Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 43: Cho đại nh n




tên tuổi của thầy thuốc xem bệnh cũng nhớ rõ.”

“Hoài Viễn hầu phu nhân trông mong bệnh của Cổ đại tiểu thư có tiến triển, người chữa bệnh cho Cổ đại tiểu thư cũng muốn Cố đại tiểu thư khỏe mạnh, theo lý thì chỗ này không hề mâu thuẫn, tại sao phải giấu

người nhà họ Cố?”

Ngụy Nguyên Kham nói: “Có một người đã lén lút chữa khỏi bệnh thiếu máu của Cổ đại tiểu thư mà người nhà họ Cổ không hề hay biết. Người này ắt phải ở bên cạnh Cổ đại tiểu thư, có thể thường xuyên xem xét bệnh

tình cho Cố đại tiểu thư, căn cứ theo kết quả bắt mạch để sửa đổi đơn thuốc, hơn hành động này đã diễn ra vài năm rồi.”

Nhiều năm không bị bất cứ ai nghi ngờ, đến cả Hoài Viễn hầu phu nhân quan tâm con gái như vậy mà cũng không hay,người này đúng là lợi hại.

Ngụy Nguyên Kham nhớ lại tình hình trong nội trạch nhà họ Cố, tôi tớ chăm sóc Cổ đại tiểu thư kỹ lưỡng, Lâm phu nhân tính tình dịu dàng, trông có vẻ cực kỳ yên bình, ẩn sau bên trong lại che giấu rất nhiều bí mật.

Phần lớn những bí mật này đều liên quan đến một người, đó chính là Cổ đại tiểu thư. Hơn nữa tuy bị cuốn vào những bí mật này nhưng Cổ đại tiểu thư không hề gặp nguy hiểm, trái lại còn hưởng lợi từ đó.

Tên hung đồ ở chùa Kim Tháp làm cô bị thương. Y bà lắm mưu nhiều mẹo liên quan đến cô. Thầy thuốc thay đổi đơn thuốc lại là vì chữa khỏi bệnh cho cô. Tại sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Nhớ lại sự mồm mép của cô và đỉnh đầu vô cùng cứng cáp, trước mặt hắn dáng vẻ không thèm quan tâm đến thứ gì trong chớp mắt đã biến thành nụ cười ngây thơ như nắng tỏa sau mưa. Nếu như tất cả những điều

này đều là cổ giả vờ để cho người khác thấy thì có thể tưởng tượng ra được cô mưu mô đến mức nào. Với sự mưu mô này, ắt hẳn cô không thể để người khác đổi đơn thuốc trước mắt mình được.

Trừ khi Cổ đại tiểu thư đã biết rõ chuyện này. Nếu suy luận như vậy thì tại sao Cổ đại tiểu thư lại giấu cha mẹ, lén lút dùng đơn thuốc của người đó để chữa bệnh? Thân phận của người đó không thể công khai? Hay là

cô có bí mật không muốn cho người ngoài biết?

Ngụy Nguyên Kham nhớ đến con thỏ đen ấy: “Tiên sinh nghĩ xem, có khi nào người chữa bệnh cho Cố đại tiểu thư là thầy thuốc trong phường không? Ví dụ như, bà...”

Thầy thuốc Tôn lắc đầu, khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột: “Y bà trong phường không làm được thế này đâu, dù sao bọn họ cũng không biết chữ, những dược lý nghe được đều là từ lời đồn đại. Trừ khi người đó

có thể đọc sách y, học dược lý, đã từng học y thuật từ thầy thuốc thật sự, biết rõ một số đơn thuốc bí truyền.”

Nói xong, thầy thuốc Tôn lại nhớ đến hòm thuốc mình đã nhìn thấy lúc trước: “Không hẳn là tố chất của những người đó không tốt, chỉ là không có cơ hội nhận thấy và được học về y thuật thôi. Hòm thuốc mà ta nhìn

thấy trong phòng ngại, tố chất của y bà đó không tầm thường, y bà bình thường thua xa cô ấy, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp người như vậy.”

Ngụy Nguyên Kham bưng trà lên uống, bên tai vang lên tiếng người nhà kia phàn nàn về Cố Minh Châu: “Khi nãy Cố đại tiểu thư còn cho cỏ vào trong chén trà của tiểu thư nhà ta, làm vậy có khác gì coi tiểu thư nhà ta

là thỏ cô ta nuôi chứ?”

Vứt lá vào trong tách trà, cách trêu đùa này đúng là khiến người khác khinh thường. Ngụy Nguyên Kham nhìn xuống tách trà trong tay mình, trong vô thức hắn muốn mở nắp tách trà ra nhìn xem. Hắn đang ở trong

nhà, tất nhiên không thể bị Cố tiểu thư động tay động chân vào được, hắn không cần phải kiểm tra.

