Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 47: Vừa ý người




Sơ Cửu nuốt nước bọt: “Hay Tam gia dùng bữa trước rồi ra ngoài sau?” Không biết trong bếp còn thịt hay không nữa?

“Phùng An Bình chưa đưa thịt bò cho ngươi sao?”

Giọng nói nhàn nhạt của Ngụy Nguyên Kham vang lên.

Sơ Cứu rất muốn trả lời ngay nhưng lại sợ khóe miệng dính mỡ. Hắn lấy tay áo lau miệng rồi mặt dày nói: “Không... nhiều lắm.”

Hắn không đói mà chỉ quan tâm đến Tam gia thôi, ai ngờ Tam gia không chịu hiểu cho nỗi lòng của hắn chứ.

Ngụy Nguyên Kham không nói gì nữa, quay người rời khỏi viện.

“Tam gia, chúng ta đi đâu vậy?” Sơ Cửu ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Đi dạo phố.” Ngụy Nguyên Kham nhanh nhẹn lên ngựa.

Sơ Cửu đi theo Ngụy Nguyên Kham ra khỏi con hẻm, rất nhanh sau đó hắn đã đoán được mục đích của Tam gia. Đó là cửa hiệu ở phủ Thái Nguyên của Trường lão gia mà Nhiếp Thẩm nói.

Ngụy Nguyên Kham đến một góc vắng vẻ nhìn dòng người đi qua đi lại. Đứng yên lặng rất lâu, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ.

Hắn chỉ người bán hàng rong trong dòng người.

Sơ Cửu thầm nghi ngờ: Hình như đó chỉ là một người bình thường. Hẳn không nhìn ra được bất kì điểm gì khác thường.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Trông có vẻ như hắn đang đi lại trên con đường này, nhưng thời gian hắn dừng lại ở mỗi cửa hiệu là khác nhau. Cho người ở đây trông chừng rồi tính xem có phải người bán hàng rong kia

dừng lại ở cửa hiệu Trường lão gia lâu nhất không.”

“Tìm Nhiếp Thầm đến hỏi xem người bán hàng rong kia có phải là người của họ không. Nếu không phải thì là có người đang theo dõi Trường lão gia rồi.”

Ngụy Nguyên Kham quay người rời khỏi con phố. Nhiếp Thầm vừa nói chuyện của Trường lão gia ra thì hắn đã biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Nhiếp Thầm sẽ không vô duyên vô cớ chắp tay dâng Liễu Tô và

Trường lão gia cho hắn, quả nhiên hắn đã đoán đúng.

Ngay từ đầu sai Nhiếp Thẩm đến đưa bản đồ cho hắn là vì đã nhìn trúng thân phận khâm sai của hắn.

Bây giờ giao Liễu Tô và manh mối “Đạo tặc trân châu” năm ấy ra là vì nhìn trúng ý định muốn điều tra rõ ràng vụ án này của hắn.

Mỗi lần đến đưa đồ đều tính được sẽ nhận lại được thứ gì đó. Nếu hắn không có thứ mà cô muốn trao đổi thì e rằng cô sẽ đưa manh mối cho người khác.

Hai người trở về viện.

“Tam gia.” Sơ Cửu chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ đám Nhiếp Thầm đã bị người ta theo dõi từ lâu nên mới đến tìm Tam gia ư? Đây là chồn chúc tết gà, không có ý tốt, chúng coi Tam gia là cái gì chứ?”

Ngụy Nguyên Kham không nói gì, con gà đen đang tìm thức ăn cách đó không xa kêu mấy tiếng.

Sơ Cửu lập tức thu lại ánh mắt sắc bén của bản thân, hắn không ví Tam gia là gà, con gà đen kia thừa cơ hãm hại hắn.

Sơ Cửu rụt cổ, phẫn nộ nhìn con gà đen kia. Đợi khi nào hắn có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ cho nó đổ máu để nó biết ai mới là gia.

Trời tối hơn một chút, Nhiếp Thầm bị gọi vào thư phòng của Ngụy Nguyên Kham.

“Đại nhân.” Nhiếp Thầm nói: “Tiểu nhân đã cho người đi nghe ngóng rồi. Trước đây người bán hàng rong đó không bán hàng ở khu vực xung quanh đây. Hắn mới đến con phố này hai ngày trước. Tính ra thì là khoảng

thời gian sau khi Liễu Tô báo tin cho người dân trong núi.”

