*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bể bơi, Tiêu Dương buồn bực hỏi: “Anh trai, Tôn ca đâu?” Thời điểm này ba ông anh trai đáng nhẽ đều phải ở đây mới đúng. Vừa rồi không nhìn thấy Tôn ca, nửa ngày nay đã trôi qua, sao Tôn ca còn chưa xuất hiện?
Tiêu Tiếu tựa vào bên bể bơi, nhìn Yến Phi bơi lội, thanh âm thờ ơ nói: “Cậu ấy đang cùng Trần Thiên Lại tán gẫu.”
“Cái gì?!” Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu kinh hô, Yến Phi ngừng lại.
Tiêu Tiếu vẫn như cũ cảm xúc không dao động, nói: “Mai Lạc Anh vẫn chưa từ bỏ ý định muốn dẫn mối cho bọn em, bọn em để tam ca tới giải quyết.”
“Các em đừng nháo ra tai nạn chết người a.” Yến Phi không ghen tị, chỉ có lo lắng.
Tiêu Tiếu ôm lấy người đang lội tới, thản nhiên nói: “Bọn em có chừng mực, chỉ là muốn cấp cho Mai Lạc Anh một chút giáo huấn. Lên bờ đi, anh ngâm nước đã nửa ngày rồi.”
“… Được rồi.” Ba tiểu tử này, thật sự là, ai ~.
Yến Phi cùng Tiêu Tiếu không bơi nữa, những người khác cũng lục tục kéo lên bờ. Tiêu Tiếu gọi nước trái cây, một mâm trái cây tươi cùng kem, sau đó ôm Yến Phi ngồi xuống, cậu nói: “Trần Thiên Lại kia đã thích quyến rũ đàn ông như vậy, cứ để cậu ta quyến rũ thoải mái đi.”
“Mấy đứa trực tiếp cự tuyệt là được rồi, không phải sao?”
Tiêu Tiếu âm hiểm nói: “Cái này gọi là ‘ăn miếng trả miếng’. Cậu ta không phải cho rằng bản thân so với anh có mị lực hơn hay sao? Bọn em liền để cho cậu ta hiểu rõ được chính mình rốt cuộc có bao nhiêu mị lực. An tâm đi, tam ca sẽ không nháo ra tai nạn chết người. Không nói đến cậu ta nữa.”
Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu vô cùng bát quái thăm dò nhìn về phía boong thuyền lớn, tìm nửa ngày, bọn họ rốt cuộc phát hiện ra thân ảnh của Tôn Kính Trì cùng Trần Thiên Lại bên trong đám người đang đứng cạnh bể bơi. Quả nhiên đang tán gẫu, Trần Thiên Lại tươi cười vô cùng sáng lạn.
“Ai, cậu nói xem tuổi còn nhỏ như vậy, không ngoan ngoãn đọc sách, cả ngày suy nghĩ cái gì không biết?” Tiêu Dương cảm khái.
“Làm Thái tử phi có tiền đồ hơn đọc sách a.”
Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đồng thời nhìn về phía một người, kinh hô: “Lão Vệ! Cậu thế nhưng có thể nói ra lời nói triết lý đến như vậy! Hôm nay bị sét đánh đi!”
“Cút! Đi chết đi!”
Ba người lại cùng nhau đùa giỡn.
Một tiếng qua đi, Nhạc Thiệu mới trở về. Tiêu Tiếu hỏi: “Ai tìm cậu?”
“Thôi Định Hải, tìm tớ nói chuyện hợp tác.”
Tiêu Tiếu gật đầu, không hỏi nữa.
Chơi mệt, cũng sắp đến thời gian ăn cơm trưa, một đám người đi tới nhà ăn. Vệ Văn Bân có chút không yên lòng. Nhìn thấy cậu như vậy, Yến Phi ở trong lòng thở dài, nói: “Lão Vệ, cậu đi tìm bạn gái đi. Buổi chiều có khả năng bọn tôi sẽ đến sòng bạc.” Buổi chiều có thi đấu quyền anh, Vệ Văn Bân phỏng chừng cũng không thích xem.
“A, không, không cần.” Bị người nhìn thấu tâm tư, Vệ Văn Bân rất ngượng ngùng.
Yến Phi tặng cho cậu một quyền: “Nam tử hán đại trượng phu, muốn đi thì đi, nhăn nhó cái gì a.”
Vệ Văn Bân vừa nghe liền nói: “Vậy tôi đi đây. Bằng không buổi chiều các cậu ân ân ái ái, tôi một thân một mình lại phải làm bóng đèn.
“Mau cút đi.” Yến Phi một cước đạp qua.
Vệ Văn Bân linh hoạt né tránh, cười ha ha chạy đi. Nhìn cậu rời đi, Yến Phi vẻ mặt lo lắng nói: “Thật lo lắng tiểu tử này sẽ bị tổn thương. Thiệu Thiệu, em đi tra một chút xem Kim Mi Seon kia là ai, đừng để cô ta lừa dối Vệ tiểu tử.”
Nhạc Thiệu ánh mắt âm trầm nói: “Có bọn em ở đây, không ai dám bắt nạt cậu ta, anh yên tâm đi.”
