Sơ Cửu đứng thẳng trước mặt Lâm phu nhân, cất giọng rành mạch: “E rằng không kịp, hay để tiểu nhân công đi!”
Nhìn tên thuộc hạ khom người vác Ngụy Nguyên Kham lên vai, đi khỏi phòng khách như một làn khói, Lâm Phu nhân thở phào, lập tức căn dặn người hầu: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mang kiệu xuống đi.”
Tiểu viện này của nhà họ Cố vốn không lớn, không ngờ lại ầm ĩ nhiều chuyện như vậy.
Lâm phu nhân vừa thở dài vừa đi về hướng gian nhà chính.
Người tới chính là em dâu của Lâm thái phu nhân, thê tử của Lâm Tự Chân, trưởng tử chi trưởng nhà họ Lâm, năm ngoái được phong làm cung nhân, nhà mẹ họ Triệu, bình thường đều được gọi là Triệu cung nhân.
Lâm Tự Chân đã giữ chức vụ trong quân từ lâu nhưng vẫn không được trọng dụng. Mãi đến mấy năm trước thắng trận ở Túc Châu vệ, sau lại dựa vào quân công, dần dần thăng chức, trong tay có một đoàn kỵ binh
đánh đâu thắng đó, danh tiếng truyền khắp hành đô tô Thiểm Tây. Năm nay, Lâm Tự Chân lại được thăng chức Minh Uy tướng quân.
Ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi, sau khi Túc Châu có danh tướng như vậy, trẫm rất yên tâm.
Thật ra danh tướng họ Lâm mà hoàng đế nhắc đến không phải Lâm Tự Chân mà là tổ phụ của Lâm phu nhân. Vị tướng quân già đó mới là ngựa chiến cả đời không biết đến hai chữ “thua trận”.
Đáng tiếc lúc chinh chiến, tổ phụ của Lâm phu nhân bị phó tướng trong quân doanh bán đứng, để người Thát Đát bắt trói gia quyển, thế tử và ba con trai bị giết, chỉ cứu được cậu con trai nhỏ nhất. Lâm lão tướng quân
tự thấy có lỗi với chính thất nên không tái giá, toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng cậu con trai nhỏ nên người.
(*) Thát Đát (còn gọi là Tatar) là tên gọi chung các bộ lạc hỗn hợp Đột Quyết, Mông Cổ và Thanh Tạng sống rải rác ở Bắc-Trung Á trước khi Đế quốc Mông Cổ xuất hiện.
Cậu con trai nhỏ của Lâm lão tướng quân chính là Lâm Kỳ Thừa - cha của Lâm phu nhân. Thủa ấu thơ phải chứng kiến mẫu thân và các ca ca bị giết đã để lại khúc mắc trong lòng Lâm Kỳ Thừa. Ông không muốn thừa
kế nghiệp cha nên quyết định mua đất ở Thiểm Tây, sống cuộc sống yên ổn.
Lâm lão tướng quân cũng là người thoải mái, không đặt ra quá nhiều yêu cầu với Lâm Kỳ Thừa, để mặc cho con trai yên ổn sống qua ngày. Nếu trong tộc Lâm thị có con cháu xuất sắc nổi bật, ông đều sẽ dạy bảo thêm.
Cha của Lâm thái phu nhân chính là nhờ vào sự tiến cử của Lâm lão tướng quân mới có thể vào quân doanh.
Cho nên tuy Lâm Kỳ Minh- cha của Lâm thái phu nhân chỉ là cháu họ của Lâm lão tướng quân nhưng đều được coi là người thừa kế thực sự của Lâm lão tướng quân.
Bây giờ dù Lâm Kỳ Minh đã mất nhưng trưởng nữ gả cho huân quý, trưởng tử Lâm Tự Chân có danh vọng ở hành đô ti Thiểm Tây, thứ tử cũng đã nhậm chức trong quân. Địa vị của nhà họ ở thị tộc nhà họ Lâm đã sớm
vượt qua cha của Lâm phu nhân.
