Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham đanh lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Minh Châu đang vội vàng bước vào phòng. Dường như sợ làm hắn hoảng, giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, ngữ khí hết sức nhẹ nhàng nhưng có thể
cảm nhận được là cô đang rất sốt ruột.
Cố Minh Châu hỏi: “Có phải là nấc khóa thứ tám không? Có phát hiện ra hiện tượng gì lạ không?”
Nếu như chiếc hộp Ngụy đại nhân cầm là Tịch Lịch Châu thật thì dù thân thủ hắn nhanh nhẹn cỡ nào, chắc chắn cũng sẽ bị thương.
Tịch Lịch Châu phát nổ trong căn phòng chật hẹp thế này thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. Năm xưa, thám hoa Nghiêm không phải là người tầm thường mà còn mất hai cánh tay.
Bàn tay Ngụy Nguyên Kham đã dừng lại. Khi nãy hắn luôn tập trung giải khóa, có một số việc không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy việc lớn sắp thành mới lờ mờ phát giác ra điểm bất thường.
Hình như chiếc khóa này được tạo ra dành riêng cho hắn, từ chữ triện cổ đến thuật toán, nhạc lý, trùng hợp là mỗi thứ hắn đều đã từng học. Không chỉ như vậy, cảm giác khi sờ vào nấc khóa cuối cùng hơi kì lạ, chốt
xoay ấy chỉ đi về trước chứ không thể lui, đặc biệt là nửa vòng cuối. Dường như chiếc chốt xoay ấy kết nối với cơ quan bẫy, tự di chuyển lên trước, nếu không nhờ hắn giữ lại, sợ là nó đã tự dịch chuyển đến vị trí thuộc
về nó rồi.
Chuyện này không hợp lý.
Phí công phí sức làm ra một chiếc khóa trí tuệ như thế này mà cuối cùng mình lại có thể mở ra được thì chẳng phải công tại à? Trừ khi người thiết kế ra chiếc khóa mong muốn kết quả như thế, muốn chiếc khóa trí tuệ
được hắn giải ra.
Vị trí gốc của nấc khóa cuối cùng sẽ thế nào đây?
Ngụy Nguyên Kham đã không cần nghĩ nữa, nếu là muốn hại người, tất nhiên nó sẽ là vật có lực sát thương cực lớn.
Cố Minh Châu nhìn đôi mắt sâu hun hút của Ngụy đại nhân qua lớp màn che, quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Không cần Ngụy Nguyên Kham nói thêm điều gì nữa, Cố Minh Châu chạy ra ngoài.
“Tất cả mọi người trong phòng trốn mau, có thuốc nổ”
Sơ Cửu nghe thấy thế cũng hiểu rõ ý của Tam gia, e là chiếc hộp ấy có vấn đề.
“Mau lên!” Sơ Cứu dặn dò các thần vệ: “Đưa mọi người ra khỏi đây mau!”
Bên trong viện có rất nhiều người đang làm việc, đột nhiên nghe nói thế liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Cố Minh Châu cố gắng nhớ lại lời thám hoa Nghiêm từng nói.
“Ta luôn ngẫm nghĩ về khoảnh khắc ấy, tại sao vào lúc ấy rõ ràng ta đã dừng lại rồi mà cơ quan vẫn phát nổ. Cuối cùng ta mới hiểu ra, nấc khóa thứ tám chỉ là thủ thuật che mắt, chỉ cần bảy nấc khóa trước đó đã được
dịch chuyển đến đúng chỗ là đồng nghĩa với việc cơ quan đã được kích hoạt. Một khi nó bị kích hoạt sẽ không còn đường cứu vãn nữa, nếu người cố gắng chặn nấc khóa thứ tám thì chỉ lãng phí thời gian, vì vậy nấc
khóa thứ bảy mới là bước cuối cùng ngươi có thể điều khiển...”
“Nếu người xui xẻo gặp phải loại khóa bẫy thế này, hơn nữa đã mở bảy nấc khóa đầu rồi thì đừng nghĩ cách phá giải khóa bẫy, thoát khỏi nó càng nhanh càng tốt, không được chậm trễ một giây.”
Suy nghĩ xong Cố Minh Châu nhanh chóng bước vào phòng, không tận mắt nhìn thấy thì cô thật sự không yên tâm.
“Sư muội.”
Nhiếp Thẩm không ngờ Tưởng sư muội sẽ quay lại, còn chưa kịp ngăn cản thì Tưởng sư muội đã đến trước mặt Ngụy Nguyên Kham rồi. Cố Minh Châu nhìn con bướm bằng đồng, Ngụy đại nhân siết chặt chốt xoay
của nấc khóa thứ tám, theo như lời thám hoa Nghiêm từng nói, cho dù khống chế cánh thứ tám cũng không có tác dụng gì.
Người trong viện đã tản đi hết, chỉ có mỗi cơ hội lần này nên không thể chần chừ thêm.
Cố Minh Châu vội vã nói: “Nấc khóa thứ tám không có tác dụng gì đâu.”
