Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 62: Nhận tội




Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Chỉ e trong chuyện này còn có manh mối nào đó ta chưa chú ý đến, mời phu nhân dặn dò gia nhân Cổ gia kể lại cặn kẽ sự việc cho văn lại.”

Lâm phu nhân đồng ý: “Ta sẽ dặn người làm nói rõ với nha môn.”

Ngụy Nguyên Kham: “Tại sao đột nhiên Lâm thái phu nhân lại đến điền trang vậy? Phu nhân có biết không?”

Lâm phu nhân nghĩ kĩ lại: “Tỷ tỷ ở nhà ngủ không yên giấc, đại khái là cảm thấy phong thủy của điền trang tốt nên mới chuyển đến đây sống vài ngày.”

Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn điềm nhiên như cũ: “Hàn tri phủ giăng bẫy hãm hại Diêm Hạo, trong đó có một phần là trói Lâm thái phu nhân làm con tin, như vậy người của nha môn đến sẽ giết chết Diêm Hạo, từ

đây vụ án không có người đổi chất nữa.”

Lâm phu nhân hơi ngạc nhiên, còn chưa nghe ngóng chi tiết thì Ngụy đại nhân đã kể rõ với bà rồi: “Thật sự là Hàn tri phủ ư?” Phủ Thái Nguyên có quan viên một tay che trời như vậy thì người đáng thương nhất là

những người dân kia.

Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Giờ Hàn tri phủ đã bị bắt, đích thân ta sẽ thẩm vấn ông ta nhưng đến giờ vẫn chưa điều tra ra kẻ đã dụ Lâm thái phu nhân đến nơi này.”

Lâm phu nhân nghĩ kĩ. Quả nhiên là vậy. Trưởng tỷ đến đây đúng là quá trùng hợp rồi. Chắc chắn là có kẻ giật dây đằng sau.

Ngụy đại nhân có thể xử lý được vụ án này trong thời gian ngắn như vậy, chẳng trách có thể bắt được Hàn Ngọc.

Lâm phu nhân thở dài: “Lần này Hầu gia của chúng ta vào kinh vì vụ mất ngựa chiến ở Sơn Tây. Ta cũng mong có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án này.”

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi tối lại: “Ta cũng vì vụ án ngựa chiến này mà đến Sơn Tây. Giờ Hàn Ngọc và phó tướng bị bắt, hiển nhiên là vụ án ngựa chiến này không đơn giản như bề ngoài.”

Lâm phu nhân nghe đến đây liền không nhịn được mà nói: “Vậy chúng ta nên làm gì?”

Chúng ta?

Nghe đến đây, tại Cổ Minh Châu dỏng lên. Mẫu thân đã tin tưởng Ngụy đại nhân từ tận đáy lòng rồi sao?

Ngụy đại nhân lôi kéo quan hệ thế này không được bình thường cho lắm.

Thế này là định ép buộc Cố gia ư?

Nếu quan hệ quá thân thiết với Ngụy gia, liệu Ngụy Nguyên Kham có thừa cơ lôi kéo phụ thân không? Dù sao phụ thân cô, người bị chế giễu là kẻ quý tộc ngu xuẩn chỉ biết buôn bán phân ngựa là một cái vỏ rỗng,

không biết suy nghĩ.

Nếu bị nhìn thấu rồi, không biết quan hệ giữa Cố gia và Ngụy gia sẽ thành thế nào nữa.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Giải quyết xong chuyện hôm nay thì ta sẽ bàn bạc kĩ hơn với phu nhân.”

Ngụy Nguyên Kham nói xong liền quay người rời đi.

Lâm phu nhân lẩm bẩm: “Mong rằng Ngụy đại nhân có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện.” Tuy Ngụy đại nhân trông hơi đáng sợ nhưng đến cuối cùng, có lẽ vụ án này sẽ rơi vào tay ngài ấy. Nếu Cố gia thực sự có thể

giúp đỡ được chuyện gì đó thì bà cũng sẽ cố gắng hết sức.

Ngụy Nguyên Kham đi được một đoạn thì Sơ Cứu mới bước lên thấp giọng nói: “Tam gia, ngài tin tưởng Cố gia ư?”

