Châu tam phu nhân vỗ vỗ tay con gái, nhỏ giọng dặn dò: “Nhà họ Thôi rất nhiều quy tắc, lát nữa vào đó đừng nhiều lời.”
“Con gái nhớ rồi.” Châu Như Chương đáp: “Con gái hành lễ với Thôi tứ phu nhân rồi sẽ đi cúng tế trưởng tỷ.”
Châu Như Chương và mẹ đi đến gian chính của nhà họ Thôi, trò chuyện với bậc trên một lát rồi mới mang đồ cúng đến căn phòng đang thờ phụng bài vị của Châu Như Quân.
Tự mình bày bánh ngọt và kinh Phật chép tay lên, nhìn vào tấm bài vị đen thẫm, gương mặt của Châu Như Chương tràn ngập sự buồn bã, cô nhìn về phía quản gia nhà họ Thôi: “Ta muốn tụng vài bài kinh cát tường cho trưởng tỷ.”
Quản gia nhà họ Thôi biết ý, lập tức đáp: “Châu nhị tiểu thư có gì dặn dò cứ gọi chúng tôi.” Dứt lời liền dẫn người rời đi.
Châu Như Chương quỳ trên bồ đoàn, mở quyển kinh trong tay ra.
Căn phòng im ắng, khóe miệng Châu nhị tiểu thư khẽ cong lên, cô ta mỉm cười. Hai năm trước, Định Ninh hầu cưới tiểu thư nhà họ Trương, nào ngờ tiểu thư nhà họ Trương vừa vào cửa chưa được bao lâu đã lâm bệnh nặng. Thấy bệnh tình có vẻ không khả quan, đợi sau khi tiểu thư nhà họ Trương qua đời, cô ta sẽ gả cho Định Ninh hầu làm vợ kế… Chị em chung chồng cũng được coi là giai thoại nên cô ta mới đến nhà họ Thôi, chỉ cần từ từ vượt qua các cửa ải, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tự đâu vào đấy.
Nghĩ đến đây, Châu Như Chương ngước mắt nhìn bài vị của Châu Như Quân, làn khói lượn lờ trước bài vị. Cô ta cụp mắt định bắt đầu tụng kinh thì bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì đó bất thường, khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt dừng lại trên số bánh ngọt đang được đặt trên bàn cúng.
Khi nãy bánh hoa quế vẫn còn được bày chỉnh tề, ngăn nắp trên chiếc mâm sứ trắng giờ đã thiếu mất hai cái.
Trong này ngoài cô ta ra chẳng có người nào khác, vậy ai đã lấy mất bánh hoa quế?
Châu Như Chương cau mày, nhìn kỹ lại để xác nhận bản thân không nhìn nhầm.
Lúc còn sống, trưởng tỷ thích ăn bánh hoa quế nhất, nghĩ đến đây cô ta bỗng dưng cảm thấy sau gáy lành lạnh, lông tơ trên người cũng thi nhau dựng đứng.
Châu Như Chương siết chặt lấy quyển kinh trong tay, đang chuẩn bị gọi tôi tớ ngoài cửa vào hỏi cho rõ thì đột nhiên tấm màn xanh bên cạnh bàn thờ tự động bay lên dù không có gió. Sau khi tấm màn rơi xuống, một bóng trắng xuất hiện, đứng quay lưng lại với cô ta.
Tiếp theo, một bàn tay mảnh khảnh chìa ra, bốc lấy một chiếc bánh hoa quế.
Đèn đuốc bên trong phòng bằng đầu đu đưa giống như có thể phụt tắt bất cứ lúc nào.
Châu Như Chương hoảng hốt đứng dậy, dường như bóng trắng kia bị cô ta quấy rầy, đột ngột đổi hướng bổ nhào về phía cô ta.
Châu Như Chương cảm thấy bản thân bị thứ gì đó bao phủ lấy, sau đó một đôi bàn tay lạnh lẽo bắt đầu mò mẫm khắp người cô ta, cuối cùng dừng lại nơi cổ.
“Người đâu… Người đâu hết rồi!”
Châu Như Chương hét lên thất thanh, liên tục vùng vẫy tay chân, chỉ muốn thoát khỏi thứ trên người ngay tức khắc.
Tôi tớ bên ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng lập tức đẩy cửa xem xét.
Gió lớn thốc vào phòng thổi tắt ngọn nến trước bài vị, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, ngẩn người mất một lúc mới ba chân bốn cẳng chạy lên giúp.
Châu Như Chương như một người sắp chết đuối, tay chân vung vẩy không ngừng. Cuối cùng cô ta cảm thấy người mình đã nhẹ đi, tấm vải phủ trên đầu cũng đã được người khác kéo ra.
Giọng của Bạch ma ma truyền đến: “Tiểu thư, không sao, không sao rồi.”
