<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 25: Thắt lưng mềm nhũn, nhưng vẫn không quên sờ cơ bắp của anh
Đôi đồng tử tối đen của Chu Thuật Lẫm rất trầm tĩnh, anh chậm rãi nhìn cô, trông không có vẻ gì là đang say.
Anh cũng không có ý trả lời câu hỏi của cô mà chỉ chạm nhẹ vào môi cô, sau đó mút lấy, nhẹ nhàng quấn quít.
Anh vừa nói ra những lời kia, Thẩm Di đã bất an nghĩ đến chuyện sinh hoạt vợ chồng. Cô là một người trưởng thành bình thường, đương nhiên biết những chuyện này.
Nhưng anh cũng không có ý định làm ra chuyện gì khác, chỉ làm một chuyện thế này, sự lo lắng bất an của cô cũng không được xác nhận như mong đợi.
Trái tim treo lơ lửng trong không trung không thể di chuyển lên xuống.
Anh đưa ra quá ít thông tin, chỉ vứt lại nửa câu rồi để cô tự mình tiếp tục tìm hiểu.
Anh, chẳng lẽ anh chỉ muốn hôn thôi sao?
Nếu đúng là như vậy, so với những gì cô tưởng tượng vừa rồi thì có vẻ cũng không quá nghiêm trọng.
Sau khi trải qua những giả thuyết về những câu hỏi hoàn toàn không thể trả lời được, vấn đề nhỏ trước mắt đã trở nên có thể chấp nhận được.
Trái tim bị treo lên cao không phải nghênh đón tác động giống như mong đợi, lại nhẹ nhàng đặt xuống. Những cơn sóng lớn vốn tưởng phải đương đầu bỗng nhiên quay ngoắt lại, chỉ còn lại chút gió lặng sóng êm.
Cũng may, Thẩm Di lặng lẽ thở phào một hơi.
Sau khi được Chu Thuật Lẫm nhắc nhở, cô bắt đầu suy nghĩ lại. Xem ra không phải do anh quá đáng mà là do cô không thể mở lòng.
Thật ra anh vẫn luôn nhượng bộ.
Cô càng cảm thấy áy náy hơn.
Hai người là vợ chồng, cho dù có quan hệ thì cũng là chuyện bình thường, mà hiện tại anh chỉ hôn thôi, đã chịu thiệt rất nhiều rồi, thế mà cô còn nghĩ anh đòi hỏi quá nhiều.
Về phần hôn…. Giống như anh đã nói, con người sẽ có nhu cầu sinh lý bình thường, đôi khi có thể xoa dịu một chút cũng là rất bình thường. Cô đã bắt nạt người ta quá nhiều, cũng không thể tiếp tục bắt người ta chịu thiệt nữa, ngay cả chút thân mật cũng không được.
Trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Di đã trải qua một hồi động não. Vốn dĩ đã có chút buồn ngủ, giờ đây lại càng mơ màng hơn.
Thấy cô suy nghĩ cẩn thận, Chu Thuật Lẫm cũng không thử thêm nữa, cách một lớp chăn dùng ngón tay thon dài chọc nhẹ vào eo cô: “Dạy em chút chuyện mà em cũng không chịu ôn tập lại, chẳng có tiến bộ gì cả.”
Thẩm Di: “?”
“Có thể để tâm vào học tập, thành thạo hơn được không?”
Thẩm Di không nói nên lời, trong mắt lộ ra vẻ bối rối. Giống như gặp phải giáo viên nghiêm khắc trước kỳ thi thử cấp ba vậy, mà cô còn là một học sinh kém không chăm chỉ, không có kiến thức, bị dạy dỗ đến mức không thể phản bác, lại còn cảm thấy chột dạ.
Chu Thuật Lẫm nói: “Em thử xem.”
Thẩm Di chớp mắt, ngơ ngác vài giây, không biết nên bắt đầu từ đâu hoặc là nên làm cái gì. Não của cô đã ngừng hoạt động, vành tai như bị hấp chín.
Cùng với sự kiên nhẫn tột độ của anh, sau một lúc lâu, rốt cuộc Thẩm Di cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, chủ động chạm vào anh.