Những việc này Cố Minh Châu đã nhìn thấu từ lâu. Khi cô vừa tỉnh lại trong cơ thể này, vẫn chưa thể hành động, ngày nào cũng nằm trên giường nghe người trong nhà trò chuyện, dần dần hiểu ra tất cả các mối quan
hệ. Lúc biết mẫu thân và Lâm thái phu nhân là tỷ muội cùng tộc, cô cũng rất kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Ông ngoại từng trải qua việc lớn, không màng danh lợi, hầu hết thời gian đều ở điền trang. Lúc Cố Minh Châu đến Thiểm Tây, ban ngày dạo chơi cùng ông ngoại khắp điền trang, tối đến lại cùng đám trẻ con trong tộc
nghe ông ngoại kể chuyện. Tuy mỗi lần kể một chuyện lại có một kết thúc khác nhau nhưng mọi người đều rất thích nghe.
Còn cả tiểu cữu của cô nữa, lúc nào cũng nhắc đến hoài bão, phải đợi thời cơ ra làm quan. Tuy bây giờ ngày nào cữu ấy cũng vẫn chỉ giúp ông ngoại trộn bùn đất nhưng trên dưới trong nhà đều rất hòa thuận.
Cố Minh Châu ngồi trên ghế đung đưa chân, nhìn Triệu cung nhân và hai người con trai của bà ta, Lâm Nhuận Sinh mười bảy tuổi, Lâm Nhuận Chi tám tuổi. Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Lâm cưỡi ngựa bắn cung rất
giỏi, nhị thiếu gia ba tuổi vỡ lòng đã có thể so với thần đồng.
Triệu cung nhân nhìn cặp chân to dưới tà váy ngắn màu hồng của Cố Minh Châu, không khỏi nhíu mày khe khẽ, đoạn ân cần hỏi han: “Châu Châu, bệnh tình thế nào rồi? Đã khá hơn chưa?”
Không đợi Lâm phu nhân trả lời, Triệu cung nhân đón mấy quyển sách từ tay quản sự, đặt lên bàn: “Ta mang cho Châu Châu mấy quyển sách, đều là sách đám trẻ trong tộc nhà họ Lâm đọc. Châu Châu không thể mải
chơi thể này mãi được, thứ gì nên học thì vẫn phải học.”
Lần nào tới cũng như vậy, thoạt nhìn thì có vẻ quan tâm đến Châu Châu, nhưng thật ra trong cái vẻ quan tâm ấy lại chứa đầy sự mỉa mai.
Lâm phu nhân nói: “Tẩu tẩu biết mà, Châu Châu không cần những thứ này.”
Triệu cung nhân không hề tức giận: “Ta thấy là phu nhân đang xem thường Châu Châu. Tuy ngoài miệng Châu Châu không chịu nói nhưng trong lòng lại rất rõ. Mặc dù tính nó trẻ con nhưng cũng chẳng ảnh hưởng
đến việc học văn viết chữ. Cho dù có hơi khó khăn nhưng cứ học rồi sau này ắt sẽ có ích. Trưởng bối trong tộc đều rất quan tâm đến phu nhân và Châu Châu.”
Nói đến đây, Triệu cũng nhận lại đưa mắt nhìn chân Châu Châu: “Châu Châu không thể tùy ý bướng bỉnh như vậy, con gái phải biết lễ nghĩa, đặc biệt là trước mặt khách khứa. Cữu mẫu nói vậy cũng là muốn tốt cho
con.”
Cố Minh Châu nghe không hiểu lời Triệu cung nhân, vẫn cứ làm theo ý mình. Đôi giày thêu màu ngọc lục bảo giống như đầu búp sen nhỏ, hết nhô khỏi mặt nước rồi thoắt cái lại chìm xuống, viên trân châu trên đôi
giày thêu chính là những giọt nước tròn trên lá sen...
Triệu cung nhân nhìn một lát thì cảm thấy đầu váng mắt hoa. Bà ta thích sắp đặt tất cả mọi chuyện xung quanh đâu ra đấy. Mấy cô con gái trong nhà đâu dám làm cần thế này, bây giờ nhìn Châu Châu, trong lòng
không khỏi bực tức. Những gì vốn sắp nói ra, đến miệng! lại như bị nghẹn lại.