Châu Như Chương kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, khi nãy cô ta nhìn thấy vong hồn của trưởng tỷ, ở ngay chỗ đó…
Cô ta liếc mắt nhìn xung quanh, hoảng sợ tìm kiếm, cuối cùng dừng mắt trước một cô gái cách đó không xa.
Cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô ta, nở một nụ cười đơn thuần. Chỉ nhìn ngũ quan thôi thì vốn rất xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại ngây thơ, ngờ nghệch quá mức, giống như một viên ngọc thượng đẳng nhưng lại có tì vết, nứt rạn, khiến người ta chẳng muốn để mắt thêm nữa.
Chẳng lẽ bóng trắng khi nãy là cô gái này? Vậy chẳng phải là cô ta gây ra trò cười rồi à?
“Biểu tiểu thư, sao người lại ở đây?” Quản gia nhà họ Thôi nhìn cô gái ấy: “Bảo Đồng cô nương đang tìm tiểu thư khắp nơi kìa.”
“Bảo Đồng ở đâu?” Cô gái nở nụ cười thích thú, trông cực kì trẻ con: “Ta đang hái hoa ở trong vườn, chớp mắt đã chẳng thấy cô ấy đâu rồi.”
Cô gái vẫn chưa dứt lời thì đã có một giọng nói vang lên: “Tiểu thư, tiểu thư…”
Ngay sau đó một nha hoàn hớt ha hớt hải chạy vào cửa, chưa đợi mấy người Châu Như Chương kịp nhìn rõ, cô đã nhào đến trước mặt người thiếu nữ: “Tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được người rồi!”
Nói rồi, nha hoàn đó cẩn thận xem xét cô gái. Lúc nhìn thấy áo quần cô gái xốc xếch, mái tóc thì lộn xộn, cô lập tức cau mày, nhìn về phía những người trong phòng với ánh mắt khó chịu: “Ai bắt nạt tiểu thư nhà ta?”
Cô gái co người lại, nấp sau lưng nha hoàn.
Quản gia nhà họ Thôi căng thẳng, vội giải thích ngay: “Bảo Đồng cô nương, làm sao chúng tôi dám thất lễ với biểu tiểu thư, chuyện này là hiểu lầm cả, khi nãy…” Nói rồi, người quản gia âm thầm đưa mắt nhìn về phía Châu nhị tiểu thư.
Châu Như Chương tiếp lời: “Khi nãy ta đang tụng kinh cho trưởng tỷ, vị tiểu thư này thình lình nhào về phía ta, ta tránh không kịp nên ngã xuống đất.”
Bảo Đồng hành lễ với Châu Như Chương rồi mới lạnh giọng đáp: “Tại sao chỉ có mình tiểu thư nhà ta trông nhếch nhác thế này?”
Châu Như Chương cau mày, chỉ có tiểu thư nhà cô nhếch nhác thôi á? Rõ ràng trong phòng này người nhếch nhác nhất là cô ta. Dường như trong mắt người nha hoàn này chỉ có mình tiểu thư nhà cô, chẳng còn một ai khác.
Bạch ma ma vội vàng nói: “Cô hỏi kĩ vị tiểu thư này là biết ngay.”
Hình như Bảo Đồng bị chạm trúng chỗ nhạy cảm, cô lập tức trợn tròn đôi mắt quả hạnh: “Tiểu thư nhà ta mới ba, bốn tuổi, làm sao nói lại được các người?”
Ba, bốn tuổi.
Châu Như Chương ngạc nhìn nhiên người thiếu nữ lần nữa, người lớn thế này sao mới ba, bốn tuổi được?
Bảo Đồng nói tiếp: “Tiểu thư nhà ta uống tiên dược trẻ mãi không già, đây là chuyện mà ai cũng biết.”
Châu Như Chương nhìn quản gia nhà họ Thôi, người ấy khẽ lắc đầu, cô ta hiểu ra ngay. Cô gái này bị ngốc, chẳng trách lại trông kì lạ như vậy.
Tuy nha hoàn già mồm át lẽ phải nhưng không ai nói chuyện phải trái với một cô gái ngốc được. Nếu cô ta còn lằng nhằng không thôi thì lại thành ra cô ta sai, Châu Như Chương nhìn thiếu nữ ấy: “Muội muội không sao chứ? Là do tỷ tỷ không phải, tỷ tỷ nhận lỗi với muội nhé.”
Thiếu nữ nở nụ cười, gương mặt ngờ nghệch, không để ý đến Châu Như Chương đang khom người, phấn khởi kéo tay nha hoàn: “Bảo Đồng, ta muốn đến vườn hoa.”
“Nô tỳ đi với người.” Bảo Đồng đỡ cô gái, hai chủ tớ nghênh ngang rời đi.
