Nhiếp Thầm đi vào cửa lớn nhà họ Thôi, được người dẫn vào trong thư phòng ở tiền viện.
Định Ninh hầu phủ Thôi thị, thời thái tổ lập nhiều công lớn, được nhận đan thư Thiết Khoán, bây giờ đã truyền được bốn đời. Định Ninh hầu đời thứ ba thua trận ở bên cương, chôn vùi mấy vạn hùng binh, bị triều đình trách phạt, từ đó không được trọng dụng. Nhà họ Thôi cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy tàn, mãi đến khi Thôi Trinh mười ba tuổi lén bỏ nhà ra biên thùy tòng quân mới coi như dần dần xoay chuyển cục diện của phủ Định Ninh hầu.
(*) Đan thư Thiết Khoán: Một dạng “kim bài miễn tử” mà nhà vua ban cho các anh hùng và các quan đại thần, thể hiện sự bảo hộ tối thượng của hoàng đế. Tội nặng đến đâu cũng không phải chết, ngay cả thiên tử các đời sau cũng không được phép tùy ý vượt giới hạn của đan thư Thiết Khoán.
Thôi Trinh luôn lựa chọn những con cháu Thôi thị xuất sắc đưa ra chiến trường, cố ý bồi dưỡng con cháu trong tộc, có thể thấy thấy Thôi Trinh là người biết nhìn xa trông rộng, thế nên ở chung với vị Hầu gia này càng phải cẩn thận hơn vài phần.
Nhiếp Thầm nhìn hai người trong phòng, lập tức hành lễ với Thôi Trinh ngồi trên ghế chủ vị: “Nhiếp Thầm bái kiến Định Ninh hầu gia.”
Dứt lời lại quay sang Thôi Vị, lên tiếng chào: “Thôi đại nhân.”
Thôi Vị vươn tay nói: “Mời Nhiếp tiên sinh ngồi.”
Người hầu dâng trà lên, sau đó nhẹ nhàng khép cửa thư phòng.
Thôi Vị lại lên tiếng: “Nhiếp tiên sinh biết tại sao chúng ta mời ngươi đến chứ?”
Nhiếp Thầm khẽ gật đầu: “Hầu gia và Thôi đại nhân mời ta đến vì mấy vụ án trong thành Thái Nguyên.”
Nhiếp Thầm không đợi Thôi Trinh và Thôi Vị hỏi đã tiếp lời: “Tại hạ quanh năm hành tẩu trên phố, công việc chủ yếu là áp tải xe hàng, truy bắt đào phạm mà triều đình trao thưởng, điều tra án cho triều đình, được Hầu gia gọi đến nhà họ Thôi, nhất định có liên quan đến những việc này. Hiện giờ phủ Thái Nguyên ầm ĩ nhất là vụ án trộm cướp, Hầu gia muốn tại hạ tra hỏi tin tức trên phố giúp Hầu gia.”
Nói đoạn, Nhiếp Thầm ngẩng lên nhìn thẳng vào Thôi Trinh: “Nhưng người hành tẩu trên phố như tại hạ cũng có quy tắc của mình, tại hạ phải báo với Hầu gia trước để sau này Hầu gia khỏi trách tội.”
Thôi Vị khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thôi Trinh, thấy trên mặt Thôi Trinh không có vẻ gì là phẫn nộ, hắn mới thả lỏng, nhưng lần này không tự ý đáp lại Nhiếp Thầm nữa.
Thôi Trinh nói: “Nói đi.”
Bấy giờ Nhiếp Thầm mới lên tiếng: “Loại người như bọn ta chỉ là tiểu dân trên phố, sống nhờ vào treo thưởng của triều đình, bảo bọn ta tra án, bọn ta chỉ biết để ý vào chính vụ án, tuyệt đối không dám ngông cuồng bàn tán về quyền quý và thời cuộc.”
Câu này vô cùng súc tích, ánh mắt Thôi Trinh tối đi, ý Nhiếp Thầm chính là y chỉ biết cầm tiền rồi làm việc, sẽ không ỷ vào hắn rồi trở thành người nhà họ Thôi. Hắn còn chưa mở miệng đề cập đến việc này, ý tứ từ chối của Nhiếp Thầm đã rõ rành rành.
Thôi Trinh đưa mắt nhìn Thôi Vị, Thôi Vị nhấc tấm che trên khay trà lên, trên khay là hai mươi nén bạc được xếp rất ngay ngắn trật tự.
