Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 89: Thái tử




Bóng người ngoài khoang thuyền không dám nói gì, chỉ cúi đầu như đang đợi trừng phạt.

Người trong khoang thuyền đứng lên, vén tấm màn bước ra. Giây phút hắn xuất hiện, thân vệ đang ẩn náu trong bóng tối lập tức tiến lên bảo vệ.

Người đàn ông phất tay: “Không cần phải căng thẳng vậy đâu. Nhiều người ở quanh đây như vậy, ai dám đến ám sát ta chứ?”

Một văn sĩ bước ra từ trong đám người, đi đến bên cạnh người đàn ông kia rồi cúi người hành lễ: “Sự an toàn của điện hạ là quan trọng nhất, chúng tiểu nhân không dám lơ là. Đừng nói đến việc chắc chắn trong tay

Ngụy Nguyên Kham có ám vệ, tử sĩ, ngay cả đạo tặc trân châu có hành tung bí mật kia ta cũng không thể coi thường được. Sau khi đạo tặc trân châu ám sát Hàn Ngọc ở phủ Thái Nguyên xong thì nha phủ Thái

Nguyên vẫn luôn không ngừng tìm kiếm hắn nhưng lại chẳng phát hiện ra manh mối nào cả. Có thể thấy được võ công của người này rất khá, nếu hắn là thích khách thì e rằng ta khó mà đề phòng cho được.”

Người đàn ông đứng chắp tay ra sau. Hắn có vẻ ngoài anh tuấn, mặc trường bào thêu chìm, khí chất sang quý bao trùm khắp người. Hắn chính là Thái tử đương triều.

Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Ta mà phải sợ chúng đến sao? Đến đúng lúc lắm. Ta sẽ bắt chúng về để trị tội luôn. Ta thấy đạo tặc trân châu đã bị Ngụy tặc kia mua chuộc từ lâu rồi, giờ chúng đang làm việc cho hắn thì

có.”

Thái tử nói đến đây thì nhìn sâu vào văn sĩ trước mắt. Người này chính là Thần tiên sinh mà hắn vô cùng tin tưởng. Lần này đến phủ Thái Nguyên, hắn chỉ dẫn theo mỗi Thân tiên sinh: “Sắp tới e rằng phải đối chọi

chính diện với Ngụy Nguyên Kham rồi.”

Trên mặt Thân tiên sinh lóe lên chút áy náy: “Đều tại ta tính toán không chu đáo. Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này, chắc chắn ta sẽ phải thêm tử sĩ đi cùng...”

“Được rồi.” Thái tử nói: “Ngụy Nguyên Kham vô cùng giảo hoạt. Hắn với cô mẫu của hắn đều là sao chổi ngàn năm, không thể dễ dàng thăng thiên như vậy được đâu. Chỉ tiếc cái bẫy kia không đả thương hắn. Nếu

Ngụy Nguyên Kham bị thương thì ta đã có thể tiếp quản chuyện của phủ Thái Nguyên. Giờ ta vẫn phải khách sáo với hắn.”

Thân tiên sinh thấp giọng nói: “May mà vụ án ở phủ Thái Nguyên đã kết thúc. Dù có liên lụy đến điện hạ nhưng vẫn còn có Quý phi nương nương và triều thần bảo vệ. Giờ điện hạ chỉ cần thành tâm nhận sai với

Hoàng thượng, mấy năm tới thận trọng hơn một chút. Đợi đến lúc ngài kế thừa hoàng vị rồi thì chẳng phải ngài sẽ có thể mặc sức xử lý Ngụy gia sao?”

Trên mặt Thái tử lộ vẻ chán ghét: “Ngụy gia là cái thá gì chứ? Cả ngày chỉ biết làm khó mẹ con ta. Năm ấy phải nên diệt tận gốc Ngụy gia, giải quyết luôn Nguy Hoàng hậu mới đúng! Nếu vậy thì sẽ không phiền phức

như ngày hôm nay. Mấy năm nay, Ngụy Hoàng hậu đáng chết kia vẫn sống sờ sờ ở đấy chắn đường mẫu thân ta, trên triều đường thì thỉnh thoảng lại có người nhắc đến cái gì mà con vợ cả. Đám người được gọi là đại

nho kia bảo thủ vô cùng...”

Thái tử nói đến đây lại hừ lạnh thêm một tiếng nữa: “Gia tộc Ngụy thị quá tàn nhẫn, tay dính đầy máu. Dù Ngụy thị có mang thai thì bà ta cũng không sinh được. Đừng nói đến hoàng tử, Tam công chúa kia chẳng qua

cũng chỉ thoi thóp sống được mấy ngày rồi chết yểu. Đến giờ đám ngu xuẩn trên triều đường vẫn không nhìn thấu được chuyện này. So với việc ngồi đó lo lắng cho cái bụng của Ngụy thị thì chi bằng đưa mẫu thân ta

lên làm hoàng hậu, mẫu thân ta làm hoàng hậu rồi thì ta và đệ đệ sẽ là con của vợ cả, triều đường cũng không có tranh cãi gì nữa.”