Đợi hai người đi xa rồi, quản gia nhà họ Thôi mới tiến lên trước xin lỗi Châu Như Chương: “Châu nhị tiểu thư, là lỗi của chúng nô tài cả, nhất thời lơ là để biểu tiểu thư đi vào phòng này, làm tiểu thư hoảng sợ rồi.”
“Cô ta là ai?” Châu Như Chương hỏi lại.
Ma ma quản sự trả lời: “Đại tiểu thư của nhà Hoài Viễn hầu, khuê danh Minh Châu, là bảo bối của cả nhà họ Cố.”
Châu Như Chương lẩm bẩm: “Thì ra là Cố đại tiểu thư.”
Phu nhân Hoài Viễn hầu là em họ của Thôi thái phu nhân, hai nhà đều cao quý như nhau, chắc hẳn bình thường rất hay qua lại. Có điều Hoài Viễn hầu và Định Ninh hầu lại khác nhau hoàn toàn, Định Ninh hầu là chủ lực của quốc gia, được Hoàng thượng tín nhiệm, Hoài Viễn hầu lại là nhà huân quý xuống dốc, chỉ còn mỗi tước vị mà thôi.
Tuy gia thế sa sút nhưng cũng đủ nuôi một cô con gái khờ khạo. Dù thế có cưng chiều cô ta hơn nữa thì được gì? Cả đời không gả đi được, lúc cha mẹ vẫn sống thì còn đỡ chứ cha mẹ mất rồi khó tránh việc gặp phải kết cục thê thảm.
Quản gia nhà họ Thôi bước lên trước, khom người đáp: “Châu nhị tiểu thư, nô tài đưa người đi thay quần áo.”
Châu Như Chương gật đầu, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió không đâu.
…
Cố Minh Châu đến vườn hoa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc.
Sau khi bị giết trong đại lao, khi tỉnh dậy lần nữa Châu Như Quân đã trở thành Cố Minh Châu. Lúc mới đầu tinh thần không được tốt, phần lớn thời gian cô đều chìm trong giấc ngủ, cả nhà họ Cố chăm sóc cẩn thận, mất mấy năm điều dưỡng cô mới dần dần hồi phục.
Khi trước, cha mẹ qua đời quá sớm, cô chưa bao giờ có cơ hội được chăm sóc, chiều chuộng. Bây giờ, trong nháy mắt tất cả đều được bù đắp, sự dung túng của cha, sự nuông chiều của mẹ khiến cho cô trở thành một viên ngọc được nâng niu trên tay.
Được cha mẹ chăm sóc nhiều năm, cũng đến lúc cô nên bảo vệ nhà họ Cố rồi. Có điều trong mắt người ngoài, cô mãi mãi là một Cố Minh Châu khờ khạo, nhà họ Cố cũng không cần trở nên nổi bật, thu hút sự chú ý của người khác, chỉ cần bình yên sống những ngày tháng tốt đẹp là được.
“Tiểu thư làm được rồi?” Bảo Đồng khẽ giọng hỏi.
Cố Minh Châu lấy ra một cái túi thơm từ trong ống tay áo, đây là túi thơm cô lấy được từ người Châu Như Chương khi nãy.
Bảo Đồng nhìn vật mà Cố Minh Châu lấy ra từ trong túi thơm: “Đây là viên sáp?”
Cố Minh Châu gật đầu, viên sáp vẫn còn nguyên, chưa bị ai mở ra.
Thông thường bên trong thứ tròn tròn làm bằng sáp này sẽ có thư mật, rõ ràng một tiểu thư chỉ ở trong nhà không nên mang theo thứ thế này trên người.
Mấy năm nay, Sơn Tây gặp nạn thổ phỉ nghiêm trọng, mới đầu tháng lại có một đội buôn bị thổ phỉ cướp giết trên đường đi. Đúng lúc xe ngựa của nhà họ Châu đi ngang qua con đường ấy, phát hiện nhà buôn đang hấp hối, nhà họ Châu bèn đưa nhà buôn đến thành gần nhất để chữa trị, đáng tiếc vết thương của nhà buôn quá nặng nên chẳng may qua đời trên đường.
Đến đây, manh mối của vụ án liền đứt đoạn. Kể từ sau vụ việc ấy, Châu Như Chương bắt đầu cho người đi tra hỏi về tình hình của nhà buôn, đồng thời còn gửi cho Định Ninh hầu một bức thư, bây giờ lại công khai đến nhà họ Thôi thăm viếng, chứng tỏ cô ta có ý muốn giành công.
