*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối ngày 23, toàn thể thành viên trong ký túc xá 3414 bị đưa tới trụ sở chính ở đế đô của ‘Phong Viễn’. Bọn họ sẽ ngồi trực thăng đậu trên tầng cao nhất để bay tới cảng tàu trong thành thị thuộc vùng duyên hải, sau đó lên du thuyền. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thân làm ông chủ lớn chịu trách nhiệm tổ chức sự kiện, phải đi trước một bước. Một ngày trước, Yến Phi đem bức tranh thuỷ mặc cuối cùng giao cho Tần Trữ, bởi vì bức tranh này, Yến Phi thiếu chút nữa bị Tần Trữ thúc giục tới chết. Khi hắn giao ra bức tranh này, hắn hai mắt lưng tròng, cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi.
Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân trước kia đã từng ngồi qua du thuyền quốc tế, nhưng tuyệt đối không cùng một đẳng cấp với chiếc du thuyền sắp sửa đi lên ngày hôm nay. Trước không nói tới trình độ xa hoa của du thuyền, khách nhân có thể đi lên du thuyền này, đều là những người có thân phận cao sang bậc nhất. Nếu không phải quen biết với Yến Phi, nếu không phải hiện tại trở thành bạn tốt cùng bạn cùng phòng với Yến Phi, hai người bọn họ dù có muốn cũng không thể đi lên. Du thuyền đúng 9 giờ sẽ khởi hành, chạy dọc theo đường bờ biển Đông Nam Á, sau đó mới tiến vào vùng biển quốc tế. Dọc đường đi, nhân vật quan trọng và phú hào ở khắp nơi đều sẽ lên thuyền, cùng nhau tham gia hoạt động vùng biển quốc tế kéo dài một tuần này.
Trực thăng còn chưa hạ cánh, Vệ Văn Bân đã hưng phấn kêu lên oa oa. Du thuyền xa hoa to lớn gần trong gang tấc, trên đỉnh thuyền đèn đuối rực rỡ, từ trên bầu trời nhìn xuống cảnh tượng rung động vô cùng. Máy bay trực thăng trực tiếp đỗ xuống sân đậu trên du thuyền, đã có người đứng đó chờ sẵn, là Nhạc Lăng. Có nhân viên đặc biệt phụ trách đem hành lý của Yến Phi bọn họ trở về phòng. Nhạc Lăng đứng phía dưới trực thăng đỡ bốn người đi xuống, vô cùng tự nhiên ôm lấy Tiêu Bách Chu, đồng thời hướng Yến Phi nói: “Yến ca, mấy người anh trai của em đang bận rộn, để em dẫn anh trở về phòng. Muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp gọi người mang tới phòng hoặc là đi đến nhà ăn.”
“Được, anh biết rồi, không cần bận tâm tới bọn anh.” Yến Phi đời trước đã từng tham gia qua hoạt động như vậy, xem như khá quen thuộc. Tiêu Dương đứng một bên nói: “Có tớ ở đây, cậu an tâm đi.”
Nhạc Lăng dẫn bọn họ trở về phòng. Mọi người có quan hệ thân cận với ba người Nhạc Thiệu, cho nên phòng nghỉ được sắp xếp tại tầng cao nhất của du thuyền. Trong hoạt động này, công ty ‘Phong Viễn’ phái ra đội ngũ bảo an mạnh nhất, do Hà Khai Phục cùng Nhạc Lăng phụ trách, cho nên Nhạc Lăng cũng rất bận. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Yến Phi khẳng định ở chung một gian phòng. Nhạc Lăng trước hết đem Yến Phi trở về phòng nghỉ, bên cạnh chính là phòng của hắn cùng Tiêu Bách Chu, kế tiếp là phòng của Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên, tiếp nữa chính là Hà Khai Phục, phòng của Tần Trữ nằm ở bên cạnh phòng của Hà Khai Phục. Một tầng này vài phòng còn dư lại đều thuộc về nhân sĩ cao tầng trong công ty ‘Phong Viễn’, những người này đều là người phụ trách đến từ mấy căn cứ quan trọng.