Thân tiên sinh than thở: “Ngụy thị từng đơn thương độc mã xông vào doanh trại địch cứu Thái Tông Hoàng đế, từng phò tá Cao Tông, góp phần xây dựng triều đại hưng thịnh dưới thời ngài ấy và cũng coi như là có

chút công lao trong việc ủng hộ đương kinh Hoàng thượng đăng cơ. Hoàng thượng diệt trừ Ngụy thì e rằng sẽ để lại tiếng xấu nên ngài ấy mới giữ lại Ngụy thị và hậu vị của Nguy Hoàng hậu. Vụ án Nhị hoàng tử mưu

phản năm ấy chưa có chứng cứ xác đáng để lật đổ Ngụy thị nên chỉ đành giết người đứng đầu Ngụy gia. Vốn tưởng rằng từ đó Ngụy thì sẽ không thể gượng dậy nổi nữa, ai ngờ Ngụy Nguyên Kham kia chẳng hề kém

cạnh cha mình, còn trẻ tuổi mà đã trổ hết tài năng. Có điều đây cũng là chuyện tốt. Cây cao thì hứng nhiều gió, ta thấy Ngụy Nguyên Kham có tướng đoản mệnh, chắc chắn không sống được bao lâu đâu.”

Nghe Thần tiên sinh nói vậy, Thái tử thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn rất tin tưởng vào suy luận của Thần tiên sinh. Năm ấy nếu không nhờ Thần tiên sinh nhắc nhở hắn phải cẩn thận để phòng Trưởng công chúa

Vĩnh Khang thì hắn đã thực sự nghĩ rằng Trưởng công chúa muốn đứng về phe hắn mà không biết rằng thực chất bà đã đã chọn nhị đệ khốn khiếp của hắn rồi.

“Ngày mai trời vừa sáng thì vào thành luôn đi.” Thái tử dặn dò Thân tiên sinh: “Ở đây cũng không có tác dụng gì. Đến phủ nha sớm đỡ cho Ngụy Nguyên Kham lại tìm ra được manh mối gì đó. Chỉ tiếc là Hàn Ngọc và

Triệu gia phải chịu tội rồi.”

Thân tiên sinh khom người nói: “Có thể chia sẻ phiền muộn cho Thái tử cũng là phúc của họ.”

Thái tử nói xong thì chuẩn bị về lại khoang thuyền: “Đúng rồi, Hoài Viễn hầu có động tĩnh gì không?”

“Không có.” Thân tiên sinh nói: “Tin tức trong kinh truyền đến đều báo rằng bề ngoài Hoài Viễn hầu vô cùng lo lắng về vụ án ngựa chiến, nhưng sau lưng không chơi chim thì cũng đi chọi dế. Ông ta mới bị nêu tội

trước triều đường vì chuyện này và bị Hoàng thượng phạt ba tháng bổng lộc.”

Sự tàn bạo choáng ngợp đôi mắt Thái tử. Hắn cài cắm Hàn Ngọc ở phủ Thái Nguyên để kiểm chút tiền, có thể xảy ra chuyện lớn thế nào chứ? Mỗi năm triều đình thu ngựa chiến cũng chẳng thiếu số ngựa ít ỏi này của

hẳn. Không có tiền buôn lậu ngựa chiến thì hắn lôi kéo người khác cống hiến sức lực cho mẹ con hắn thế nào đây? Nếu Hoài Viễn hầu ngu ngốc kia không kiểm tra lượng phân ngựa, vạch ra chuyện này thì Ngụy

Nguyên Kham cũng sẽ không đến đây.

Giờ Ngụy Nguyên Kham chuyện bé xé ra to, nói là Sơn Tây mở không ít mỏ sắt. Nếu Thái tử thực sự có nhiều mỏ sắt như thế thì cần gì phải lo chuyện năm nào cũng thiếu tiền chứ?

Hơn nữa giờ Đại Chu không có chiến sự, có chiến sự thì đi mua ngựa là được, có gì to tát đâu mà cần phải lấy dao mổ trâu giết gà vậy. Phụ hoàng già rồi nên hồ đồ, nghe lời gièm pha, bị Ngụy gia lợi dụng, quay sang đổi

phó với mẹ con hắn. Chẳng lẽ phụ hoàng không biết hắn ngồi ổn định ở vị trí trữ quân này thì triều đình mới không rối loạn sao?

Thái tử vào khoang thuyền lại dặn dò Thân tiên sinh: “Có tìm thấy người giỏi đánh đàn thất huyền không? Sắp xếp đến phủ đệ của ta sớm một chút. Đi đường tẻ nhạt quá làm ta ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Có.” Thân tiên sinh nói: “Ta sẽ tìm nữ tử giỏi đàn thất huyền cho ngài.”

“Tiếc thật, không còn nghe được âm thanh trời ban ấy nữa. Thôi gia đúng thật là không hiểu phong tình gì cả. Cô gái tốt như vậy mà lại bắn chết ngay tại chỗ. Muộn thêm mấy ngày nữa thì chắc chắn ta sẽ cứu cô ấy.”