Hai năm nay, Định Ninh hầu Thôi Trinh thống lĩnh binh ở Tuyên phủ, Đại Đồng. Phần lớn lương thực đến từ Sơn Tây, nạn thổ phỉ ở Sơn Tây đã hành hạ đại quân của Định Ninh hầu khổ sở không ít. Lương thực xảy ra vấn đề, không đánh cũng tự thua nên tất nhiên Định Ninh hầu cực kì quan tâm đến vấn đề này. Châu Như Chương muốn giúp Thôi Trinh bắt được đám thổ phỉ ấy để chiếm được tình cảm từ Thôi Trinh.
Cố Minh Châu đoán có lẽ Châu Như Chương đã thu được nhiều manh mối từ chỗ nhà buôn kia, mấy ngày nay cô cho người theo dõi Châu tam phu nhân và Châu Như Chương, cũng xem như phát hiện được chút dấu vết. Vì vậy, hôm nay nhân cơ hội này tiếp cận, thăm dò Châu Như Chương xem sao, quả nhiên phát hiện được viên sáp bên trong túi thơm của cô ta.
Cố Minh Châu nói: “Xem ra sắp tới Định Ninh hầu sẽ trở về nhà từ đường ở Sơn Tây.”
Bảo Đồng đáp: “Vậy làm thế nào với túi thơm này đây ạ? Hay là để nô tỳ lén trả lại… nhưng còn đồ bên trong…”
Cố Minh Châu cất viên sáp đi, cô sẽ tìm cách để khiến túi thơm biến mất một cách thật tự nhiên.
“Biểu tiểu thư.” Ma ma quản sự của nhà họ Thôi nhanh chóng chạy đến: “Tứ phu nhân nói trong nhà có khách, vừa khéo hôm nay trời cũng đẹp nên cho nô tỳ đến mời tiểu thư đi chèo thuyền.”
Cố Minh Châu nở một nụ cười vui vẻ: “Đi, Bảo Đồng, chúng ta đi chèo thuyền.”
…
“Đợi thuyền cập bến rồi đi tìm mau.” Châu Như Chương dặn dò Bạch ma ma: “Có thể là rơi trong căn phòng khi nãy, cũng có khi là rơi mất lúc thay đồ.”
Cô ta phải giao vật bên trong túi thơm lại cho Hầu gia, không thể làm mất được.
Nghĩ đến đó, Châu Như Chương lại cảm thấy hối hận, sau khi bị Cố đại tiểu thư làm cho hoảng sợ, cô ta quá hoảng loạn nên quên mất chuyện chiếc túi thơm.
Viên sáp lấy được từ chỗ nhà buôn nọ, cô ta lén giữ lại không giao cho nha môn, rồi lại âm thầm điều tra vụ án này hòng khiến Định Ninh hầu đánh giá cao cô ta hơn một chút.
Bây giờ đến được nhà họ Thôi rồi, Định Ninh hầu cũng đồng ý gặp mặt thì túi thơm của cô ta lại chẳng thấy đâu. Cô ta không biết phải giải thích với Định Ninh hầu thế nào chứ chưa nói đến việc bản thân đã phải tốn một bộn tiền để mua tin tình báo từ những người đó.
Lòng Châu Như Chương nặng nề tâm sự, cô ta không rảnh thưởng thức những phong cảnh trên hồ.
“Tùm!” Tiếng động thứ gì đó rơi xuống nước vang lên, Châu Như Chương vô thức nhìn theo, thấy Cố Minh Châu khờ khạo đang đứng trên đầu thuyền ném đá xuống hồ.
“Châu Châu!” Thôi tứ phu nhân gọi: “Cháu từ từ thôi, nước hồ này sâu lắm.”
“Được rồi, được rồi, ném xong đống này thì quay lại nhé.” Thôi tứ phu nhân vẫy tay với Cố Minh Châu.
Rõ ràng Cố Minh Châu vẫn chưa chán, cô chắp tay sau lưng không biết đang nghĩ gì, Châu Như Chương chỉ cảm thấy buồn cười, đang muốn rời mắt khỏi cô gái khờ khạo đó thì cô ta phát hiện có thứ gì đó màu hồng đào lộ ra khỏi ống tay áo to dài của Cố Minh Châu.
Vật màu hồng đào ấy cực kì giống với túi thơm cô ta đã đánh rơi, cô ta muốn nhìn cho rõ nhưng ống tay áo của Cố Minh Châu vừa rũ xuống thì vật màu hồng đào ấy lại bị che khuất.
Châu Như Chương không thể kiềm chế được nữa, buột miệng hỏi: “Minh Châu muội muội, muội đang cầm cái gì trong tay thế?”
Dường như câu hỏi của Châu Như Chương đã làm Cố Minh Châu giật mình, giây tiếp theo, Cố Minh Châu giơ tay lên, ném thẳng thứ đang cầm trong tay xuống hồ.
“Á!” Châu Như Chương hốt hoảng hô lên.