An bài xong bốn người, Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu ở trong phòng nghỉ ngọt ngọt ngào ngào một phen, sau đó mới vội vàng rời đi. Nhạc Lăng vừa đi, bốn người lập tức liền tụ họp lại trong phòng của Yến Phi. Vệ Văn Bân lại oa oa kêu to: “Woa, nơi này cũng quá xa hoa đi! Phòng ở còn tốt hơn cả phòng trong khách sạn năm sao! Yến Phi, cậu lần này nếu không mang tôi theo, tôi nhất định sẽ hận chết cậu!”
Yến Phi bất đắc dĩ ném tới một cái nhìn khinh thường: “Không phải đã mang cậu theo rồi sao? Còn phải học bù một tuần, không hối hận đi.”
“Không không không, lần sau tôi vẫn muốn tới! Học bù vài ngày cũng được!” Vệ Văn Bân lập tức buông tha cho tiết tháo của bản thân.
Tiêu Dương ở một bên nhạo báng cậu ta: “Trên đường đi còn chít chít meo meo, không ngừng hỏi xem có thể bị say thuyền hay không. Cậu cái tên nhà quê này. Được rồi, đi ăn cơm đi, tôi đói bụng.”
“Tôi nhà quê, tôi nhà quê, lần sau tôi nhất định phải bám càng các cậu, các cậu đi đâu tôi theo đó!” Vệ Văn Bân trong chớp mắt hoá thân thành tiểu đệ của Tiêu Dương. Tiêu Dương ghê tởm đẩy ra khuôn mặt nịnh nọt của đối phương.
“Đi thôi, đi ăn cơm. Ăn trong phòng hay tới nhà ăn?” Yến Phi cầm lấy thực đơn được đặt trên mặt bàn, hỏi.
“Đương nhiên phải tới nhà ăn. Tôi muốn đi dạo một vòng.” Vệ Văn Bân nắm tay, khẩn cấp muốn đi thăm thú khắp nơi.
Yến Phi buông xuống thực đơn: “Vậy đi thôi.”
Bốn người ra khỏi cửa. Đi xuống một tầng là tới khu nghỉ dưỡng, Yến Phi ngăn lại một người mặc đồng phục phục vụ, hỏi xem nhà ăn nằm hướng nào, sau đó bốn người đi thang máy tới nhà ăn. Trên du thuyền có bảy tám nhà ăn to to nhỏ nhỏ dùng để ăn cơm. Trải qua giơ tay biểu quyết, ba đối một, đem đề nghị ăn bò bít tết của Vệ Văn Bân trực tiếp loại bỏ, bốn người liền đi ăn đồ ăn Hàn Quốc.
Vệ Văn Bân tên tiểu bạch này hoàn toàn không hiểu rõ. Đồ ăn Hàn Quốc đại đa số đều là đồ chua, có gì ngon mà ăn? Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu đêm nay khẳng định trốn không thoát một sự kiện, tuyệt đối không thể ăn những thứ có dầu mỡ. Tiêu Dương thì sao, nghĩ tới tình huống đặc thù của hai người kia, cho nên thời điểm Yến Phi nói muốn ăn đồ Hàn Quốc, cậu liền đồng ý. Bất quá đồ ăn Hàn Quốc cũng có thịt nướng, Vệ Văn Bân vừa nghĩ như vậy, không còn oán niệm nữa.
Yến Phi bốn người vừa xuất hiện trong nhà ăn Hàn Quốc, lập tức có người tiến tới tiếp đón: “Là Yến thiếu sao?”
“Phải.” Yến Phi lên tiếng trả lời.
Đối phương lập tức cung kính hỏi: “Ngài muốn ở trong này dùng cơm hay là để chúng tôi mang đồ ăn tới phòng?”