Thái tử nghĩ đến dáng đi khoan thai của Châu thị, trong lòng đột nhiên bùng lên ngọn lửa không thể dập tắt được. Trưởng công chúa Vĩnh Khang chẳng được mặt nào nhưng lại rất hiểu tâm tư của hắn. Hắn không thể

cho Châu thị vị trí Thái tử phi nhưng ít nhất có thể mang về để cưng chiều, đợi đến khi hắn đăng cơ rồi thì cũng chọ Cố hưởng vinh hoa phú quý.

Quả thật là đáng tiếc! Nếu có thể gặp mỹ nhân một lần nữa, bảo hắn làm gì cũng được.

Mặt trời bắt đầu ló rạng, Cố Minh Châu phải về Cố gia. Tuy rằng Triệu nhị lão gia chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng cũng coi như là có thu hoạch phong phú, tiếp theo phải xem số sổ sách trong tay Ngụy đại nhân có thể

tính ra được số lượng ngựa chiến bị “mất” không.

Chắc hẳn họ cũng sẽ có tin tức về Thái tử gia vẫn còn đang ẩn nấp trong bóng tối và Triệu nhị lão gia không rõ tung tích nhanh thôi.

Nhiếp Thẩm tiễn Cố Minh Châu ra khỏi Triệu gia, dặn dò Liễu Tô nhất định phải chăm sóc Tưởng sư muội cho tốt.

Trước khi Tưởng sư muội đi, Nhiếp Thầm đắn đo một hồi rồi mới nói: “Tưởng sư muội, muội cũng biết ta luôn kính trọng Trường lão gia. Trường lão gia luôn không chịu gặp ta, chắc hẳn là ông ấy có nỗi khổ riêng

nhưng ta nghĩ đường xa mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết thẳng ngay lòng người...”

Nghe thấy lời này của Nhiếp Thầm, Cố Minh Châu không kìm được mà hơi căng thẳng. Chẳng lẽ cô để lộ sơ hở làm Nhiếp Thẩm phát hiện ra rồi? Nếu thực sự là vậy thì cô cũng không giấu giếm nữa. Cố Minh Châu cẩn

thận lắng nghe.

Nhiếp Thẩm nói tiếp: “Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Trường lão gia có thể đối xử với ta như người thân và chia sẻ với ta bí mật và nguy hiểm.”

Người thân?

Cố Minh Châu ngạc nhiên nuốt nước bọt. Nhiếp Thầm nghiêm túc đấy à? Cô không muốn có đứa con già như thế này đâu.

“Tưởng sư muội về nói lại những lời này với Trường lão gia.” Nhiếp Thầm nói: “Có lẽ nói những lời này là vô dụng nhưng ta sẽ chứng minh cho ngài ấy thấy ta sẽ không khiến ngài ấy thất vọng đâu.”

Trong lòng Cố Minh Châu hơi không nỡ: “Thực ra ta luôn lo liệu những chuyện này luôn, Trưởng lão gia...”

Nhiếp Thầm mặt đầy chính trực: “Sư muội không cần miễn cưỡng đâu, ta biết cả mà.”

Cố Minh Châu không biết nên nói tiếp thế nào nữa. Ngươi biết những gì?

Tạm biệt Nhiếp Thầm, Cố Minh Châu và Liễu Tô đi thẳng về phủ.

Liễu Tô lắc đầu: “Ngỗng... ngơ.”

Cố Minh Châu nói: “Không được đặt biệt danh cho người khác.”

Liễu Tô nhìn con ngỗng đang đi lặc lè ở đầu hẻm. Không gọi nó là ngỗng thì gọi là gì?

Ngụy Nguyên Kham đi thẳng một mạch về nơi ở. Sau khi rửa tay, thay y phục, hắn bắt đầu đối chiếu sổ sách tìm được ở Triệu gia. Lật đối chiếu được non nửa cuốn sổ hẳn mới đứng dậy vươn vai, thả lỏng cơ thể.

Đứng trước cửa sổ, Ngụy Nguyên Kham lại nhớ đến khung cảnh Cổ đại tiểu thư an ủi bà bà. Cảm giác tin tưởng và hy vọng mà cô cho người khác vô cùng giống Như Quân.

Hắn cứ thể chìm đắm trong suy nghĩ đến khi thầy thuốc Tôn bước vào cửa, hắn mới thoát ra khỏi trầm tư.

Thầy thuốc Tôn nói: “Tam gia đang bận công sự thì ta không làm phiền ngài nữa.”

Ngụy Nguyên Kham vươn tay lấy túi trà: “Tiên sinh uống trà cùng ta đi.”

Thầy thuốc Tôn ngồi uống, nhận lấy chén trà rồi nhấp một ngụm.

“Không giấu gì tiên sinh.” Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơn xa xăm: “Gần đây ta thường xuyên nhớ đến Như Quân. Ta luôn cảm thấy dường như cô ấy đang ở rất gần ta.” Đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác ấy.