Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn

Chương 6: Mang thai




Edit: Điềm Điềm

**********************

Đại khái là do không dám nhớ lại chuyện hôm đó, Sở Lệnh đành trốn tránh Hàn Cố một thời gian.

Dù muốn trốn tránh nhưng cùng sống chung dưới một mái nhà, không thể nào không nhìn thấy nhau. Chỉ là cách một đoạn thời gian, Sở Lệnh sẽ tự giác để cho Hàn Cố một chút không gian riêng tư.

Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.

Gần đây, Sở Lệnh thường xuyên cảm thấy cơ thể không thoải mái, đôi khi đang làm việc nửa chừng sẽ cảm thấy choáng váng, buồn nôn. Ban đầu cậu không để trong lòng, cho đến khi nghe hai nữ nhân viên bên cạnh tám nhảm về việc ông chủ bao dưỡng tiểu tam, cậu mới giật mình nhận ra một khả năng đáng sợ.

Sau khi kỳ phát tình lần đó chấm dứt, cậu nhớ rằng đã tiêm một liều thuốc tránh thai mạnh trong thời gian ngắn nhất có thể. Theo lý thuyết, cậu không thể có được, nhưng suy nghĩ này làm cho cậu một lần nữa trở nên hoảng loạn.

Cậu giấu Hàn Cố việc này, thừa dịp chọn một ngày sau khi tan tầm đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Bệnh viện lúc tan tầm rất đông, chờ Sở Lệnh kiểm tra xong đã qua tám giờ tối. Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, từ kiểm tra đến khi lấy kết quả không dến một giờ đồng hồ, Sở Lệnh cũng có thể không cần ở lại chờ, nhưng cậu chính là muốn nhanh chóng biết kết quả.

Cậu đứng trong đại sảnh của bệnh viện, vì lo lắng và mất tập trung nên không nhận ra có một người đang đi về phía mình.

“Sở Lệnh?”

Thanh âm quen thuộc này làm cho Sở Lệnh tưởng như còn đang ở trong mộng, cậu tựa hồ theo bản năng nhìn đến nơi mà nguồn âm thanh phát ra, “Lâm Hiên....”

Cậu thật không ngờ lại tình cờ gặp Lâm Hiên dưới tình huống này. Cậu thậm chí chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, đầu óc liền trở nên trống rỗng.

” Em…” Lâm Hiên quan tâm tiến lên gần một bước, nhưng tựa hồ là nhớ tới chuyện lần trước vô tình hất tay Sở Lệnh ra, đột nhiên lại ngừng lại.

Hai bên duy trì một khoảng cách khá lúng túng, “Sắc mặt không tốt lắm, thân thể em không thoải mái sao?” Nói xong anh cúi đầu nhìn tờ đơn khám bệnh của Sở Lệnh, đây là động tác theo thói quen.

Nhưng Sở Lệnh lại bởi vì động tác của anh mà hoảng sợ, vội vàng muốn thu tay lại, nhưng càng sốt ruột cậu càng thêm hoảng loạn, cậu không nắm chắc lấy tờ giấy mỏng kia, tờ đơn khám bệnh từ trong tay cậu trượt xuống, bay đến bên chân Lâm Hiên.

Lâm Hiên khom lưng đi nhặt, tùy ý nhìn lên trên, nhìn thấy rõ ràng trên giấy in hai chữ ‘Sản khoa’, anh ngẩn người, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Sở Lệnh.

Hai từ này đại diện cho điều gì, hai người họ đều biết.

Lâm Hiên tựa hồ muốn ép mình lộ ra một nụ cười, nhưng lại làm không được, biểu tình vặn vẹo một hồi mới dùng thanh âm cứng nhắc nói: “Chúc mừng em.”

Sở Lệnh rõ ràng nhìn thấy sự tổn thương trên gương mặt anh, cậu vội vàng muốn giải thích, lại biết giải thích cũng chẳng được kết quả gì, chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót, cũng không nói nên lời. Cuối cùng, cậu chỉ nở một nụ cười nhạt, thay vì nói là cười, nó trông giống như là khóc hơn.

Lâm Hiên nhìn ra, nhưng giờ phút này, ngay cả quyền muốn an ủi đối phương anh cũng không có.

Hai người cứ như vậy đứng im lặng không nói.