Trước khi hành động, cô nghĩ tới điều gì đó, lại ngập ngừng hỏi: “Anh không say thật chứ?”
Chu Thuật Lẫm không đáp thẳng, vẫn thản nhiên như trước: “Tôi nghĩ, say rượu cũng sẽ không ảnh hưởng đến trách nhiệm của tôi.”
Thẩm Di: “…”
Cô lấy hết can đảm, cũng mặc kệ có đúng hay không, bắt đầu thử ‘giải đề’ một cách ngập ngừng.
Chu Thuật Lẫm vẫn nằm bất động, bày ra dáng vẻ thờ ơ, khiến người khác hoài nghi liệu có phải thất tình lục dục của anh đã bị phong ấn rồi chăng.
Thẩm Di không biết mình làm có đúng không, giáo viên cũng không lên tiếng hướng dẫn, cô chỉ có thể tự mình ‘tiến hành’ với tâm trạng thấp thỏm. Cô bám vào người anh, thử cắn lên đầu lưỡi của anh, nhắm mắt lại, hết sức tập trung suy nghĩ từng động tác của mình.
Dường như cô không hề nghĩ tới lý do tại sao anh lại quấn cô trong chăn bông rồi ôm lấy.
Một lớp chăn dày có tác dụng gì?
Hôn được một lúc, hai chân cô đã mềm nhũn, các ngón chân lặng lẽ duỗi thẳng. Cũng may lúc này không giống như khi ở ngoài bếp, bây giờ có thể tựa vào người anh, có thể mượn sức, không cần lo lắng sẽ bị trượt ngã.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ đứng đắn.
Thẩm Di bám vào ngực anh, chăn bông trước người trượt xuống, không còn tác dụng ngăn cản nữa. Cô chỉ còn bị ngăn cách bởi lớp áo ngủ bằng lụa của anh, không biết từ lúc nào tay cô đã chạm vào cơ ngực anh.
Dường như cô không hề có thời gian để phân tâm chú ý đến sự mềm mại ban đầu đã trở nên cứng rắn.
Cô thật sự không có bao nhiêu sức lực, nhanh chóng tựa vào lòng anh nghỉ ngơi, hô hấp phập phòng, khẽ thở hổn hển, không muốn tiếp tục nữa.
Chu Thuật Lẫm vòng tay qua thắt lưng của cô, nhận xét: “Em phải luyện tập nhiều hơn nữa.”
Thẩm Di: “…”
Cô mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không cải lại, tiếp tục vùi mình làm đà điểu.
Chu Thuật Lẫm không để cô nằm như vậy nữa mà kéo cô khỏi người anh, bảo cô tiếp tục ngủ.
Khoảng cách không khắt khe như quy định của cô, chỉ cần cô hạ tay xuống là có thể chạm vào người bên cạnh.
Trước khi nhịp tim của cô bình tĩnh lại, cô còn nghe thấy tiếng thở không ổn định của anh.
Chuyện vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của Thẩm Di, cô không làm gì khác nữa, chẳng hạn như sắp xếp lại khoảng cách. Cô mệt đến mức nhắm mắt lại, chỉ muốn ngủ.
—— Vừa rồi thực hành nhiều như vậy, ngửi được mùi hương của anh ở khoảng cách rất gần, bây giờ dù có xộc vào chóp mũi thì cô cũng đã quen dần, không cảm thấy có gì khác thường nữa.
Dưới sự điều khiển của ý thức, đêm nay Thẩm Di không uống nhiều, vừa rồi cũng không cảm thấy say, nhưng bây giờ cô đột nhiên bắt đầu nghi ngờ —— tại sao cô lại cảm thấy lâng lâng?
Trong lúc nửa say nửa tỉnh, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Thẩm Di tỉnh táo thì còn có thể khống chế được, nhưng sau khi ngủ say thì tứ chi hoàn toàn mất khống chế.
Lúc nào hơi xa ra một chút là cô lại tự mình dựa sát vào. Bây giờ khoảng cách được rút ngắn, cô bắt đầu từ dựa sát chuyển sang ôm lấy anh, tay đặt lên eo anh, dùng tư thế lười biếng quặp lấy anh.
