Hộ vệ của nhà họ Thổi và nhà họ Cố vẫn còn ở xung quanh căn nhà này nhưng lại không biết bản thân chỉ là vật trang trí.
Ai có thể ngờ rằng thiếu nữ có đầu óc không được bình thường này lại tài giỏi đến thế.
Không có chứng cứ rõ ràng cho việc cô là “Đạo tặc trân châu” và y bà, lần này cô lại cải trang thành người như thế nào đây?
Ngụy Nguyên Kham rời mắt, không vội.
Sơ Cứu: “Tam gia nghĩ sao ạ?” Bắt về thẩm vấn, xem kẻ đang lén lén lút lát ra vào nhà họ Cổ là ai mà lại to gan như thế, phải biết là lúc Tam gia rời khỏi nhà họ Cố vẫn còn đang bị khiêng đi đây.
Ngụy Nguyên Kham không trả lời mà bước nhanh về phía trước.
Sơ Cửu tự vả miệng mình. Tâm trạng của Tam gia không tốt. Cũng phải... gặp phải chuyện như thế này thì sao có thể tốt được chứ?
Cố Minh Châu đi đến góc phố cách đó không xa, Liễu Tô lập tức đi lên để tiếp ứng.
Liễu Tô nói nhỏ: “Cửa hàng của nhà họ Triệu ở phía Đông, Nhiếp Thẩm đang ở đó chờ người.”
Cố Minh Châu gật đầu rồi theo Liễu Tô đi về phía trước. Cô từng nghe mẫu thân và ma ma quản sự nói, nhà đẻ của Triệu cung nhân ở phủ Tùng Giang, dòng họ Triệu cũng được coi là dòng họ lớn ở địa phương, sở hữu
rất nhiều đất đai. Con cháu của dòng họ Triệu học hành từ nhỏ nhưng không có nhiều người làm quan, người giỏi nhất làm đến chức quan ngũ phẩm.
Cha của Triệu cung nhân cũng đã nhiều lần đi thi nhưng không đỗ, về sau nhờ quan hệ để đi tòng quân, nhưng đâu có dễ lấy được quan công như thế. Triệu lão thái gia tận mắt chứng kiến sự khổ cực của quân đội ở
biên cương nên đã thay đổi ý định chuẩn bị về nhà, nhưng đúng lúc này lại quen biết Lâm Tự Chân.
Nếu bản thân mình không làm được thì tìm một người con rể có tương lai rộng mở cũng tốt, có lẽ Triệu lão thái gia đã ôm ý định này nên mới đề cập đến chuyện cưới hỏi.
Lâm Tự Chân ở trong quân đội không có tiếng tăm gì, nhưng có lẽ sau đó có sự giúp đỡ của Lâm thái phu nhân và dòng họ Triệu nên mới khiến Lâm Tự Chân được nhậm chức ở Túc Châu Vệ.
Trong lúc suy nghĩ, Cố Minh Châu đã đến cửa hàng của nhà họ Triệu.
Liễu Tô: “Nhà họ Triệu có ba cửa hàng ở phủ Thái Nguyên, đều bán vải vóc, tơ lụa, đây là một trong số đó.”
“Hai cửa hàng còn lại ở đâu?” Cố Minh Châu hỏi.
Liễu Tô đáp: “Cách đây không xa, hai cửa hàng đó vẫn bình yên vô sự, nhưng trùng hợp là lúc cửa hàng này xảy ra chuyện, chưởng quầy của ba cửa hàng đang tụ tập ăn uống với nhau, cho nên đều gặp chuyện.”
Cửa hàng xảy ra chuyện hiện đang bị nha sai niêm phong điều tra, người bình thường không được phép vào.
Nhiếp Thầm đứng bên ngoài cửa hàng nhìn thấy hai người đang đi đến bèn lập tức ra đón. Trường lão gia cho người đưa tin tức cho y, nhắn y đưa cô gái này theo để điều tra án.
Nhiếp Thẩm có thể cảm nhận được Trường lão gia rất để tâm đến vụ án này, nhưng nếu đã như vậy thì tại sao lại luôn không xuất hiện? Giống như năm đó cứu y ra khỏi đại lao nhưng lại không cho y nhìn thấy khuôn
mặt thật.
Lâu dần Nhiếp Thẩm phát hiện Trường lão gia cực kỳ tin tưởng y, bất kể là đối mặt với Ngụy đại nhân hay là đến thuyền hoa điều tra án đều không nghi ngờ mà gửi tin tức cho y. Nếu đã như vậy thì tại sao lại không muốn gặp mặt y chứ?
Trừ khi Trường lão gia không muốn cho người khác biết thân phận thật của mình.
Cho dù thế nào, không có Trưởng lão gia thì không thể điều tra rõ vụ án ngân khố bảy năm trước, sư phụ và những người trong phường đó cũng không thể rửa sạch được nỗi oan.
Chưa nói đến chuyện Trường lão gia còn cứu đám người Lữ Quang ấy, chỉ dựa vào điểm này thôi đã có thể chắc chắn Trường lão gia không phải là loại người đại gian đại ác, y có thể yên tâm mà đi theo.
Thời gian đủ dài sẽ thấy lòng người, rồi sẽ có một ngày, được gặp Trường lão gia, đến lúc đó y sẽ mượn rượu để tâm sự, không say không nghỉ. Nếu có thể y muốn được nhận Trưởng lão gia làm cha nuôi.