Ngụy Nguyên Kham không nói gì.

Sơ Cửu lại cảm thấy rất tốt. Người của Cổ gia rất có năng lực. Nha hoàn tên Bảo Đồng kia ban nãy quan sát hắn rất lâu, hoặc là do cô cảm thấy hắn có phong thái hiên ngang, hoặc là do ánh mắt không tốt.

Nha đầu trẻ tuổi như vậy thì đương nhiên là vì lý do đầu tiên rồi.

Có thể thấy cô rất có mắt nhìn.

Sơ Cửu nói: “Bảo Đồng kia biết chút y thuật nhưng không tinh thông.” Hắn không biết Tam gia chú ý đến nha đầu này để làm gì?

“Ngươi thấy dáng người của cô ta giống y bà không?”

Sơ Cứu sợ hết hồn, nói ngay: “Không giống, không giống!”

Chẳng lẽ Tam gia không tìm được y bà nên sinh ra bóng ma tâm lý rồi ư? Nói đi thì cũng phải nói lại, tại sao Tam gia lại hỏi hắn? Tự Tam gia phải rõ hơn ai hết mới đúng. Chẳng phải Tam gia từng ôm y bà sao? Dù rằng

khung cảnh đó thực sự khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chẳng lẽ khẩu vị của Tam gia đặc biệt nên mới để ý đến y bà như vậy?

Sơ Cửu nghĩ đến đây liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tam gia. Hắn vội vàng nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua nữ quyền của Cố gia: “Tùy tiện chỉ một nữ quyền con giống hơn Bảo Đồng, y bà kia hơi thấp,

hơn nữa còn... tóm lại là giống... giống Cổ đại tiểu thư, vừa gầy vừa thấp.”

Đương nhiên là Cố đại tiểu thư ít tuổi nên còn thấp chứ y bà kia là lùn thật.

Trong lòng Sơ Cửu âm thầm bổ sung thêm một câu. Có điều hắn phát hiện đột nhiên Tam gia lại im lặng một cách bất thường, trong mắt không thấy một chút gợn sóng nào.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Không thể nào.”

Sơ Cửu gật đầu: “Tiểu nhân chỉ nói vậy thôi, Tam gia đừng để trong lòng.”

Trừ phi không tìm được đáp án khác, đáp án trông có vẻ như không hợp lý cũng là chân tướng.

Ngụy Nguyên Kham không nói gì nữa, quay người đi về phía căn phòng. Hắn còn phải thẩm vấn Hàn Ngọc để kết thúc vụ án này.

Sơ Cửu nhấc Hàn Ngọc ra vứt xuống đất.

Hàn Ngọc bò dưới đất giãy giụa ngẩng đầu. Lúc này ông ta chỉ nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Trong những ánh mắt ấy đều tràn ngập phẫn nộ, như là hận không thể xông lên ăn thịt ông ta vậy.

Sơ Cứu bỏ miếng khăn nhét trong miệng Hàn Ngọc ra, Hàn Ngọc thở hồng hộc.

Hàn Ngọc vô cùng yếu ớt. Trong đầu ông ta chỉ toàn những đôi mắt và những khuôn mặt gầy quắt dữ tợn kia. Nếu ông ta không mở lời, không biết chừng Ngụy Nguyên Kham sẽ để cho đám dân chúng kia xông lên.

Ông ta đã từng nhìn thấy người ăn thịt người, ông ta không muốn bị người ta cắn xé trước khi chết.

Giọng Hàn Ngọc khàn khàn: “Ta nhận tội! Bảy năm trước ta là người đã dặn dò Giang tiên sinh giăng bẫy, lợi dụng Đạo tặc trân châu, Lục Thận Chi, Diêm Hạo diệt trừ Vương tri phủ, sau đó ta lại bảo Giang tiên sinh

cùng Diêm Hạo mở núi sắt. Sắt là thứ tốt, dù Đại Chu hay là người Phiên, ai ai cũng đều thích nó. Ngọn núi khoáng sản này là núi vàng, núi bạc của ta. Ta vẫn là quan viên liêm khiết của triều đình, triều đình sẽ vĩnh

viễn không thể điều tra ra được lỗi sai của ta. Nay đã bị vạch trần, ta cũng sẵn lòng

đền tội.”