“…”
Chu Thuật Lẫm vẫn không so đo với cô.
Hôm sau khi thức dậy, Thẩm Di bị dọa sợ hãi. Cô không ngờ bản thân lại được nước lấn tới mạo phạm đến người ta như vậy. Cô ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như đang tự hỏi phải chịu trách nhiệm thế nào.
Chu Thuật Lẫm ngái ngủ liếc nhìn cô, cũng không quá để bụng, chỉ cúi người chạm vào môi cô, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập lười biếng: “Chào buổi sáng.”
Giống như nối tiếp đêm hôm qua.
Anh mạnh mẽ giúp cô làm quen với chuyện hôn.
Thẩm Di tiếp tục choáng váng, cắn chặt môi để ổn định lại nhịp tim của mình. Thật ra cô cũng không còn chấp nhất chuyện hôn nữa, chỉ thận trọng hỏi: “Tôi sẽ không…. quấy rầy đến anh chứ?”
Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại: “Không sao.”
Lúc này cô mới thả lỏng.
Nhưng không lâu sau đó, cô lại phát hiện ra một vấn đề mới.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô còn bám lên người anh một lúc lâu. Lúc cô có ý rút về, tay chân luống cuống không cẩn thận va phải thứ gì đó.
Thế là Chu Thuật Lẫm lập tức mở mắt ra nhìn cô, như thể đã bị quấy rầy.
Dưới ánh mắt sâu thẳm và u ám đó, Thẩm Di vô thức nín thở.
…Cảm nhận được cái gọi là “nhu cầu sinh lý bình thường” mà anh đề cập đến tối qua.
Cô không buồn sống tiếp nữa, chỉ đành giả vờ không có gì rời khỏi giường.
Cô suy nghĩ, tối hôm qua Chu Thuật Lẫm nói đúng, anh là một người đàn ông bình thường, anh sẽ có nhu cầu sinh lý cơ bản. Chuyện này rất bình thường, cô cũng có thể đối mặt một cách bình thường.
Anh thật sự rất rộng lượng, nhưng cũng không phải là người chưa từng trả qua khói lửa nhân gian, mà cô thì ngược lại, không thể quá ngây thơ.
Cũng may anh không nói gì, cũng không gọi cô lại.
Loại chuyện thế này, không ai vạch trần mới là cục diện tốt nhất.
Chờ cô ở ngoài ăn xong bữa sáng, Chu Thuật Lẫm mới chậm rãi rời giường đi ra ngoài, ngồi xuống dừng bữa. Anh đã thay sang một chiếc áo sơ mi màu đen, quay trở về dáng vẻ máy móc trước đó.
Mọi chuyện xảy ra đêm qua đối với cô cứ như một giấc mơ.
Thẩm Di giữ bình tĩnh, đi rót một tách trà chanh.
Tin nhắn wechat của Chung Du xuất hiện như thể đã được tính toán thời gian một cách chính xác, vô cùng hưng phấn lại chủ động hỏi: [Chiến tích thế nào? Chơi vui vẻ không?]
“…”
Thẩm Di bị sặc, ho khan hồi lâu, mãi đến khi anh ném ra ánh mắt nghi hoặc, cô mới ép bản thân nhịn xuống, nhịn đến mặt đỏ bừng.
Cô cũng không biết rốt cuộc là ai đang chơi ai.
Cô đã suy ngẫm lời nói của cô giáo Chung cả một ngày trời, nhưng vẫn không thể hiểu được cái tinh túy trong đó.
Thẩm Di suy đi nghĩ lại, hôn môi có tính là chơi không?
Cuối cùng, cô đưa ra câu trả lời không chút sai sót: [Đang cố gắng.]
Cô vô thức siết chặt chiếc điện thoại, cảm thấy áp lực —— bên trái là giáo viên nghiêm khắc, bên phải là “người bạn tốt”.
…..
Giữa trưa, Chu Thuật Lẫm gửi tin nhắn cho dì Đồng trước, dặn bà ấy không cần qua đây. Gần đến giờ cơm, anh mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu ra chế biến.