Nhiếp Thầm đứng lên: “Đa tạ Hầu gia.” Nói đến đây, trên mặt y lại thoáng lộ vẻ do dự.
“Sao thế?” Thôi Trinh nhìn ra manh mối: “Chê bạc không đủ à?”
Nhiếp Thầm đáp: “Tại hạ chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, hẳn là Hầu gia phải có chút manh mối về vụ án này, e rằng điểm này nha môn còn không theo kịp. Tại sao còn gọi người như tại hạ đến?”
Thôi Trinh ngước lên, ánh mắt hắn lóe lên vài phần sát khí, đó là uy thế mà chỉ những võ tướng quanh năm rong ruổi trên sa trường mới có: “Ngươi biết được những gì?”
Nhiếp Thầm hỏi rất đúng mực: “Nữ quyến nhà họ Châu chưa từng mang tin tức cho Hầu gia sao?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Thôi Vị chợt lóe lên rồi biến mất ngay, sắc mặt Thôi Trinh lại thản nhiên như trước: “Sao ngươi biết nữ quyến nhà họ Châu sẽ mang tin tức cho ta?”
Nhiếp Thầm đáp: “Chuyện này dựa vào mấy vụ án trộm cướp ở Sơn Tây dạo này.”
Năm ngoái Sơn Tây gặp hạn hán, tuy triều đình đã phát lương thực cứu tế nhưng cũng có thêm rất nhiều người dân lưu lạc, sau khi lập xuân bắt đầu có lưu dân chiếm núi làm loạn. Phủ nha môn chia hạt giống và đất ruộng tiến hành trấn an, để lưu dân trồng trọt khôi phục việc đồng áng. Hành động này rất hữu hiệu, coi như kiểm soát được lưu dân Sơn Tây.”
“Ai ngờ đến mùa hè lại bắt đầu xảy ra án trộm cướp, bọn chúng không dám ra tay với những thương nhân lớn có tiêu cục áp tải hàng hóa, những tiểu thương hành tẩu một mình lại nhiều lần bị hại. Đồng tri phủ Thái Nguyên đích thân tra án nhưng không thu hoạch được gì.”
Thôi Trinh, Thôi Vị đã biết tình hình này từ trước, Nhiếp Thầm cũng không nói nhiều: “Tuy những thương nhân trong mấy vụ trộm cướp đó bị mất tài sản nhưng chưa có ai bỏ mạng vì việc này, mãi đến vụ án của Đinh lão gia, bọn trộm cướp không chỉ cướp tài sản của nhà họ Đinh mà còn ra tay giết chết đội thương nhân nhà họ.”
“Sau khi bị thương nặng, Đinh lão gia may mắn chạy thoát, gặp được xe ngựa của nữ quyến nhà họ Châu trên đường lớn, lúc người của nha môn chạy tới, Đinh lão gia đã qua đời. Tình trạng của người nhà họ Đinh vô cùng thê thảm, đặc biệt là cha con Đinh lão gia đều bị tra tấn. Dựa trên tình hình này để phán đoán thì có hai khả năng, hoặc là bọn chúng hành hung cho hả giận, hoặc là muốn biết được tin tức gì đó từ bọn họ.”
“Ta điều tra cũng tìm được manh mối vụ này, biết được nữ quyến nhà họ Châu dừng chân ở phủ Thái Nguyên. Hôm nữ quyến nhà họ Châu đến phủ Định Ninh hầu làm khách, Hầu gia cũng vội trở về từ Tuyên phủ, vậy nên ta mới to gan đoán rằng có lẽ ngày đó nữ quyến nhà họ Châu đã biết được một vài manh mối quan trọng từ Đinh lão gia nên mới đến báo cho Hầu gia.”
Nhiếp Thầm nhìn Thôi Trinh im lặng không nói gì, lại tiếp lời: “Chẳng lẽ ta đoán sai sao? Nữ quyến nhà họ Châu không lấy được manh mối gì ư?”
“Lấy được.” Thôi Trinh thản nhiên đáp: “Nhưng không thể giao cho ta.”
Nhiếp Thầm lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Lẽ nào nữ quyến nhà họ Châu bị người ta theo dõi dọc đường, cho nên...”
Thôi Trinh nói tiếp: “Manh mối đó mất ở nhà họ Thôi.”
Vẻ mặt Nhiếp Thầm lại bình tĩnh như cũ: “Đây chính là lý do Hầu gia tìm ta tới hỏi chuyện.” Tuy sắc mặt đã thản nhiên như trước nhưng trong lòng y lại không thể bình tĩnh nổi.