Nhiếp Thẩm nói xong liền cảm thấy Ngụy Nguyên Kham mất hứng.

“Tiểu nhân đoán là vì Liễu Tô lừa họ rằng “Đạo tặc trân châu” vẫn còn sống. Người muốn tìm Đạo tặc trân châu’ có hại khả năng. Thứ nhất là nha môn, thứ hai là kẻ đã gài bẫy Đạo tặc chân trâu' năm ấy.”

Nếu là người của nha môn thì Ngụy đại nhân sẽ không gọi hắn qua hỏi chuyện, như vậy có thể dễ dàng loại bỏ được khả năng đầu tiên. Đó cũng là lý do Trường lão gia bảo hắn nói toàn bộ sự việc cho Ngụy đại nhân.

Họ chủ động quy phục nghĩa là không cần phải đề phòng lẫn nhau, lãng phí quá nhiều sức lực, để người khác lợi dụng sơ hở.

Nhiếp Thầm thu lại suy nghĩ, nói tiếp: “Theo như lời của Diêm Hạo, năm ấy, sau khi hắn được Giang tiên sinh cứu, hắn đã dùng cách của Giang tiên sinh để cướp kho bạc, giết Vương tri phủ, diệt trừ đám tham quan do Vương gia đứng đầu. Để chuyện này không có bất kì sơ hở nào, Đạo tặc trân châu cũng gặp họa. Nói vậy thì người để ý đến Đạo tặc trân châu nhất chính là đám người Giang tiên sinh.”

Nếu không vượt ngoài dự đoán, manh mối này cùng với manh mối của Ngụy đại nhân điều tra được cùng chỉ ra hung thủ cuối cùng.

Nhiếp Thẩm nói tiếp: “Ngoài ra, làm sao tin tức này có thể lan truyền ra ngoài được? Chẳng lẽ trong dân chúng có tai mắt của chúng? Để không đánh rắn động cỏ, tiểu nhân đã cho người đi đưa tin cho Liễu Tô, bảo hắn

đừng gặp tiểu nhân trong cửa tiệm và cũng không được tìm đại nhân, mọi chuyện đều nghe đại nhân sắp xếp.”

Ngụy Nguyên Kham không nói gì, yên lặng nhìn Nhiếp Thẩm tự hỏi tự trả lời.

Sống lưng Nhiếp Thẩm hơi ớn lạnh, lúc Ngụy đại nhân không nói gì quả thật là vô cùng đáng sợ. Trường lão gia từng nói, nếu đám người kia đã biết hành động của đám Lữ Quang thì e là trong nhóm họ có nội gián, đợi

đến khi Ngụy đại nhân ra tay thì tên nội gián kia sẽ âm thầm gây chuyện.

Chuyện bắt đám người kia thì vẫn nên để Ngụy đại nhân làm. Vụ án này liên quan đến nhiều bên, người trong phường như họ chỉ có thể làm con tốt mà thôi.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Trong núi có không ít người dân không có hộ tịch. Đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt, ta đã sắp xếp người để kiềm chế chúng. Khi người của ta bắt đầu hành động thì đám Lữ

Quang sẽ vào trong cứu người dân bị nhốt.”

Nhiếp Thẩm đáp một tiếng.

“Còn về người bán hàng rong theo dõi cửa tiệm của Trưởng lão gia, ta sẽ cho người đi điều tra.”

Nhiếp Thẩm thở phào một hơi: “Tiểu nhân sẽ vào núi...”

Ngụy Nguyên Kham đáp: “Bảo Liễu Tô đi. Người ngăn cản Lữ Quang vốn là Liễu Tô, để hắn đi mới hợp tình hợp lý và cũng không bị người ta nghi ngờ.”

Nhiếp Thẩm gật đầu, khom lưng hành lễ: “Tiểu nhân chúc mừng đại nhân trước, chắc chắn đại nhân sẽ thuận lợi giải quyết được vụ án này, trả lại sự bình yên cho phủ Thái Nguyên.”

Đến khi Nhiếp Thẩm lễ độ, cung kính lui ra ngoài thì Sơ Cửu mới bước lên: “Tam gia, tiểu nhân thấy hắn ta không phải là người tốt lành gì” Uổng cho lúc đầu hắn còn cảm thấy Nhiếp Thẩm là người không tệ.

“Ta đói rồi.” Ngụy Nguyên Kham không để ý đến Sơ Cửu.