“Tôi ăn trong này.”
“Vậy mời ngài đi theo tôi.”
Đối phương lễ phép gật đầu với ba người khác, sau đó đưa bốn người Yến Phi tiến vào trong một căn phòng trang nhã.
Rút kinh nghiệm từ lần ở Tây Hàng, tại một tuần trước, ba người Nhạc Thiệu đã đối với những người phục vụ cùng nhân viên bán hàng của từng khu vực trên du thuyền dặn dò kỹ lưỡng, miễn cho xảy ra chuyện có người đối với bà chủ bất kính. Trong nhà ăn đã có một ít khách nhân, cũng có vài người nhìn qua rất giống người Hàn Quốc. Vệ Văn Bân tựa như một tiểu tử mới từ nông thôn lên thành phố, một đôi mắt to tròn ngây ngô hết nhìn trái lại nhìn phải, khiến cho ba người khác phải bất lực lắc đầu.
“Văn Bân, đừng nhìn nữa, bình tĩnh một chút, thực sự là xấu hổ. Nhìn xem, cậu muốn ăn cái gì.” Tiêu Dương đem thực đơn đặt tới trước mặt Vệ Văn Bân, thuận tiện đá cậu ta một cước. Vệ Văn Bân thu hồi tầm nhìn xung quanh, cầm lấy thực đơn, không chút nghĩ ngợi nói: “Thịt nướng Hàn Quốc.”
Vị nhân viên đưa Yến Phi bọn họ đi vào lập tức ở trên Ipad chọn một phần thịt nướng.
Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu rất có tinh thần tự hiểu lấy mình, chọn một ít đồ ăn thanh đạm. Đồ ăn Hàn Quốc nổi tiếng nhất chính là canh rong biển cùng tokbokki, đồ ăn có thịt cũng không có bao nhiêu, đương nhiên phải đặc biệt dặn dò không được cho ớt vào. Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân giống nhau, cũng muốn ăn thịt nướng, còn chọn thêm vài món ăn khác.
Sau khi chọn xong đồ ăn, vị nhân viên kia lại hỏi: “Yến thiếu có muốn uống gì không?”
Yến Phi lật lật thực đơn, vô cùng bất đắc dĩ chọn trà thảo mộc, hắn không thể uống rượu. Tiêu Bách Chu chọn trà hạnh nhân, Tiêu Dương hưng phấn chọn rượu Soju Hàn Quốc. Cậu có ý đồ riêng, thừa dịp bản thân còn chưa bị ‘khai bao’, hiện tại phải thoải mái thưởng thức. Vệ Văn Bân lật đi lật lại, cảm giác cái gì cũng muốn uống, Tiêu Dương không khách khí đoạt đi thực đơn trong tay của cậu ta, đối với nhân viên phục vụ nói: “Trước mang ra hai bình rượu Soju.”
“Vâng.”
Người kia chọn xong đồ uống trên Ipad, vươn tay lấy lại thực đơn, sau đó rời đi. Vệ Văn Bân kháng nghị: “Tiêu Dương, sao cậu không để cho tôi tự chọn đồ uống?”
“Cậu uống rượu với tôi là được rồi.” Tiêu Dương không thèm quan tâm nói.
“Tôi cảm thấy uống trà cũng rất tốt a.” Vệ Văn Bân vẫn còn đang rối rắm, có nên gọi thêm một cốc trà hoa quả hoặc là trà ngũ cốc hay không. Tiêu Dương trực tiếp kích thích nói: “Cậu cũng không có nam nhân, uống trà cái gì a. Uống rượu!”
“A?” Vệ Văn Bân buồn bực, “Chuyện tôi uống trà cùng chuyện tôi không có nam nhân thì liên quan gì tới nhau? Phì phì, cái gì mà không có nam nhân, thô tục như vậy.”