Triệu cung nhân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, vị trà không tính là ngon, nói thẳng ra là khó uống. Bà ta nhìn về phía Lâm phu nhân, Lâm phu nhân lại đang dõi mắt nhìn ra ngoài.
Triệu cung nhân không khỏi ấm ức, người nhà mẹ đẻ vất vả đường xa chạy tới phủ Thái Nguyên, Lâm phu nhân lại như mất hồn mất vía, không hề có ý muốn thân thiết với bà ta.
Lâm phu nhân đang nhìn Lâm Nhuận Sinh, thằng bé này hành lễ xong liền lên phía trước bận bịu, nói là muốn lấy đồ mang từ trong tộc xuống. Bây giờ bà chẳng sợ gì, chỉ sợ Lâm Nhuận Sinh gặp Ngụy tam gia, hy
vọng Lâm Nhuận Sinh đừng đi lại lung tung.
Triệu cung nhân đặt chén trà trong tay xuống, nhớ tới mục đích hôm nay đến đây, bà ta mới hỏi: “Sao phu nhân không ở nhà tổ nhà họ Thôi? Có phải xa cách gì với đại tỷ không?”
Đại tỷ chính là Lâm thái phu nhân.
Lâm phu nhân nhìn thẳng vào mắt Triệu cung nhân: “Tẩu tẩu từng đến nhà họ Thôi, gặp được trưởng tỷ sao?”
Triệu cung nhân khẽ gật đầu.
Lâm phu nhân nói: “Vậy chắc tẩu cũng biết, bọn ta vừa mới trở về từ điển trang. Ta có thai, lại dẫn theo Châu Châu, còn gặp không ít chuyện kinh hãi ở điền trang nên mới muốn nghỉ ngơi.”
Triệu cung nhân thở dài: “Không phải ta oán trách gì phu nhân, lúc này nên suy nghĩ cho trưởng tỷ một chút. Bây giờ nhà họ Thôi không dễ dàng gì, trưởng tỷ cũng bị người trong tộc trách tội, giờ còn có người níu
chặt nhà họ Thôi không chịu buông, muốn mượn vụ án này để kéo nhà họ xuống nước...”
Lâm phu nhân nhìn Triệu cũng nhận: “Tẩu đang nói đến ai?”
“Còn ai vào đây nữa.” Triệu cung nhân khẽ nhếch môi: “Vị khâm sai đó đó.”
Cố Minh Châu vừa nghe vừa lấy bên hông ra một viên kẹo mạch nha trái cây bỏ vào miệng. Cữu mẫu vội vàng tới nhà họ Cố chỉ vì muốn nói xấu Ngụy đại nhân hay sao?
Nếu cô nói Ngụy đại nhân đang ở đây thì không biết cữu mẫu có nói nhiều hơn không?
Lâm phu nhân tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại có cảm giác đang nói xấu trước mặt người khác.
Triệu cung nhân nói: “Ta vội vàng tới đây cũng là muốn nhắc nhở phu nhân, đừng để họ Ngụy kia lừa. Nhà họ Ngụy ngoài mặt thì điều tra án, thực ra đang dùng việc công để báo thù riêng, muốn làm khó Thái tử gia.
“Hàn tri phủ đã nhận tội tham ô, họ Ngụy còn cắn chặt không tha, nhất quyết đòi thẩm tra ra gì đó. Trong lòng phu nhân phải tự biết cân nhắc nhở họ có tìm đến phu nhân thì phu nhân không thể nói gì bậy bạ.”
Lòng Lâm phu nhân chùng xuống, Triệu cung nhân đã nghe được gì ở nhà họ Thôi?
Triệu cung nhân nói tiếp: “Phu nhân cứ suy nghĩ cho kỹ, tại sao nhà họ Ngụy phải qua lại với phu nhân? Đó là nhà ngoại của hoàng hậu, hắn đang toan tính chuyện gì?”
Người khác bám lấy nhà họ Ngụy còn suy nghĩ có thể kết hôn hay không, nhưng nhà họ Cổ... không có cái số đó.
Triệu cung nhân vừa nói xong thì thấy quản sự vội vàng bước vào: “Phu nhân, cung nhân, không xong rồi, đại thiếu gia bị ngựa đá.”