Ngụy Nguyên Kham không chần chừ nữa mà quyết đoán căn dặn: “Các ngươi lui ra sau...” Vừa dứt lời, chiếc cánh bướm bằng đồng trước mặt đột nhiên bắt đầu vỗ, bánh răng và các khớp bắt đầu chuyển động.
Ngụy Nguyên Kham cau mày, nhìn thấy bánh răng đó chuyển động càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt một cánh tay trắng nõn dứt khoát cắm phập chiếc trâm cài tóc bén nhọn vào chính giữa bánh răng. Chiếc
bánh răng bị kẹt lại, ngay khoảnh khắc đó, Ngụy Nguyên Kham chạy ra ngoài, cái hộp trong tay bay thẳng ra giữa sân.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, lửa cháy rừng rực, khói dày đặc bốc lên ngùn ngụt, những mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, nếu bị bắn trúng thì chắc chắn sẽ chết. Ngay lúc Ngụy đại nhân ném chiếc hộp đi, Cố Minh Châu
ngồi thụp xuống theo bản năng, đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô phát hiện có người đang chắn cho mình, chính là Ngụy đại nhân.
Vứt chiếc hộp đi rồi Ngụy đại nhân lập tức quay trở vào phòng, không quên bảo vệ chọ Cố, nói theo cách của người trong phường thì xem như là người có đạo nghĩa, không uổng công cô giúp đỡ hẳn lúc ngặt nghèo.
Có điều, khi nãy cô chỉ sợ bị mấy mảnh vỡ kia bắn phải nên cố tình né ra sau, chẳng biết đã đè trúng mu bàn chân của Ngụy đại nhân từ lúc nào. Đến khi cô hoàn hồn lại, dường như cả người đã tựa hẳn vào chân hắn,
có lẽ là đôi chân của hắn đủ dài nên cô cảm thấy khá vững bụng.
Dù sao cái khiên thịt này cũng đủ rắn chắc. +
Tất nhiên việc này có ảnh hưởng đến sự oai phong của Ngụy đại nhân. Cố Minh Châu lập tức buông tay ra, tránh về sau hai bước, may mà Nhiếp Thẩm đã tìm đến đây rồi.
“Tưởng sư muội.” Nhiếp Thẩm đưa tay đỡ Cố Minh Châu. Cô lập tức nấp sau lưng y.
Ngụy Nguyên Kham rời tầm mắt. Lúc Cổ đại tiểu thư xông vào phòng để cảnh báo, hành động dứt khoát, nhanh nhẹn cắm đầu của cây trâm cài vào khe hở giữa hộp của cô càng thể hiện được sự dũng cảm. Nếu đầu óc
không sáng suốt, kiên định thì không thể giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm được, cho nên khoảnh khắc khi nãy mới là con người thật sự của Cổ đại tiểu thư ư?
Trong nháy mắt, cô lại giở mánh khóe cũ, trở về dáng vẻ của một cô gái yếu ớt, nhát gan, dựa dẫm vào Nhiếp Thầm.
“Cứu người mau...”
Bên trong viện vang lên tiếng kêu la, vẫn có người vô ý bị các mảnh vỡ cắt trúng. Sơ Cứu bước lên kiểm tra tình hình trước, Cố Minh Châu và Nhiếp Thầm cũng nhanh chân bước ra ngoài. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả
sân là một đống lộn xộn. Đúng như lời thám hoa Nghiêm nói, quả bom ấy có uy lực rất lớn, những kẻ kia đã phí hết công sức hòng mong lấy được mạng của Ngụy Nguyên Kham.
Cô có được coi là đã cứu Ngụy Nguyên Kham lần nữa không nhỉ? Xem ra phải tiếp tục dùng thân phận của Tưởng cô nương rồi, dù sao Ngụy đại nhân cũng không thể làm khó ân nhân cứu mạng của mình được.
Đang nghĩ đến đó, Cố Minh Châu ngước mắt lên thì nhìn thấy bà bà cả người đầy máu. Bà bà tựa vào dàn dây leo trong sân, gương mặt ngỡ ngàng dường như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, máu tươi men theo vạt
váy chảy dài xuống đất.
Chắc chắn bà bà đã bị mảnh vỡ văng trúng rồi, trước mắt cần phải xử lý vết thương ngay, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Cố Minh Châu kêu lên: “Liễu Tô!” Sau đó nhanh chóng bước tới.
Bà bà lảo đảo, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống đất, may mà Liễu Tô đã tiến lên đỡ lấy bà trước. Cố Minh Châu không quan tâm được đến những chuyện khác, cô xé váy của bà bà ra, quấn chặt vết thương của bà ấy lại.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cổ đại tiểu thư, cô đang băng bó vết thương giúp bà bà, rõ ràng mỗi hành động của cô đều rất lạ lẫm nhưng không biết vì sao lại mang đến cho hắn cảm giác thân thuộc như đã từng gặp ở đâu
đó.