Sau khi hai bên chào tạm biệt, Sở Lệnh cứ như vậy nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hiên. Cậu nhớ lại thời điểm hai người quen nhau ở trường trung học, hai bên đều là thiếu niên mới bước vào tuổi dậy thì, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Lâm Hiên đã trở thành một Alpha cao lớn cường tráng, mặt mày rõ nét, bờ vai trở nên rộng hơn, sức lực cũng lớn hơn. Cậu cứ như vậy nhìn Lâm Hiên, không ngờ có một ngày cậu phải nhìn anh rời đi như vậy.

Trong khi cậu đang xuất thần thì y tá gọi đến số thứ tự của cậu, nhưng cậu dường như cũng không phát hiện ra gì cả. Chỉ sau khi được những người bên cạnh nhắc nhở cậu mới lấy lại được tinh thần. Kết quả đã có, cậu không mang thai.

Nó đúng là tin tốt với cậu, nhưng hiện giờ tâm trạng của cậu thậm chí còn nặng nề hơn.

Kỳ thật cậu chỉ cần gọi điện thoại cho Lâm Hiên, là có thể giải thích rõ ràng, nhưng cho dù nói thì như thế nào đây. Tại thời điểm này cậu nhận ra rõ ràng rằng họ sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

Cuộc gặp gỡ với Lâm Hiên lần này làm cho quyết tâm của cậu trở nên dao động.

Tuy nhiên, đêm nay không chỉ có một việc ngoài ý muốn này. Khi Sở Lệnh về nhà, mới phát hiện ra Hàn Cố luôn luôn về muộn hôm nay tự nhiên lại tan tầm sớm.

Không chỉ có vậy, trên bàn còn có một phần bữa tối mua về từ bên ngoài. Nhưng bây giờ là 10 giờ tối, vì vậy có thể thấy Hàn Cố đã chờ cậu về rất lâu rồi.

Sở Lệnh cơ hồ là đứng sững người ở cửa, ngay cả nói cũng không biết nói thế nào, cậu rõ ràng không làm chuyện gì đuối lý, nhưng không hiểu sao lại có một loại cảm giác áy náy.

Lần trước chẳng qua chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi với Lâm Hiên mà thôi, Hàn Cố liền nhận ra hơi thở Lâm Hiên lưu lại, lần này tuy rằng bọn họ không có bất kỳ đụng chạm nào, nhưng cậu không xác định Hàn Cố có thể phát hiện hay không.

” Em đã đi đâu vậy?”

Sở Lệnh rối rắm một hồi, vẫn thành thật trả lời: ” Bệnh viện.”

” Thân thể không thoải mái sao?”

” Ừm”

Hàn Cố không hỏi tại sao cậu gặp bác sĩ, thậm chí không tức giận vì cậu về muộn, chỉ nói: ” Có gì khác thường không?”

” Không có.”

” Nhớ chú ý thân thể.”

Sở Lệnh gật gật đầu, nhu thuận giống như một học sinh tiểu học sợ bị phạt.

Hàn Cố nhìn cậu thở dài một hơi, ” Em không cần phải sợ tôi như vậy. Những gì tôi đã nói, tôi sẽ làm được.”

Sở Lệnh không biết hắn đang nói chuyện gì, thế là không lên tiếng.

Hàn Cố lại nói: ” Nếu em không muốn có con, tôi cũng sẽ không ép buộc em.”

Sở Lệnh liền hiểu tất cả, kinh ngạc nói: ” Anh biết tôi không có….” Hai chữ mang thai cậu thật sự không nói nên lời.

Nhưng Hàn Cố hiểu ý cậu, gật đầu và nói: ” Lần trước bác sĩ gia đình đến, tôi đã yêu cầu anh ta kiểm tra.”

Sở Lệnh đã sống với Hàn Cố một thời gian, tín nhiệm cơ bản vẫn có, nhưng luôn cảm thấy có một loại kỳ lạ nói không nên lời.

Lần trước cậu đã mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lần này rõ ràng hơn, không nguyện ý quan hệ và không muốn có con, hai điều này vốn đã động chạm đến bản năng của Alpha. Mà Hàn Cố cư nhiên có thể dễ dàng chấp nhận như vậy, nếu chỉ là áy náy với cậu, hẳn là không đến mức phải nhượng bộ như vậy.

Hàn Cố không biết Sở Lệnh đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng Sở Lệnh trầm mặc là ngầm chấp nhận. Sau khi nói xong mọi việc, hắn không có ý định ở lại trong phòng khách, liền đứng dậy trở về phòng của mình.

Mà Sở Lệnh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, tuy rằng cậu cảm thấy tò mò về suy nghĩ của Hàn Cố, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.