được vị trí đó, cũng không biết có bao nhiêu người khao khát nó.

Thẩm Di biết, anh đang lo lắng cho ca sinh nở của cô.

Sự mong đợi trước đó khi anh còn nghiêm túc chuẩn bị mọi thứ đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc và kiềm chế. Đôi mắt phượng dài hẹp và sâu thẳm của anh dường như luôn ẩn chứa một thứ tình cảm sâu sắc.

Anh hứa tặng cô quà hết lần này đến lần khác, chẳng qua là dùng mồi câu câu cô, muốn dùng nó làm động lực để dụ dỗ cô, dụ dỗ cô sinh con bình an.

Hứa một lần, không yên tâm; hứa hai lần, không yên tâm; ba lần, bốn lần… Mỗi lần anh hứa là sự lo lắng của anh lại tăng lên.

Chu Thuật Lẫm ra hiệu cho cô ngoan ngoãn nằm yên. Đuôi tóc cô hơi ướt, vẫn chưa khô.

Thẩm Di nằm xuống lại, nhìn vào mắt anh dưới ánh đèn mờ, nhẹ nhàng nói: “Chồng, anh đừng lo lắng.”

Động tác vuốt v e mái tóc đen dài của Chu Thuật Lẫm dừng lại.

Anh giấu rất kỹ, nhưng cô vẫn biết.

“Anh cứ yên tâm tìm quà của mình đi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Những thứ anh hứa cũng không phải dễ dàng mà có được.

Anh khẽ cong môi, rồi lại mím lại, nắm lấy tay cô.

Thẩm Di nắm tay anh, siết chặt. Vừa như an ủi, vừa như tiếp thêm sức mạnh.

Không chỉ một mình anh lo lắng bất an.

Tần suất Phù Lam chạy đến đây tăng lên rất nhiều. Mặc dù không nói gì nhưng ai cũng có thể nhận ra sự lo lắng của bà.

Thẩm Di trước đây từng có ác cảm và cố tình giữ khoảng cách với bà. Nhưng có lẽ cô đã nhìn ra điều gì đó, cho nên không ngăn cản bà chạy đến đây.

Tần Tuyết cũng cùng bà đến đây thăm cô vài lần. Tần Tuyết dù sao cũng là người nhìn Thẩm Di lớn lên, cho dù cô không phải con dâu của mình thì tình cảm thương yêu bấy lâu nay cũng không thể nói mất là mất được.

Ban đầu khi Thẩm Di mới cưới Chu Thuật Lẫm bà ấy đã rất lo lắng, nhưng sau khi mọi chuyện bại lộ, bà ấy đã trút bỏ được mối hận thù. Chỉ là lúc đó bà ấy đang bận giải quyết những chuyện vụn vặt trong cuộc hôn nhân của mình, quá choáng ngợp đến mức không còn thời gian để làm việc khác.

Thẩm Di vốn đã được chăm sóc rất tốt, cộng thêm việc Phù Lam thường xuyên chạy đến đây, lo lắng từng li từng tí, cô càng được chăm sóc chu đáo hơn. Chuyện gì cũng không cần nói, đã được chăm lo chu toàn.

Có vài lần cô ôm bụng tắm nắng, nhìn Phù Lam chạy tới chạy lui, há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Phù Lam dường như muốn bù đắp hết những sự chăm sóc bấy lâu nay dành cho Thẩm Hàm Cảnh lên người cô vậy.

Nhưng cô không nói rằng, cô đã lớn rồi. Có lẽ, bây giờ cô không cần nữa.

Thẩm Di khẽ thở dài.

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một hình ảnh —— không biết hai mươi mấy năm trước khi Phù Lam mang thai cô, có phải cũng giống như cô bây giờ đang mang thai em bé như vậy không?

Cô bàng hoàng ngẩn ra một chút.



Những người khác đến giai đoạn cuối thai kỳ có vẻ ít ra ngoài hơn, nhưng Chu Thuật Lẫm lại thường xuyên đưa Thẩm Di ra ngoài hơn.

Anh bỏ bớt khá nhiều công việc, thỉnh thoảng đưa cô đi tụ tập với bạn bè, thỉnh thoảng đi du ngoạn ở vùng ngoại ô.

Trước kia những người khác chẳng thấy tung tích anh đâu, nhưng hiện tại bọn họ thường xuyên nhìn thấy bóng dáng hai vợ chồng. Sau mấy lần, nhóm bạn của anh bắt đầu cảm thấy ‘được yêu mà sợ’.

Dạo này con người này quá khác thường, Lục Khởi đã hỏi riêng anh.

Họ ra ngoài hóng gió, Thẩm Di và những người khác vẫn đang nói chuyện bên trong, cánh cửa kính ngăn cách có thể nhìn thấy bên trong.

Chu Thuật Lẫm tựa vào lan can, giọng nói bình tĩnh: “Cuộc sống giai đoạn này khá nhạt nhẽo, không nỡ để cô ấy buồn chán.”

Giai đoạn cuối thai kỳ, chẳng có nơi nào để đi, chẳng có gì để chơi. Nhưng anh không muốn để cô nhạt nhẽo như vậy.

Lục Khởi sửng sốt.

Cái gì cơ?

Tóm lại là đến bây giờ anh ta vẫn chưa kết hôn, thế nên sự khác biệt giữa anh và anh ta nằm ở đây sao?

Lục Khởi nghiêng đầu, chợt phát hiện ra rằng mặc dù anh ở bên ngoài nhưng ánh mắt vẫn hướng về người bên trong. Nhìn Thẩm Di cười, sự chú ý cũng đều ở đó.

Anh ta cong môi, vỗ vai Chu Thuật Lẫm.

“Người anh em, đời này anh coi như xong rồi.”

Ngày dự sinh sắp đến, Lục Khởi có chút mong đợi: “Tôi đã chuẩn bị xong rượu mừng cho con gái rồi, sinh xong thì nhớ báo cho tôi biết đầu tiên.”

Chu Thuật Lẫm cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhìn Thẩm Di chống hông, anh đã biết thắt lưng cô lại đau rồi, lập tức bước vào trong.



Đến ngày sinh, Thẩm Di vẫn chưa phát hiện ra, Chu Thuật Lẫm là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.

Cô nhìn thấy sắc mặt anh hơi thay đổi mới đột nhiên phản ứng lại.

Anh Chu vẫn luôn điềm tĩnh như núi Thái Sơn, không ngờ cũng có cảnh này. Còn bị cô nhìn thấy hết lần này đến lần khác.

Đến bệnh viện, lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi.

Trái tim treo lơ lửng, anh không biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu, trong lòng có một nỗi sợ hãi sâu thẳm vô cùng.

Chu Thuật Lẫm ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt hơi sâu.

Cứ cảm thấy khoảng thời gian cô mang thai, anh ở bên cô không đủ. Mặc dù ngay từ đầu là vì cô phản ứng bài xích, hoặc như lúc này muốn ở bên nhưng không thể ở bên, còn những lúc khác anh gần như ngày nào cũng ở bên cô, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Có lẽ, tình yêu khiến người ta cảm thấy không có gì là đủ.