Y và Trường lão gia chia nhau đi tìm manh mối vụ án nhà họ Đinh. Lúc nhìn thấy địa đồ trong trạch viện của Trường lão gia là y biết ông ấy đã đắc thủ. Nhưng y không biết ông ấy làm thế nào mà lại có được thứ đó.
Nghe Định Ninh hầu nói vậy, y mới hiểu chi tiết mọi việc. Nữ quyến nhà họ Châu cầm manh mối đến nhà họ Thôi, vốn định giao cho Định Ninh hầu, lại bị Trường lão gia giành mất.
Giành được manh mối trước mắt bao người nhưng không bị Định Ninh hầu tóm được.
Trường lão gia đúng là lợi hại, bảo sao lần nào tra án ông ấy đều có thể dẫn trước y một bước. Thiên kim dễ có, thầy tốt khó cầu, Trường lão gia không chỉ là ân nhân của y mà còn tính là một nửa sư phụ y. Sau này phải thỉnh giáo Trường lão gia nhiều hơn mới được.
Thôi Trinh nói: “Ngươi có biết trong phủ Thái Nguyên có một người công phu cực kỳ cao siêu không?”
Nhiếp Thầm hỏi ngược lại: “Ý Hầu gia là?”
Thôi Trinh đáp: “Ta nhìn thấy bóng dáng kẻ đó nhưng lại không thể đuổi theo hắn.” Về sau, hắn đã kiểm tra toàn bộ trên dưới nhà họ Thôi một lượt, xác định người đó đã không còn ở trong nhà, cách giải thích duy nhất là kẻ đó đã đi mất ngay dưới mí mắt bọn họ.
Nhiếp Thầm lắc đầu: “Phủ Thái Nguyên treo giải thưởng tróc nã bọn trộm cướp, đúng là dạo này trên phố có rất nhiều người tài giỏi xuất hiện, nhưng kẻ có thể đào thoát trước mặt Hầu gia, tránh được hộ vệ nhà họ Thôi tuyệt đối không phải người tầm thường.”
Thôi Trinh dặn: “Nếu nhìn thấy người như vậy thì lập tức đưa tin đến nhà họ Thôi.”
Nhiếp Thầm đáp lời: “Đã nhận bạc thưởng của Hầu gia, đương nhiên tại hạ sẽ cố gắng hết sức, bất cứ tin tức gì thám thính được trên phố, tại hạ đều sẽ báo cho Hầu gia.”
Thôi Trinh đứng lên: “Lát nữa ngươi cùng ta đến đại lao nha phủ.”
Thôi Trinh rảo bước ra khỏi phòng, Thôi Vị lập tức đi theo, hai huynh đệ đi đến nội viện, Thôi Vị không nhịn được bèn hỏi: “Sao đại ca lại nói chuyện mất manh mối cho Nhiếp Trầm?”
Thôi Trinh bước vào phòng trong đông viện: “Nếu muốn hắn tra án thì phải nói cho rõ ràng.”
Thôi Vị vẫn chưa hiểu: “Lúc trước đại ca còn do dự không biết có dùng người trên phố hay không, sao tự nhiên lại quyết định dùng?”
Ánh mắt Thôi Trinh lóe lên: “Đệ có nghĩ tới kết quả của việc nếu Châu Châu bị ám hại sẽ thế nào không?”
Thôi Vị khẽ mấp máy môi: “Hoài Viễn hầu nhất định sẽ điều tra án này, không tìm được hung thủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Hoài Viễn hầu không có công trạng chốn quan trường nhưng lại hết mực yêu quý bảo vệ vợ con. Dù lần này làm mất ngựa của triều đình, Hoài Viễn hầu tình nguyện gánh tội chịu phạt chưa từng phản bác nửa lời, nhưng nếu động đến vợ con thì sẽ khác.
Thôi Vị nói: “Đại ca lo có người cố ý kéo giới huân quý vào việc này.”
“Bớt dùng người của chúng ta đi, tránh để bị kẻ khác bẫy.” Thôi Trinh nói: “Nếu chỉ là án trộm cướp đơn giản, không ai điều khiển đằng sau thì là tốt nhất, nhỡ may có người muốn khuấy động mưa gió, chúng ta còn có thể giữ lại đường lui cho mình. Dùng những người trên phố tra án, bọn họ đều không phải người của phủ Định Ninh hầu chúng ta, những chuyện hắn làm có thể liên quan đến chúng ta, cũng có thể không liên quan đến chúng ta.”