“Muốn biết liên quan ở đâu, cậu cứ đi tìm một nam nhân là được rồi.” Mang theo mục đích u tối nào đó không ai biết, Tiêu Dương dụ dỗ.
Nào biết, Vệ Văn Bân căn bản không bị lừa, điên cuồng lắc đầu: “Không thèm. Tôi muốn làm người độc nhất trong ký túc xá của chúng ta. Các cậu đều là gay, tôi phải giữ vững lập trường, nhất định phải bảo vệ tốt trinh tiết của bản thân.”
“Đệch! Cậu lại thiếu đánh đúng không!” Ba người khác đều gầm nhẹ.
Vệ Văn Bân làm bộ dạng sợ hãi, nhưng ý chí vẫn kiên định, nói: “Bị người khác đâm vào mông rất đau! Tôi cũng không muốn bị người khác đâm vào mông.”
“Tôi thấy cậu thực sự không muốn sống nữa rồi!” Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu đồng thời xắn tay áo, Vệ Văn Bân mỉm cười đứng bật dậy, né tránh, “Tôi đi vệ sinh đã.” Sau đó bỏ chạy.
“Tiểu tử này! Tôi nhất định phải tìm tới một nam nhân, đâm mông cậu ta!” Yến Phi cắn răng.
“Tôi ủng hộ.” Tiêu Bách Chu căm tức.
“Em cũng ủng hộ.” Tiêu Dương oán hận.
Tâm tình sung sướng đi vào trong toilet, Vệ Văn Bân trước hết thoải mái giải quyết sinh lý, sau đó ngâm nga chậm rãi đi rửa tay. Chờ ba người hết giận, cậu mới quay trở lại. Lầm bầm, cậu vừa rồi không hiểu được, hiện tại lại hiểu rõ. Yến Phi cùng lão Tiêu sở dĩ không chịu ăn cơm Tây, nhất định là vì mông của hai người bọn họ không được thoải mái. Còn Tiêu Dương… à, trinh tiết có lẽ khó giữ được. Ai, nhóm bạn cùng phòng đáng thương của tôi a, lão Vệ tôi dâng cho các cậu 12 vạn phần đồng tình, ha ha ha, lát nữa thịt nướng mang lên, tôi sẽ không khách khí đâu.
Thời điểm đang mỹ mãn cười thầm, cửa phòng toilet mở ra, Vệ Văn Bân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, sau một giây, cậu lại theo bản năng tốt bụng nhắc nhở: “Ách, đây là toilet nam, cô đi nhầm rồi, toilet nữ ở bên cạnh.”
Người mới đi vào tóc dài rối tung, trên người mặc một bộ quần áo trung tính, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người khác phải rung động, đôi môi đỏ tươi hấp dẫn dụ dỗ mỗi người nam nhân tới hái. Vệ Văn Bân không có ý định muốn hái, cậu chỉ cảm thấy cô gái này thực xinh đẹp, sau đó 囧 cảm khái mỹ nữ này thật hồ đồ, sao lại đi nhầm vào toilet nam.
Đối phương trong mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó đối với Vệ Văn Bân ngọt ngào mỉm cười. Cô quay đầu lại nhìn cửa toilet nam, mở miệng: “Ngượng ngùng, tôi đi nhầm, cảm ơn.”
Ai nha, thanh âm của mỹ nữ thật dễ nghe, chính là có chút trầm thấp, không đủ mềm mại. Khẩu âm cũng có chút kỳ quái, không giống người đế đô. Ở trong lòng âm thầm đánh giá một phen, Vệ Văn Bân cười nói: “Không sao.” Sau đó hắn lại 囧, “Ách, vậy cô mau đi ra ngoài đi, lát nữa nếu có người khác đi vào sẽ rất xấu hổ a.”
“Cậu tên là gì?” Mỹ nữ cũng không vội rời đi, tò mò hỏi.