Sơ Cửu cười tươi: “Tam gia đã mệt mỏi cả ngày rồi, hay là tiểu nhân hầm con gà kia... Tam gia muốn ăn gì ạ? Chỉ cần ngài nói, tiểu nhân sẽ làm hết.”

Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn tấm bản đồ trong tay sau đó nhíu mày lại, không biết từ bao giờ mà trên tấm bản đồ lại có một sợi tóc đen, giống như... của con thỏ.

Ngụy Nguyên Kham lại bắt đầu thấy ngứa râm ran khắp người.

Rõ ràng đã tắm sạch rồi mà chỗ nào cũng thấy ngứa.

Hắn nhàn nhạt nói: “Thịt thỏ, màu đen.”

Thỏ đen cũng bổ dương khí ư?

Sơ Cửu nuốt nước bọt, bây giờ bảo hắn tìm thỏ đen ở đâu ra?

“Hay là lợn đen được không ạ? Tạm tạm cho qua, tiểu nhân thấy chúng cũng gần giống nhau, đều có hai tai và bốn chân.”

Nhân lúc Tam gia chưa nổi giận, Sơ Cửu nhanh chân chạy ra ngoài.

Ngụy Nguyên Kham vươn tay phải sợi lông thỏ kia đi, không biết có phải là trùng hợp hay không mà sợi lông thỏ kia bay trong không khí, cuối cùng lại rơi xuống ống tay áo của hắn.

Chủ nhân thể nào thì bên cạnh sẽ có thứ như vậy.

Như là trả lời Ngụy Nguyên Kham, con gà đen bên ngoài lại kêu lên mấy tiếng.

Sau mấy ngày bôn ba ở bên ngoài, Cố Minh Châu khôi phục lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, ngủ sớm dậy sớm, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.

Sau khi vứt gánh nặng trên người cho Ngụy đại nhân, cô cảm thấy sống lưng của mình thẳng hơn, ánh mắt sáng hơn, chủ yếu là không bận đến nỗi chân không chạm đất nữa. Để cô nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa

rồi cô sẽ kiểm cớ đi theo Lâm thái phu nhân đến điền trang.

Lúc Cố Minh Châu ôm Nguyên Tiêu đến phòng Lâm phu nhân thì bà đang nói chuyện với ma ma quân sự của Thổi gia.

“Ngươi về nói với thái phu nhân một tiếng, lát nữa ta sẽ đến điền trang.

Thôi quản sự đáp: “Lúc này thái phu nhân chỉ có thể dựa vào nhà ngoại mà thôi. Thái phu nhân còn nói hoa quả ở điền trang chín rồi, người dẫn biểu tiểu thư theo nữa, chắc hẳn biểu tiểu thư ở nhà suốt ngày cũng rất

buồn chán.”

Lâm phu nhân gật gật đầu, quản sự Thôi gia thấy vậy mới lui ra ngoài.

“Châu Châu.” Lâm phu nhân nói: “Mẹ đưa con đến điển trang chơi nhé?”

Lâm phu nhân cũng đại khái đoán được nguyên nhân vì sao Lâm thái phu nhân lại gọi bà qua đó. Trong điền trang của thái phu nhân có một trăm mẫu đất phì nhiêu, là năm ấy mẫu thân của Lâm thái phu nhân và

mẫu thân bà cùng góp tiền mua chung. Mẫu thân bà bỏ ít tiền hơn, tất cả đều giao phó cho mẫu thân của Lâm thái phu nhân quản lý, cuối năm chỉ nhìn sổ sách xem mảnh điền trang này thu được bao nhiêu lợi nhuận

mà thôi.”

Sau này điền trang kia lại trở thành của hồi môn của Lâm thái phu nhân, bà cũng không hỏi Lâm thái phu nhân số lợi nhuận ấy nữa.

Lâm phu nhân nghĩ vậy liền dặn dò quản sự: “Mang khế ước đất theo.” Lần này bà sẽ đưa nó cho Lâm thái phu nhân để đỡ cho sau này bị tính kể.

Ma ma quản sự đáp một tiếng rồi đi, nhưng rất nhanh sau đó lại quay trở về: “Phu nhân, không thấy khế ước đâu. Nó không ở trong rương của người.”

Lâm phu nhân hơi nhíu mày. Bà nhớ rõ là mình đã để trong rương rồi mà, sao lại không thấy?