Dù sao cũng sắp chết rồi, đây là kết quả tốt nhất dành cho ông ta.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Số bạc người tham ô đang ở đâu?”

“Ngoại trạch.” Hàn Ngọc mím đôi môi khô nứt nẻ của mình: “Tất cả đều ở ngoại trạch.”

“Dù bây giờ ta có phải người đến ngoại trạch của ngươi khám xét thì hẳn là cũng không tìm thấy quá nhiều bạc, đúng không?” Ngụy Nguyên Kham mỉm cười: “Người trả lời lấy lệ với ta thế này là vì người cảm thấy

mình sắp chết rồi nên sẽ không bị hành hình.”

Hàn Ngọc nhếch khóe miệng, không nói gì.

“Ta cho người xem thứ này.” Ngụy Nguyên Kham giơ mảnh giấy ở trong ống trúc ra trước mặt Hàn Ngọc.

Hàn Ngọc chỉ liếc một cái, sắc mặt liền trở nên khó coi. Sao có thể? Sao có thể thể được?

Ngụy Nguyên Kham nói: “Người kia xé miếng giấy ra làm đôi, phía trên viết: lấy gậy ông đập lưng ông. Nhìn thấy dòng chữ này, người lập tức nghĩ ngay đến mũi tên có độc kia vì trước đây ngươi đã đánh lén Đạo tặc

trân châu bằng cách này, thế nên người bắt lang trung khoét thịt để khử độc cho ngươi.”

Nghe đến đây, mặt Hàn Ngọc không thể kiềm chế được mà giật giật.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Trang sau viết: “Bảy năm trước dùng tên tẩm độc để hãm hại ta, nay trả lại một mũi tên khó có thể giải được nỗi oán hận trong lòng! Chỉ mong chân tướng sớm được hé lộ, thiên hạ không

còn án oan nữa.” Hắn để lại dòng chữ với hy vọng người của nha môn có thể tìm thấy mảnh giấy với mục đích là vạch trần tội ác của ngươi.”

Ngụy Nguyên Kham dừng lại nhìn Hàn Ngọc đang dần mất không chế: “Đây mới thực sự là mục đích của hắn. Để làm rõ chân tướng vụ án bảy năm trước, hắn không thể hạ độc ngươi. Ta cũng xem qua rồi, vết thương của ngươi không biến đen, trên mũi tên kia không có độc. Người mắc lừa rồi!”

Mấy chữ này trở thành cọng rơm cuối cùng quật ngã Hàn Ngọc. Ông ta đột nhiên dốc hết sức giãy giụa: “Ngươi lừa ta... ngươi lừa ta...”

Ngụy Nguyên Kham liếc ông ta: “Thế nên con đường của chúng ta còn dài lắm. Người sẽ không dễ dàng chết đi mà ta cũng sẽ không để người chết, trừ phi người khai hết mọi tội ác của mình.”

Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời, trong sân lập tức vang lên tiếng hoan hô, rất nhanh sau đó, tiếng hoan hô biến thành tiếng khóc.

“Ông trời có mắt...”

“Đại nhân sáng suốt...”

Có người cười, có người khác, có người muốn xông lên đánh Hàn Ngọc, tất cả mọi người ở đó đều có thể cảm nhận được nỗi oan và đau khổ của người dân.

Hàn đại phu nhân nhìn thấy cảnh này, hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống dưới đất.

“Áp giải phạm nhân vào đại lao.” Ngụy Nguyên Kham dặn dò: “Tất cả mọi người ở điền trang sau khi lấy cung xong thì có thể rời khỏi đây.”

Rất nhanh sau đó Thôi Trinh đã nhận được tin tức Hàn Ngọc nhận tội trước mặt dân chúng.

Chuyện ở Sơn Tây chắc chắn sẽ làm chấn động triều đình, Thái tử cũng không thể thoái thác lỗi lầm. Nếu không thể điều tra ra tung tích của đồ sắt và ngựa chiến thì Thái tử sẽ mất đi tín nhiệm của Hoàng thượng.

