"Vù vù", gió tấp vào trong xe, cảnh vật hiện lên rồi nhanh chóng lấp đi bởi tốc độ nhanh như chớp.
Dương Tuyết ngồi cạnh cửa kính, tóc cô vì bị gió cuốn mà luồn qua vành tai, trượt theo sườn mặt.
Thấy cô trầm ngâm như vậy, Mạc Niên gõ nhẹ vào vai cô.
Dương Tuyết nhớ đến hồi còn bé, khi cô lỡ làm chú mình tức giận, ông ta đuổi đánh cô khắp nơi, không muốn điều đó xảy ra, liền một mình chạy trốn lên một chiếc xe, có lẽ mệt quá nên cô của hồi đó thiếp đi.
Một giấc dài yên bình, tới lúc chiếc xe tới chạm cuối cô bé mới chợt tỉnh giấc, tiếc nuối vì lần đầu mình được ngủ ngon giấc đến vậy.
Ngáp ngáp vài cái, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh lạ lẫm, có những thứ cô chưa bao giờ thấy.
Chú tài xế thấy vậy, ông mỉm cười, "May cho cháu là nhà chú gần nơi mà cháu lên xe, có phải là đi lạc rồi không"
Tan ca, chú tài xế lái cái xe đạp tàn tàn vừa hát vừa chở cô đi về.
"Chỉ là nhớ một chút về chuyện của quá khứ thôi"
Cô cười xua tay đáp.
Suốt dọc đường yên bình như không có chuyện gì xảy ra, cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tờ mờ tỉnh dậy đã dựa vào vai hắn từ khi nào.
"Không làm mỏi anh chứ"
Hắn xoay xoay cánh tay làm bộ làm tịch đau nhức như sắp gãy, sao có thể qua mặt được cô, tay hắn khỏe như nào cô còn không biết ư.
Cả hai xuống xe, theo sự hướng dẫn của nhà trường, bước nhanh tới chiếc du thuyền sang trọng, hùng hổ như kình ngư tọa giữa biển bị ghì chặt bởi mỏ neo.
Dương Tuyết với chiếc balo đeo đằng sau, kéo cánh tay Mạc Niên, vì ngờ trước sẽ có khâu này nên cô và hắn đã chuẩn bị kĩ.
Đó là kiểm tra dấu vân tay và thật may, hai người đã qua cửa một cách dễ dàng.
Cô chỉ bị say xe chứ không say sóng, như những người khác, cô bám vào mạn lan can nhìn sóng biển tấp vào 2 bên cạnh thuyền, đầu đầy ắp nỗi lo, hơi thở không được vẹn toàn mà hơi nghẹn lại làm tức ngực.
Tới nơi, lần lượt từng đoàn nhỏ sinh viên nối đuôi nhau đi xuống, ai nấy đều mở to mắt, miệng thành hình chữ O vì lần đầu tiên trong đời họ được thấy nơi vừa xanh tươi lại vừa cổ kính trang trọng như vậy.
Vì là chốn hưởng lạc của giới thượng lưu nên xung quanh đây chỉ toàn là dãy cá biệt thự rộng lớn nối đuôi nhau, cây cối rậm rạp cao lớn như một cánh rừng nhiệt đới lâu năm.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng chim hót như đậu trên vành tai.
Ẩn nấp đằng sau là hai ngọn núi sừng sững mà họ chỉ được nghe danh, thấy tận mắt mới biết nó ảo ngoài sức tưởng tượng, độ cao trọc trời, mây trắng tạo thành lớp màng che phủ.
"Đảo này hình như cái gì cũng có", các sinh viên thì thầm to nhỏ với nhau.
"Đi vào nội đảo không biết còn tuyệt vời cỡ nào"
Người canh giữ của khu vực đó tiến lên hô lớn, "Chào mừng các sinh viên của trường Marrik đã đến với hòn đảo này, nơi các bạn sẽ được sinh sống và trải nghiệm hệ sinh thái đặc thù của hòn đảo có một không hai"
"Giờ thì hãy đi theo tôi đến khu nghỉ ngơi"
Sau khi thu dọn đồ vào phòng xong, người hướng dẫn đưa mọi người tới và giới thiệu những tiện ích xung quanh để họ tự sinh sống trong 4 ngày này.
"Đây là nơi để vui chơi, có rất nhiều trọ lạ mà các vị có lẽ chưa bao giờ thử"
Đi dạo một vòng xong, các đoàn sinh viên chưa vội làm luận án mà trực tiếp nhảy vào khu giải trí.
Ở giữa khu đó, Thanh Dược bấu theo góc áo Tinh Kỳ mà đi. Nhìn mọi người vui chơi như vậy cô cũng muốn.
Trò này được các sinh viên gọi chung là "Nuốt chửng", bởi vì khi ngồi vào loại quả đỏ này, người chơi sẽ nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài kính không thấy được bên trong, sau đó cây sẽ đứt quả và ném lên cao.
Lúc rơi xuống quả gắn lại vào cây.
"Tôi muốn chơi cái đó", Thanh Dược nài nỉ nói với anh.
"Không được", Tinh Kỳ hiếm khi nghiêm nghị đáp.
"Không có sự cho phép của tôi, cô không được đi đâu hết"
Mặt cô lúc này hơi đỏ lên, ánh mắt có hơi mê muội nhìn anh, sao giống mấy bộ tiểu thuyết có nam chính bá đạo vậy.
"Cô đứng yên ở đây, để tôi ra chơi trước", nói rồi, Tinh Kỳ để đồ đạc qua một bên, sau đó liền tiến tới cây nuốt chửng mà chơi thả ga.
Khóe môi cô có hơi giật giật.
Dương Tuyết đứng đó quan sát, mặt lúc này cũng là mấy phần khó coi, "Bạn anh đúng không?"
Hắn lắc đầu đáp, "Cậu ta với tôi chẳng có quan hệ gì"
Dương Tuyết tưởng Tinh Kỳ vì bảo vệ Thanh Dược nên mới không cho chơi, mà cô cũng nghĩ nhiều rồi.
"Không biết có nên cho Thanh Dược biết chúng ta đã trà trộn vào đây không"
Cô nói bâng quơ.
"Có thể, lỡ như chúng ta mà gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm còn có người đi tìm"
Vậy thì cô phải đợi cho Thanh Dược qua được cú sốc này đã.
Phía xa xa nơi góc khuất của một cái cây nơi không ai để ý, có 2 thi thể đã rơi xuống lúc nào không hay.