Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 39: Đánh nhau




bị gò bó bởi những chuyện này.

Ngụy Nguyên Kham vén rèm lên đi ra ngoài.

Nhà họ Cổ không lớn, đi dọc theo con đường đá xanh không bao xa thì đã thấy được vài bóng người, thiếu nữ chạy đầu tiên đột nhiên bổ nhào về phía trước, mấy nha hoàn lập tức chạy tới kiểm tra.

“Không bắt được, chạy rồi.”

“Ở kia kìa, ở kia kìa...”

“Suyt, ta nghe thấy tiếng rồi.”

Loáng thoáng có tiếng để kêu vang lên, tất cả mọi người lại rón ra rón rén, tất cả đều nhìn chằm chằm vào động tác của thiếu nữ.

Thiếu nữ vén váy lên, chăm chú nhìn vào trong lùm cỏ, cô một mực đuổi theo con dế, dừng lại khi còn cách đó không xa, sau đó họp lưng lại như mèo, cẩn thận quỳ xuống mặt đất, cơ thể nghiêng về phía trước, năm

ngón tay khum lại, chụp về phía con dế.

Tay của cô còn chưa chụp tới thì không biết từ đâu có một bàn chân vươn ra, đạp mạnh lên trên con dế kia.

Thiếu nữ lập tức trợn tròn mắt lên, khóe miệng vốn cong lên một cách tự nhiên lập tức ủ rủ, gương mặt vui vẻ lập tức biến mất không thấy đâu.

Hai bàn tay tinh tế đập mạnh lên trên bàn chân kia, cô dùng hết sức kéo tới, đẩy đi nhưng không thể xê dịch được.

Thiếu nữ bị áp chế như một con báo nổi giận, lông tơ toàn thân dựng đứng lên. Cô đứng dậy, không quan tâm gì cả, bổ nhào về phía người trước mặt.

Cố Minh Châu đã dùng hết sức mình để bổ nhào tới. Con gái vốn yếu ớt, lại thêm không biết công phu quyền cước, rất khó khiến đàn ông chịu thiệt thòi, vậy nên Dung nương tử từng dạy cô mẩy biện pháp, một trong

số đó chính là nhảy dựng lên, đập vào quai hàm dưới của đối phương.

Khi ở trên thuyền lớn cô từng áp dụng chiêu này, hiện giờ xem như đã khá quen tay.

Khi đang vẽ thì bị hắn cầm mất tờ giấy,lúc bơi đi thì bị hắn chặn đường, hôm nay hắn tới nhà họ Cô không hề có ý tốt, hắn giẫm con dế trong lùm cỏ cũng là vì muốn thăm dò phản ứng của cô.

Nhưng đây không phải là chùa Kim Tháp, cũng không phải ở trên thuyền hoa, đây là địa bàn của cô, hắn muốn chiếm thế thượng phong thì đương nhiên là cô sẽ cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa cô muốn để hành động thăm dò này không xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa, lần này nhất định phải xử lý xong.

“...” Sau khi va chạm, Cố Minh Châu lập tức kêu lên, khóc lớn.

Cô không tin Ngụy đại nhân có thể ra tay với cô trước mặt người nhà họ Cố, mà hắn ra tay cũng không sao cả, sau này hắn sẽ không có mặt mũi nào để tới đây nữa.

Bất kể là hắn chọn cách nào thì cô đều đạt được mục đích của mình.

Ngụy Nguyên Kham nhíu mày lại.

Cổ đại tiểu thư ở trước mặt chỉ sở hữu một thân hình bé nhỏ nhưng lần nào cô ta cũng bộc phát ra sức lực khiến người ta không thể khinh thường được, lần này cô ta hét còn chói tai hơn cả lần ở chùa Kim Tháp nữa.

Âm thanh vang vọng khiến cánh tay hắn đột nhiên tê rần, dường như bị một chiếc lưỡi câu mảnh mai móc vào. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Cổ đại tiểu thư đang cắn hẳn.

Hiển nhiên một tiểu thư khuê các sẽ không giương nanh múa vuốt đối phó với một người đàn ông xa lạ như vậy, cho dù vứt bỏ danh tiết của bản thân thì tám phần cũng không thể làm vậy được.