Lâm thái phu nhân yếu ớt tỉnh lại: “Ta đang ở đâu?”

Thôi Vị lập tức trả lời: “Còn đang ở điền trang ạ.”

“Tại sao không về nhà?” Lâm thái phu nhân giãy giụa nói: “Mẹ muốn về nhà tổ.”

“Vâng.” Thôi Vị đồng ý: “Con sẽ đi sắp xếp ngay.”

Thôi Trinh đang quay lưng về phía giường quay đầu nói: “Ngụy đại nhân có lệnh trước khi văn lại viết xong giấy tờ thì không ai được rời khỏi điền trang.”

Thôi Vị còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở lời, chỉ là trở lại giường, đỡ Lâm thái phu nhân ngồi dậy.

“Tại sao phải nghe lệnh hắn?” Lâm thái phu nhân ho hai tiếng: “Ta bị cảm lạnh, ở lại đây thì dưỡng bệnh thế nào được?”

Vẻ mặt Thôi Trinh kiên định: “Mẫu thân, trang đầu của điện trang muốn thừa cơ chạy trốn đã bị sai nha bắt lại rồi. Nếu không ngoài dự đoán thì hẳn là hắn biết tại sao Tôn Dũng bị sát hại. Thôi gia chúng ta đã bị cuốn

vào vụ án này. Để giải quyết được tình hình trước mắt, ta nên sớm nói rõ với nha môn. Nếu mẫu thân làm trái lệnh của Ngụy đại nhân, e rằng Thôi gia sẽ càng bị nghi ngờ hơn.”

Mặt Lâm thái phu nhân tối lại: “Trong mắt con, Thôi gia còn quan trọng hơn mẫu thân ư?”

Thôi Trinh nhìn Thôi Vị: “Đệ ra ngoài trước đi, ta muốn nói với mẫu thân mấy câu.”

Thôi Vị do dự nhìn Lâm thái phu nhân rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Thôi Trinh tiến lên, hơi nhíu mày: “Nểu mẫu thân nghe lời khuyên của con, đừng đến điền trang thì sẽ không xảy ra những chuyện thể này. Giờ Hàn tri phủ đã nhận tội, chắc chắn phủ Thái Nguyên sẽ náo loạn. Hoặc

là mẫu thân về kinh thành, hoặc là ở yên trong tộc. Nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, e rằng con không thể bảo vệ mẫu thân được đâu.”

Lâm thái phu nhân run rẩy: “Con muốn làm gì? Con muốn uy hiếp ta đúng không?”

Thôi Trinh vẫn điềm tĩnh: “Mẫu thân cứ nghĩ cho kỹ lời của con.”

Nói rồi liền quay người đi ra ngoài.

Lâm thái phu nhân ngả về phía trước như là muốn kéo Thôi Trinh trở về: “Chẳng lẽ con còn chưa quên chuyện năm ấy? Con còn trách ta ư? Phụ thân con...”

Thôi Trinh dừng lại, hơi quay đầu: “Sau khi phụ thân qua đời... con từng hỏi mẫu thân, mẫu thân nói đều là vì nghĩ cho Thôi thị, mong con có thể kế thừa tước vị, gánh vác cả gia tộc. Con cũng từng nói với mẫu thân,

từ nay về sau, con không còn là con trưởng của người nữa, con chỉ là Định Ninh hầu. Kể từ giây phút đó, câu nói ấy luôn khắc ghi trong tim con, con chưa hề quên và cũng mong mẫu thân đừng quên.”

Thôi Trinh nói xong liền đi ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng khóc của Lâm thái phu nhân.

Bận bịu cả tối, Ngụy Nguyên Kham trở về nơi ở của hắn trong thành để nghỉ ngơi phút chốc.

Vừa vào đến sân thì thấy Tôn tiên sinh chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tiên sinh.” Ngụy Nguyên Kham nhớ ra: “Có chuyện ta muốn hỏi tiên sinh.”

Hai người cùng vào cửa, Ngụy Nguyên Kham lấy từ trong ngực ra hai đầu mũi tên: “Tiên sinh có thể xác định được loại độc còn sót lại trên đầu mũi tên này không?”