Mỹ nữ không vội, nhưng Vệ Văn Bân lại nóng nảy. Lát nữa sẽ nếu có người tiến vào, nhìn thấy cậu cùng một cô gái ở trong toilet nam, nhất định sẽ tưởng tượng lung tung a. Cậu vội vàng nói: “Tôi tên là Vệ Văn Bân. Cô mau đi ra ngoài đi, tôi cũng phải đi rồi.”
Dùng giấy ăn đã được đặt sẵn trên bồn rửa mặt để lau tay, sau đó vứt vào trong thùng rác, Vệ Văn Bân đi tới trước mặt đối phương, nghiêm chỉnh túm lấy cánh tay của đối phương, đem người kéo ra khỏi toilet, chỉ chỉ vào cửa toilet nữ: “Đây mới là toilet nữ, lần sau đừng đi nhầm nữa.” Lúc này mới phát hiện ra cô gái này so với mình còn cao hơn nửa cái đầu, Vệ Văn Bân nhịn không nổi, tò mò hỏi: “Cô là người mẫu sao?”
Đối phương lại ngọt ngào cười: “Đúng vậy.”
“Woa, khó trách cao như vậy. A, cô mau đi vào đi.” Vệ Văn Bân tốt bụng kéo ra cửa toilet nữ, đem người đẩy mạnh vào, sau đó lộ ra một nụ cười ‘làm việc tốt không cần khích lệ’. Nhấc chân đi ra ngoài, cậu trở về bàn ăn của mình.
Mà vị mỹ nữ bị Vệ Văn Bân không nói hai lời đẩy mạnh vào trong toilet nữ kia, thu lại nụ cười ngọt ngào, hiện tại sắc mặt muốn bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm, ánh mắt muốn bao nhiêu nguy hiểm liến có bấy nhiêu nguy hiểm. Chậm rãi xoay người đẩy ra cửa toilet nữ, gã tiến vào trong toilet nam, đi tới trước bồn cầu, kéo xuống khoá quần bò, từ trong đũng quần lấy ra một thứ gì đó chỉ thuộc về nam tính. Lần trước có người gọi gã là mỹ nữ, tựa hồ đã là chuyện từ rất nhiều năm về trước. Tên kia đã bị gã xử lý như thế nào nhỉ? ‘Mỹ nữ’ đem sinh lý giải quyết xong, liền nhét thứ kia vào trong đũng quần, sau đó kéo lên khoá quần. Gã nhớ rồi, hình như tên kia đã bị gã ném vào vùng biển nào đó để đút cá mập. Vệ, Văn, Bân? Gã nhớ kỹ.
Vệ Văn Bân vừa trở về bàn ăn liền bị hai người nào đó chờ thật lâu đấm cho một trận. Bất chấp thân thể đau nhức, Vệ Văn Bân thần thần bí bí kề sát vào ba người, nói: “Ha! Mới vừa rồi vừa gặp được một chuyện rất thú vị.”
“Chuyện gì?” Ba người vừa thấy cậu ta như vậy, vứt bỏ khó chịu, vô cùng bát quái túm tụm lại.
Vệ Văn Bân nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có một mỹ nữ thế nhưng đi nhầm vào toilet nam. Ha, cười chết tôi.” Rồi mới chỉ chỉ vào đầu, “Mỹ nữ kia hình như đầu óc có chút vấn đề. Tôi bảo với cô ấy là cô ấy đi nhầm rồi, cô ấy cả nửa ngày cũng chưa phản ứng lại. Cuối cùng tôi phải kéo cô ấy đi ra ngoài toilet nam, đem người đẩy vào trong phòng toilet nữ. A, mỹ nữ xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên lại là một kẻ ngu ngốc, thật đáng tiếc.”
“Có nữ nhân ngu ngốc như vậy?” Tiêu Dương kinh hô.
Yến Phi thấu hiểu: “Phỏng chừng là tình nhân được phú thương nào đó mang lên thuyền. Ở trên du thuyền có rất nhiều nữ nhân như vậy, cậu gặp được cũng đừng giật mình.”