Thầy thuốc Tôn khen: “Trà này rất ngon.”

Ngụy Nguyên Kham mở nắp tách trà một cách tự nhiên, bình tĩnh nhấp một ngụm, sau đó gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc: “Đúng là rất ngon.”

Đặt ly trà xuống, hắn lại nhớ ra: “Nếu bệnh thiếu máu của Cổ đại tiểu thư đã khỏi rồi, nhà họ Cổ mời tiên sinh đến để chữa bệnh khờ khạo ư?”

Thầy thuốc Tôn lắc đầu: “Nhà họ Cổ biết rất có thể bệnh khờ khạo không chữa khỏi được nên cũng không ôm ấp hy vọng gì, bọn họ sợ bệnh thiếu máu của Cổ đại tiểu thư không được chữa tận gốc. Nghe nói là Cổ đại

tiểu thư sẽ tái phát bệnh cũ, thường xuyên ngủ suốt cả một ngày vì mỏi mệt.”

Ngụy Nguyên Kham híp mắt: “Tiên sinh có nhìn ra nguyên nhân mấu chốt nằm ở chỗ nào không?”

Thầy thuốc Tôn đáp: “Mạch tượng của Cố đại tiểu thư ôn hòa, lực vừa phải, có căn Thần Hựu, bệnh thiếu máu đã khỏi hẳn, cộng thêm thường ngày cô ấy luôn chạy tới chạy lui trong sân vườn cũng xem như rèn luyện

cơ thể, còn khỏe mạnh hơn những cô gái hay ở trong nhà bình thường. Chỉ e ham ngủ thể này là có liên quan đến bệnh khờ khạo của cô ấy.”

Vậy ư? Ngụy Nguyên Kham đặt tách trà xuống bàn. Hồi còn bé hắn lấy lý do thích yên tĩnh đọc sách, né tránh mọi người lén lút trèo cây phá tổ chim, chỉ cần rửa sạch tay, mặc chiếc áo gọn gàng chỉnh tề, đứng trước

mặt mọi người một cách ngay thẳng thì ai biết được hắn đã làm gì?

“Tam gia, Nhiếp Thẩm đến rồi.” Sơ Cứu bước vào bẩm báo.

Đến đúng lúc lắm, Ngụy Nguyên Kham đáp: “Dẫn y đến thư phòng đi.”

Có lẽ Nhiếp Thẩm đã đoán được Ngụy đại nhân gọi y đến đây làm gì. Vụ án này bắt được Diêm Hạo thì không thể kết thúc, Trưởng lão gia cũng biết rõ điều này nên ông đã có sắp xếp từ trước.

Ngụy Nguyên Kham bước vào. Nhiếp Thầm lập tức tiến lên trước hành lễ, lúc ngẩng đầu y phát hiện hôm nay Ngụy đại nhân không giống bình thường, trên gương mặt luôn lạnh lùng được bồi thêm thứ gì đó màu

vàng vàng. Hình như kể từ tối hôm qua sau khi Ngụy đại nhân ra khỏi hồ thì đã thế này, gương mặt chỗ trắng chỗ vàng. Nếu không phải là sở thích đặc biệt thì chắc không phải mắc chứng bệnh gì đó chứ? Có truyền

từ người sang người không?

Nhiếp Thầm cố tình lùi ra sau một chút, y vẫn còn yêu quý gương mặt của bản thân lắm. Sơ Cứu trải tấm bản đồ trên bàn ra, Nhiếp Thầm bước sang cúi đầu xem xét,

“Ta sắp bắt người rồi,” Ngụy Nguyên Kham nói: “phải bắt hết những người khai thác sắt trong núi, còn cả Giang tiên sinh mà Diêm Hạo nhắc đến nữa. Sau khi bắt hết bọn chúng thì phải chỉnh đốn lại bọn trộm cướp ở

lân cận.”

Nhiếp Thầm vô thức ngẩng đầu lên.

Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Nếu ngươi đã làm công việc trinh thám lâu năm thì chắc đã rất quen thuộc với luật lệ Đại Châu. Những kẻ giành lấy tài sản của người khác đều là phường trộm cướp, cho dù thực hiện trót

lọt bao nhiêu lần, cướp tiền của ai.”

Nhiếp Thầm mím môi, một lúc lâu sau mới trả lời: “Nhưng nếu như bị người khác ép buộc...”