Cổ đại tiểu thư không hề khách khí, dùng cả tay lẫn chân, không hề có quy tắc nào cả. Nếu như không phải vì sức lực của hai người chênh lệch nhau quá xa thì mục đích của Cổ đại tiểu thư chắc chắn sẽ là khiến hắn bị

ngã ngửa ra, sau đó ngồi lên người hắn mà đánh.

Tôi tớ nhà họ Cổ đều tỏ vẻ bối rối và căng thẳng, nhưng họ đều không hề kinh ngạc hay bất ngờ gì cả, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng đó là phản ứng tự nhiên của Cổ đại tiểu thư.

Từ đó có thể xác định thường ngày ở nhà Cổ đại tiểu thư cũng như vậy.

Ngụy Nguyên Kham muốn hất Cố Minh Châu ra, nhưng cô cắn chặt quá, hắn hất hai lần cũng không thể thoát được. Nếu như giờ ở chùa Kim Thoát thì hẳn đã dùng sức mạnh, nhưng hiện giờ thì hắn lại không thể làm

gì cô được. Đừng thấy hiện giờ đám tôi tớ của nhà họ Cổ đều tỏ thái độ sợ hãi rụt rè, tỏ vẻ không biết nên làm gì, không dám xông tới trước, nếu như người chịu thiệt là Cố đại tiểu thư thì bọn họ sẽ có thái độ hoàn toàn

khác ngay.

Ngụy Nguyên Kham nhìn vào đôi mắt Cố Minh Châu, đôi mắt ấy vô thần, ánh mắt ngơ ngác, rõ ràng là hoàn toàn khác với người thường.

Cố Minh Châu giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, còn hắn lại đang bắt nạt đứa trẻ ấy.

Cuối cùng ma ma quản sự cũng đi tới, giữ chặt lấy Cố Minh Châu: “Đại tiểu thư, con dế ở kia kìa, tôi tận mắt nhìn thấy nó nhảy sang bên đó.”

“Đại tiểu thư, thật đó, người cẩn thận nghe mà xem!”

“Đúng là con dế đó!”

Ma ma quản sự hô một tiếng, đám tôi tớ đang không biết xử lý sao thấy vậy thì cũng nói hùa theo.

Ma ma quản sự muốn khóc luôn rồi, Cổ đại tiểu thư quá ghê gớm, dám đá dám đạp, sau đó còn cắn cả Ngụy đại nhân nữa.

Làm vậy có tính là vuốt mông hổ hay không nhỉ?

Nhân cơ hội lão hổ còn chưa phát uy, phải mau mau lừa gạt đại tiểu thư, dẫn đại tiểu thư đi thôi.

Cuối cùng Cố Minh Châu cũng nhả ra, nhìn về phía tay ma ma quản sự đang chỉ.

“Đại tiểu thư, có con gì đang kêu kìa.” Bảo Đồng cũng hùa theo.

Cố Minh Châu không nức nở nữa, cô khóc cũng nhanh mà ngừng cũng nhanh, nước mắt còn sót trên gương mặt còn chưa kịp lăn tới cắm thì cô đã ngừng khóc mất rồi.

Tiếng côn trùng kêu vang lên trong bụi cỏ.

Hiện giờ là mùa thu, đương nhiên trong vườn sẽ không chỉ có một con dế, Cổ đại tiểu thư lập tức quên đi chuyện không vui khi nãy, quay người đi về hướng phát ra tiếng côn trùng kêu.

Ma ma quản sự thấy vậy thì cảm thấy toàn thân buông lỏng, chẳng biết từ khi nào quần áo trên người bà ta đã ướt sũng mồ hôi. Nếu như đại tiểu thư không chịu nhả ra thì chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đây?

Bảo Đồng đi theo sau Cố Minh Châu, trong lòng rất vui vẻ. Ngụy đại nhân sao có thể sánh bằng tiểu thư nhà cô được? Khi nãy đại tiểu thư húc lên, rồi thì cái cắn khi nãy chắc hẳn sẽ khiến hắn rất đau nhỉ?

Đại tiểu thư sẽ không khách khí với một miếng thịt mỡ dâng tận cửa đâu.

“Xin lỗi Ngụy đại nhân!” Ma ma quản sự bắt đầu nhận lỗi: “Đại tiểu như nhà tôi là như vậy đó, tiểu thư không có ý gì đâu. Hay là... trong nhà giờ đang có thầy thuốc, tôi bảo thầy thuốc kiểm tra vết thương trên tay ngài

nhé?”