Vệ Văn Bân tiếc nuối lắc đầu: “Hẳn là như vậy. Cô ấy nói bản thân là người mẫu.”
“Vậy thì khẳng định.” Ba người khác gật gật đầu. Nếu là một người mẫu bình thường, không được người có thân phận mang theo, tuyệt đối không thể đi lên du thuyền này. Mà người mẫu đã xuất hiện ở đây thì chỉ có một nguyên nhân, chung quy không thể có khả năng tới đây để chụp ảnh.
Vệ Văn Bân trong lòng có chút tiếc nuối. Mỹ nữ xinh đẹp tới như vậy, nếu đi làm diễn viên tuyệt đối có thể thành danh, cần gì phải làm tình nhân của người khác a. Cậu quay đầu nhìn về hướng vị trí toilet, sau đó vội vàng hô lên: “Mau nhìn mau nhìn! Chính là cô gái kia!”
Ba người đồng thời nhìn lại, Tiêu Dương huýt sáo: “Mỹ nữ!” Rồi cậu lắc đầu tiếc hận, “Đáng tiếc, là một ‘tivi màn hình phẳng’, còn ăn mặc trung tính như vậy, phẳng càng thêm phẳng.” Không ai hoài nghi giới tính của cô gái kia, bởi vì người này thật sự rất đẹp, còn để tóc dài.
Đối phương cũng nhìn thấy Vệ Văn Bân, hướng Vệ Văn Bân nở một nụ cười ‘cảm kích’, sau đó đi tới bàn ăn cách bàn ăn của bốn người bọn họ một khoảng cách, ngồi xuống. Tại bàn ăn kia còn có ba người nam nhân, nhìn qua vô cùng cao lớn thô kệch, trên mặt mọc không ít râu ria.
“Quả nhiên là tình nhân a. Còn một ‘chơi’ ba.” Vệ Văn Bân hướng Yến Phi nhìn thoáng qua. Yến Phi cầm lấy bình rượu Soju còn chưa mở, ném qua: “Cậu có ý gì?! Muốn chết phải không!”
“Không không không, ý gì cũng không có! Tôi chỉ là cảm thấy đáng tiếc. Cậu là chân ái a! Còn bọn họ lại là giao dịch tiền tài!” Lời nói của Vệ Văn Bân khiến cho Yến Phi cảm thấy buồn nôn. Ngay cả chân ái cũng phun ra được. Cái đệch!
Mỹ nữ ‘tivi màn hình phẳng’ trở lại bàn ăn rồi, đồ ăn cũng bắt đầu được mang lên, bốn người không tiếp tục chú ý đến bàn bên kia nữa, chuẩn bị khai tiệc. Bên kia, mỹ nữ ngồi ở vị trí đưa lưng về phía bốn người, đối với ba nam nhân cùng bàn nói: “Bàn phía đó có một người tên là Vệ Văn Bân, chính là cậu bé mặc đồ thể thao màu trắng, tra cho ta thân phận của cậu ta. Dám đẩy ta vào trong toilet nữ.”
“Dạ, chủ thượng!” Ba người đồng thời sợ run cả người, thay người nào đó đang vui vẻ ăn thịt nướng bi ai.
~ ~ ~ ~ ~
* du thuyền quốc tế:
* sân đậu trực thăng trên du thuyền:
* bò bít tết:
* canh rong biển:
* tokbokki: hay còn gọi là bánh gạo cay là một món ăn truyền thống của Hàn Quốc
* trà thảo mộc:
* trà hạnh nhân:
* rượu Soju: loại rượu nổi tiếng của Hàn Quốc. Thành phần chính là gạo kết hợp với một số những thành phần khác như: lúa mì, lúa mạch, khoai lang hoặc bột sắn hột. Soju có màu trong và có nồng độ cồn từ khoảng 20% đến khoảng 45%, loại nồng độ 20% là loại phổ biến nhất