Thôi Vị khom người bái phục: “Đại ca đúng là nhìn xa trông rộng.” Đoạn, hắn thở dài: “Triều đình nội đấu không ngừng, không biết lúc nào mới chấm dứt.”
“Trừ những việc đó.” Thôi Trinh nhắc nhở: “Còn phải đề phòng người nhà họ Ngụy.”
“Đệ vẫn không hiểu tại sao gã Ngụy Nguyên Kham luôn đối đầu với đại ca.” Thôi Vị nói: “Nhà họ Thôi chúng ta chưa bao giờ làm gì quá đáng với nhà họ Ngụy, Ngụy Nguyên Kham kia lại nhiều lần bôi bác thể diện của đại ca, cậy vào thân phận đàng ngoại Hoàng hậu mà tùy ý làm bậy.”
“Ngụy Hoàng hậu không con không cái, sau này dù hoàng tử nào đăng cơ thì nhà họ Ngụy cũng không có kết quả tốt, gây thù khắp nơi không phải chuyện tốt với hắn.”
Thôi Trinh dặn dò: “Không thể khinh thường hắn, nhà họ Ngụy là danh tướng, ngay cả Hoàng thượng cũng phải dè chừng, sao đệ có thể lơ là khinh địch?”
Lúc đương kim thánh thượng còn chưa đăng cơ, để củng cố thế lực của mình, người đã cưới Ngụy thị làm vợ. Sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế, lại e sợ quyền thế của Ngụy thị mà kiềm chế rất nhiều.
Cũng may Ngụy Hoàng hậu sinh được tất cả hai hoàng tử thì đều chết yểu, công chúa thứ ba cũng chỉ sống được ba ngày. Bởi vậy mà Ngụy Hoàng hậu lạnh lòng, không tha thiết mang thai nữa. Năm năm trước, nhà họ Ngụy bị cuốn vào án mưu phản, nguyên khí tổn thương, Ngụy Hoàng hậu lo lắng hoảng sợ đến độ lâm bệnh nặng. Đến giờ nhà họ Ngụy đã không thể tạo thành uy hiếp gì với Hoàng thượng được nữa. Cuối cùng Hoàng thượng có thể yên tâm dùng con dao sắc bén là nhà họ Ngụy để đạp bằng chông gai.
Dù kết quả cuối cùng của nhà họ Ngụy và Ngụy Nguyên Kham như thế nào đi chăng nữa thì ít nhất bây giờ ai đối đầu với nhà họ Ngụy đều sẽ không dễ dàng.
“Đi thôi.” Thôi Trinh nói: “Đến đại lao xem trước đã.”
...
“Có thơm không?” Lâm phu nhân dặn người đốt huân hương, mỉm cười nhìn Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu gật đầu: “Thơm.” Nói xong, cô há miệng ngáp một cái thật dài.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của con gái, Lâm phu nhân càng cười tươi hơn: “Vậy con ngủ sớm đi.” Mùi hương này có tác dụng an thần, bà sợ Châu Châu bị hoảng sợ, tối đến ngủ không yên.
Cố Minh Châu nghe lời nhắm hai mắt lại, cô vốn định giả vờ ngủ chờ Lâm phu nhân đi khỏi, ai ngờ cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi thật.
Cô mang máng mơ thấy chuyện kiếp trước, cô xách thùng thuốc đi trong nhà lao ẩm ướt, tối đen, cuối cùng dừng bên ngoài một gian nhà giam, có một một bóng người đang nằm cuộn mình trên đống cỏ. Cô đưa miếng bánh kê trong tay vào miệng người đó, người nọ mê man không chịu há miệng.
“Ăn đi, nếu không ăn thì sẽ chết thật đó.” Cô lên tiếng khuyên bảo, không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy không.
Người hắn nóng như lửa đốt, cô đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên trán hắn, vừa như nói chuyện với hắn, lại như đang khuyên nhủ chính mình: “Còn sống mới có hy vọng.”
“Tiểu thư.” Tiếng Bảo Đồng chợt vang lên, Cố Minh Châu bừng tỉnh.
Lạ thật, đã lâu lắm rồi cô không mơ thấy chuyện của kiếp trước, rốt cuộc tối nay bị sao vậy? Chẳng lẽ thực sự bị dọa nên mới thế?
Nhưng rõ ràng cô không hề sợ hãi mà!