Ngụy Nguyên Kham vung tay áo, từ chối,

Tiếng thiếu nữ cười giòn tan cách đó không xa vang lên, sau đó là tiếng hô của tôi tớ nhà họ Cố: “Bắt đi, bắt lấy nó!”

Ngụy Nguyên Kham giơ chân lên, con dế sống lay lắt giữa lùm cỏ đã bị hắn đạp gãy một chân, lúc này phát hiện ra bản thân đã được tự do thì nó lập tức khập khiễng chạy trốn.

Có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi, những năm gần đây đi điều tra nhiều khiến hắn quá mẫn cảm, vừa thấy manh mối thì đã tùy tiện kết luận.

Quả thật Cổ đại tiểu thư vô cùng khả nghi, nhưng Hoài Viễn hầu hoàn toàn không cần để trưởng nữ giả bộ ngây dại. Hắn đã tiến hành thăm dò mấy lần nhưng không phát hiện ra sơ hở gì, suy đoán về Cổ đại tiểu thư

khi trước có lẽ cũng nên buông lỏng rồi.

Vừa nghĩ tới đây, Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị rời đi.

Cổ đại tiểu thư đã cất con dế đi, vui vẻ nhận thứ gì đó từ trong tay tôi tớ, ôm vào trong lồng ngực. Ngụy Nguyên Kham từ phía xa chỉ thấy được một cục màu đen.

“Ngụy đại nhân.” Lâm phu nhân nghe tin lập tức chạy đến, bà mới tách Châu Châu ra vài phút thì Châu Châu đã chọc tới tên hung thần kia. Bà biết đó là bản tính của Châu Châu, nhưng ở trong mắt người khác thì đó

là gây tai họa.

Lâm phu nhân vội vàng giải thích: “Tính tình Châu Châu như một đứa trẻ vậy, cả ngày chỉ biết nuôi thỏ, đấu dế, nó không cẩn thận động tới Ngụy đại nhân, xin đại nhân tha thứ!”

Lâm phu nhân dặn dò ma ma quản sự: “Gọi Châu Châu tới đây để nó xin lỗi Ngụy đại nhân.”

Ma ma quản sự đáp lời, sau đó định đi gọi Cố Minh Châu tới.

“Không cần đâu.” Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt từ chối: “Trong nha môn còn việc khác, ta đi trước đây.”

Không đợi Lâm phu nhân nói gì thì Ngụy Nguyên Kham đi ra ngoài, trong nháy mắt đã tới cửa thủy hoa.

“Khi nãy Cổ đại tiểu thư còn cho cỏ vào trong chén trà của tiểu thư nhà ta, làm vậy có khác gì coi tiểu thư nhà ta là thỏ cô ta nuôi chứ?”

“Đã bao giờ tiểu thư nhà ta chịu uất ức như vậy đâu!”

Tiếng nói nhỏ truyền vào tại Ngụy Nguyên Kham.

Tho?

Hắn nhớ tới thứ màu đen trong lòng Cố Minh Châu.

Lời Lâm phu nhân vẫn còn vang vọng bên tai: “Tính tình Châu Châu như một đứa trẻ vậy, cả ngày chỉ biết nuôi thỏ, đấu dế”

Ngụy Nguyên Kham lập tức dừng bước.

Lâm phu nhân định gọi Châu Châu đi theo bà trở về phòng thì thấy ma ma quản sự chạy về phía bên này, ngay sau đó bà lại nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham.

Sao hắn lại quay lại? Lâm phu nhân không khỏi giật mình, khi bà định đi tới nói chuyện thì Ngụy Nguyên Kham đã chạy tới phía sau Cố Minh Châu.

Cố Minh Châu ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận vuốt ve Nguyên Tiêu, khi nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham thì cô cũng cảm thấy khá kinh ngạc.

Sao người này đã rời đi rồi mà còn quay lại?

Lần này hắn im lặng đứng bên cạnh cô, không nói hay làm gì cả, không biết trong đầu đang suy tính điều gì.

Cố Minh Châu đứng lên, lơ đãng quay người lại, giơ tay lên, lớp lông mới rụng trên người Nguyên Tiêu trên tay cô bị gió cuốn bay, rơi hết lên mặt Ngụy Nguyên Kham. 1