Y không nói bừa, y từng đến nhà của Trưởng lão gia mấy lần, nhìn cây gậy chống trước cửa nhà, trà ngon trong phòng, tóc hoa râm còn vương trên quần áo sau tấm bình phong, lò sưởi trên chiếc sập, còn có vết chân
mới để lại trong vườn và nhiều chi tiết khác nữa.
Y có sở trường điều tra phá án, có thể nhận ra Trường lão gia đã cao tuổi rồi.
Cảm giác Trường lão gia dành cho y rất giống với sự phụ, thậm chí có lúc y còn cảm thấy Trưởng lão gia và sư phụ có quen biết nhau.
Sư phụ ra đi trong sự tiếc nuối, không cho y cơ hội được phụng dưỡng đến già. Giờ đây, mặc dù không có danh phận thầy trò với Trường lão gia nhưng cũng không khác là bao, thầy trò như cha con, y nghĩ như thế
cũng không sai.
Nhiếp Thầm nhìn cô gái đứng bên cạnh Liễu Tô: “Trường lão gia đã nói với ta rồi, sau này ta sẽ gọi cô là Tưởng sư muội.”
Cố Minh Châu gật đầu, cố ý nói nhỏ: “Làm phiền sư huynh giúp đỡ.”
Nhiếp Thẩm lấy tờ công văn ra khỏi thắt lưng rồi đưa cho nha sai: “Sai gia, ta là người trong phường, ta xin được thư tay của nha môn, muốn vào bên trong điều tra xem sao.”
Thư tay này xin được từ chỗ của Lục Thận Chi, Nhiếp Thầm tưởng rằng sẽ phải mất nhiều công sức nhưng không ngờ Lục Thận Chi lại đồng ý ngay tức khắc, chắc là do y có công trong vụ án của Hàn Ngọc nên nhận
được sự tin tưởng của Lục Thận Chi.
Nha sai cùng mấy người đi vào bên trong cửa hàng.
Cửa hàng bị bao trùm trong bóng tối. Cứ nghĩ đến chuyện có mấy người chết trong này, nha sai đã lạnh sống lưng, mùi máu tanh trong phòng khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Cố Minh Châu lấy một chiếc khăn mềm bịt mũi mình lại. Mặc dù đã từng nghe thám hoa Nghiêm kể không ít vụ án nhưng dù sao cô cũng rất ít khi đến những nơi như thế này, khó tránh khỏi cảm thấy có phần không
thích ứng được, cho nên cô cũng phải chuẩn bị trước một chút.
Trong phòng lộn xộn bừa bãi giống như có người từng lục tung hết lên để tìm đồ, nhìn qua đúng là rất giống hiện trường giết người cướp của.
Nhiếp Thẩm: “Hòm tiền trong cửa hàng mất rồi.”
Cố Minh Châu: “Hiện giờ đang là đầu tháng.”
Nhiếp Thẩm gật đầu: “Đây chính là điểm đáng ngờ, các cửa hàng đều sẽ kiểm kê số tiền kiếm được vào cuối tháng sau đó gửi một phần vào cửa hàng bạc. Mặc dù cửa hàng cũng sẽ giữ lại tiền để chi tiêu nhưng sẽ không
quá nhiều, lúc này mà đến cướp của thì không hợp lý lắm.”
Cố Minh Châu cầm đèn đi về phía trước, trên sàn nhà vẫn còn sợi dây thừng từng dùng để trói người. So với việc lục tung đồ đạc lên để tìm tài sản thì thà hỏi chưởng quầy và người làm thuê còn hơn. Khi con người làm
vào bước đường cùng sẽ có mong muốn sống sót mãnh liệt, bình thường đều sẽ nói ra sự thật, đây chính là nguyên nhân tại sao có rất nhiều người đi cướp giật nhưng không giết người,
Có rất nhiều thứ trong phòng bị người của nha môn đem đi rồi, nhưng vẫn có thể thấy trên sàn nhà có rất nhiều vò rượu đang nằm rải rác.
Nhiếp Thầm: “Trên người chưởng quầy và người làm thuê đều không có dấu vết chống cự.”
Cố Minh Châu suy nghĩ, vậy thì càng kỳ lạ rồi.
Không có dấu vết chống cự tức là lúc bọn họ phát hiện ra sự bất thường thì đã không còn sức giãy giụa nữa.
Nói như vậy, tên cướp chỉ cần lấy đồ có giá trị đi thôi, không cần thiết phải giết người.
Nhìn tình trạng ở trong phòng, cướp của là phụ, giết người mới là chính.
Ai là hung thủ đây? Tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, liệu có phải có kẻ cố ý để bọn họ tụ tập ở đây sau đó trừ khử một thể hay không?
Trong số những người có thể gọi tất cả các chưởng quầy đến thì ông chủ Triệu nhị lão gia có thể coi là một trong số đó.
Chuyện này có liên quan đến Triệu nhị lão gia sao?
Cho nên Triệu cung nhân mới giấu kín chuyện Triệu nhị lão gia đang không có ở phủ Thái Nguyên?
Cố Minh Châu nhìn Nhiếp Thầm: “Có phát hiện ra điều gì ở nhà trọ ngoài thành mà người nhà họ Lâm đặt chân đến không?”
Nhiếp Thầm gật đầu: “Chúng ta ra ngoài nói cho rõ hơn.”
Bọn họ kiểm tra căn phòng một lượt rồi mới đi ra ngoài.
Nhiếp Thẩm đang định nói thì nghe thấy bên ngoài cửa hàng có tiếng động: “Đại nhân...”