“Nếu vậy đương nhiên có thể xử lý theo tình hình cụ thể” Ngụy Nguyên Kham khẽ nhướng lông mày: “Nhưng phải đảm bảo bọn họ sẽ không thừa dịp hỗn loạn mà hành động, nếu không một khi xảy ra mâu thuẫn

với triều đình thì không ai nói rõ được đâu.”

Nhiếp Thầm nuốt nước bọt, theo ý vừa rồi thì có vẻ Ngụy đại nhân đã biết hiện tại những người dân đó đang ở đâu rồi. Hơn nữa Ngụy đại nhân nói rất đúng, chỉ cần triều đình ra tay thì những người dân đó sẽ đi cứu

người ngay.

Ngụy Nguyên Kham quan sát biểu cảm của Nhiếp Thầm rồi lạnh lùng nói tiếp: “Cứu người hay là giết người chỉ cách nhau một suy nghĩ, giống như Đạo tặc trân châu năm xưa chắc chắn chưa bao giờ nghĩ rằng hành

động của mình lại khiến cho biết bao nhiêu sinh mạng bị chôn vùi như vậy”.

Nhiếp Thầm yên lặng hồi lâu mới đáp lời: “Những người dân đó được chúng tiểu nhân khuyên răn quay về, tiểu nhân biết bọn họ không tin nha phủ nên đã cho người đến nha phủ để thuyết phục trước.”

Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Chỉ dựa vào một mình ngươi, bọn họ chịu tin ư?”

Nhiếp Thầm liếm khóe môi: “Không đâu, nhóm Lữ Quang một lòng muốn cứu người sẽ không từ bỏ dễ dàng, hơn nữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ tin tưởng vào bản thân thôi.”

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sa sầm: “Ngươi đã dùng cách gì?”

Nhiếp Thầm ngẩng đầu: “Tiểu nhân... giả danh Đạo tặc trân châu.”

Nghe đến đây, gương mặt Sơ Cửu lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Cả gian phòng trở nên yên lặng, gương mặt Ngụy Nguyên Kham lúc ẩn lúc hiện dưới ánh nến.

“Tiểu nhân cho người đi tìm bọn họ, nói với bọn họ rằng Đạo tặc trân châu đã quay lại và sẽ làm sáng tỏ chân tướng chuyện năm xưa, còn hứa giúp bọn họ thoát khỏi cảnh ngặt nghèo.” Nhiếp Thầm đáp: “Lúc mới đầu

bọn họ không chịu tin, cho đến khi tiểu nhân cho bọn họ xem vài xâu tiền và một nắm thóc. Năm xưa Đạo tặc trân châu đã từng tặng những thứ này cho bọn họ, giúp bọn họ vượt qua lúc khó khăn.”

“Sau chuyện trên thuyền đêm qua, bây giờ chắc chắn bọn họ đã tin lời tiểu nhân nói là sự thật.”

Gương mặt Ngụy Nguyên Kham chẳng hề có cảm xúc: “Ngươi rất am hiểu về Đạo tặc trân châu.”

Nhiếp Thẩm bình thản đáp: “Tiểu nhân đã điều tra rất nhiều năm để dụ những người năm đó ra, điều tra rõ chân tướng của vụ án và giải nỗi oan của sư phụ tiểu nhân cũng như những người vô tội, vì vậy hiếm có ai

tường tận những tình tiết này hơn tiểu nhân. Tiểu nhân đã từng nghĩ đến chuyện cố ý dùng thân phận này để điều tra vụ án, nếu như Đạo tặc trân châu chưa chết, khi những người liên qua đến chuyện năm đó phát

hiện Đạo tặc trân châu trở lại chắc chắn bọn họ sẽ hành động ngay.

“Tiểu nhân còn mua một cửa tiệm, dùng tên giả là Trưởng lão gia chỉ để chuẩn bị cho chuyện này

“Chẳng ngờ đại nhân lại đến phủ Thái Nguyên điều tra vụ án, tình tiết vụ án cũng có tiến triển rất nhanh, bây giờ xem ra những chuẩn bị của tiểu nhân đều không cần thiết rồi.”

Nói đến đây, đôi mắt Nhiếp Thầm lóe lên như thể đang tự khen ngợi cho sự thông minh, tài trí của bản thân vậy: “Nếu như Ngụy đại nhân cảm thấy sự chuẩn bị của tiểu nhân là có ích thì vẫn có thể lợi dụng thân

phận Đạo tặc trân châu. Ngụy đại nhân cứ việc lấy những thứ ấy đi đi ạ.”

Ngụy Nguyên Kham khẽ nhướng mày: “Ý ngươi là, để ta làm Đạo tặc trân châu?”