Thẩm Di đang làm việc, nghe thấy tiếng anh gọi thì nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Mãi cho đến khi anh gọi lại một lần nữa, cô mới xác nhận không phải là ảo giác, lập tức đứng dậy đi tới.
Chu Thuật Lẫm đang rửa đồ ăn, ra hiệu cho cô: “Xắn tay áo giúp tôi.”
Cô đáp lại một tiếng, đi tới xắn tay áo của anh lên. Ngay cả áo sơ mi cũng không thể che giấu được cơ bắp rắn chắc trên tay anh, ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua.
Có lẽ bình thường anh không thường xuyên xuống bếp, cũng không quá chú trọng đến chi tiết, không mang tạp dề. Sau khi xắn tay áo lên, Thẩm Di nhìn quần áo của anh, không quá yên tâm đi lấy tạp dề đến.
Chỉ cần buộc nó quanh eo là được.
Cô bảo anh quay lại, cô sẽ mang vào giúp anh.
Nước trong vòi phía sau vẫn đang chảy, Chu Thuật Lẫm cúi đầu liếc nhìn, dứt khoát rửa sạch tay rồi đặt đồ trong tay sang một bên.
Thẩm Di hoàn toàn không phát giác ra.
Anh rất cao, cô phải vất vả lắm mới mang vào được giúp anh, lúc chuẩn bị rời đi, cổ tay đột nhiên bị anh giữ lại.
Trong ánh mắt sững sờ của cô, Chu Thuật Lẫm bế cô ngồi lên quầy bếp.
Thẩm Di cũng được tận mắt chứng kiến sự căng cứng của bắp tay mà cô chú ý đến vừa rồi.
Chắc chắn mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Hô hấp của cô đột nhiên bị nuốt chửng.
Một lần rồi lại một lần thử nghiệm và ôn tập, giúp cô nhanh chóng làm quen và thích nghi.
Cô liên tục nhắc nhở bản thân về danh ngôn của cô giáo Chung, cố gắng hết sức để dần dần cảm thấy thoải mái.
Chu Thuật Lẫm không giống như cô, chỉ sau vài lần trải nghiệm, dường như anh đã nắm rõ thói quen và phản ứng của cô. Như thể biết hai chân cô sẽ nhũn ra, anh trực tiếp bế cô lên đây.
Rõ ràng lúc đối phó vẫn có chút luống cuống, nhưng cô vẫn tìm được chút thời gian để thỏa mãn trí tò mò của mình, cô đặt tay lên cánh tay của anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc lạ thường dưới lớp áo sơ mi của anh.
Chắc chắn, không mềm mại.
—— Sau cuộc nói chuyện tối hôm qua, rõ ràng cô đã thay đổi, không còn nghi ngờ hay suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Hai người chỉ là có những tiếp xúc thân mật giữa vợ chồng mà thôi, rất bình thường.
Vòng eo như mềm nhũn, hơi thở yếu ớt, nhưng đầu ngón tay của cô lại đang siết chặt cơ bắp của anh. Có thể nhìn ra được, dường như cô rất thích chỗ đó.
Những lúc thế này, dùng thêm chút sức lực cũng không quan trọng, chút đau đớn này không đáng nhắc đến, ngược lại còn trở thành chất xúc tác.
Âm thanh yếu ớt phát ra từ cổ họng của cô, khi âm thanh đó lọt vào tai, ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới, sắc đỏ nhanh chóng lan đến hai gò má.
Cũng may mà anh không để tâm.
Thẩm Di có thể cảm nhận được, dường như cô đã tìm thấy niềm vui và hưởng thụ từ chuyện này. Nhưng nó vẫn giống như ảo ảnh không thể nắm bắt được, không quá rõ ràng.
Lúc Chu Thuật Lẫm buông cô ra, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn tay của cô.
—— Dường như cô rất thích cơ thể của anh.
Giống như bị anh nhìn thấu bí mật, Thẩm Di lập tức chột dạ rút tay lại, không dám nhiều lời.
Cô chỉ tò mò thôi, nhưng cô thực sự muốn chạm vào nó.
Không có cách nào để ngụy biện.
<!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->