Điều này cũng đúng. Yến Phi thoáng an tâm. Tiêu Bách Chu ở một bên nói: “Cái người tên Kim Mi Seon kia cũng không chịu lộ diện, vì sao tôi cảm thấy cô ta giống như đang né tránh chúng ta nhỉ?”
Gã nếu không né tránh liền rước phiền toái lên người. Nhạc Thiệu ở trong lòng bĩu môi, nói: “Một người mẫu mà thôi, không thể gây ra tai họa gì. Nơi này cũng không phải du thuyền của người khác.”
Tiêu Bách Chu gật gật đâu, cũng phải.
“Đi thôi, đi ăn cơm. Buổi chiều có thi đấu quyền anh, muốn đi xem không?” Tiêu Tiếu lên tiếng.
Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đồng thời lắc đầu: “Không xem, rất huyết tinh.” Tiêu Bách Chu đối với thi đấu quyền anh có bóng ma tâm lý, cũng tại lần trước Nhạc Lăng dẫn y đi xem. Tiêu Dương biết loại thi đấu này sẽ nháo ra mạng người, không thích lắm.
Nghe hai người nói vậy, Yến Phi nói: “Anh cũng không đi. Đánh chết thì đánh chết, nhưng nhìn khó chịu. Buổi chiều ba người chúng ta đi mát xa trị liệu, sau đó tùy tiện tản bộ du nhàn một chút.”
“Được. Chờ ăn cơm xong rồi đi.”
Làm ông chủ lớn, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu buổi chiều phải lên sân khấu, còn Tôn Kính Trì… Tiêu Tiếu hướng về phía Tôn Kính Trì đang đứng liếc mắt một cái.
Một đường chậm rãi chạy tới trước cửa phòng nghỉ của ‘Kim Mi Seon’, Vệ Văn Bân nâng tay lên, muốn ấn chuông. Thời điểm ngón tay đụng vào chuông cửa, cậu lại do dự. Lời nói của mấy người Yến Phi lại vang lên bên tai. Tâm tình trở nên trầm trọng, Vệ Văn Bân sờ sờ chóp mũi, suy nghĩ một hồi, cuối cùng, cậu vẫn ấn xuống chuông cửa. Dù sao bản thân là nam nhân, không sợ thiệt.
Cửa mở, còn chưa nhìn rõ người đi ra mở cửa, Vệ Văn Bân đã bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi vào trong, sau đó cửa đóng lại. Cậu bị đè ép trên cửa, miệng được đón nhận một nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng.
“Ừm ừm ừm!”
Vệ Văn Bân mạnh mẽ đẩy ra người đang hôn mình, nổi giận: “Tôi là bạn trai, vì sao cô cứ luôn đè tôi? Phải là tôi đè cô.” Nói xong, cậu đem người kéo tới, ôm lấy vòng eo của đối phương, đối phương liền bị cậu đè lên trên cửa. Đang muốn hôn, Vệ Văn Bân buồn bực, vì sao cậu làm bạn trai lại thấp hơn bạn gái hẳn một cái đầu?
Park Tae Seok nhịn cười xen lẫn bất đắc dĩ, kéo tay người nào đó đi đến trước sopha, gã ngồi xuống, ngửa đầu: “Như vậy được rồi chứ?”
“A, không sai biệt lắm.” Vệ Văn Bân càng thêm buồn bực khom người, trái tim không ngừng đập bang bang. Park Tae Seok kéo đầu cậu xuống, môi của hai người dán vào nhau.
※
Thời điểm ăn cơm, Tôn Kính Trì trở lại, trở về một mình. Ngồi xuống, y liền thở hắt ra, đối với Yến Phi nói: “Phi, thực xin lỗi, hôm nay không thể ở cùng anh.”
Tiêu Dương làm bộ bất mãn nhắc nhở: “Tôn ca, anh đừng chơi ra hỏa a.”
Tôn Kính Trì lúc này ngẩng đầu lên vươn tay cốc cậu một cái. Tiêu Dương ăn đau ôm đầu hô một tiếng. Hứa Cốc Xuyên đau lòng kéo tay cậu ra, thay cậu xoa xoa chỗ đau. Tôn Kính Trì nói: “Dám hoài nghi tình cảm của anh dành cho Phi, nên đánh.”
Yến Phi nói: “A Trì, em cùng Mai Lạc Anh nói rõ ràng đi, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Tôn Kính Trì phiền chán nói: “Không có Mai Lạc Anh thì cũng có Mai Tam Anh, Mai Tứ Anh. Bọn em vừa tìm một người không có bề ngoài giống anh, những người này liền rục rịch.”
Yến Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu không để anh đi phẫu thuật thẩm mỹ trở về dung mạo vốn có là được rồi.”
“Không cần.” Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đồng thời lên tiếng.
Tiêu Dương tạm thời thay thế vị trí của Vệ Văn Bân: “Cẩn thận không quay về được dung mạo vốn có, lại chỉnh sửa thành lão yêu quái.”
“Muốn chết!” Yến Phi đạp Tiêu Dương, “Anh thấy em ngứa da rồi.”
Tiêu Dương cười ha ha. Hứa Cốc Xuyên lại một lần nữa ngăn cản Yến Phi, cứu vớt người yêu nhỏ không sợ chết của mình.
Cơm nước xong, hai nhóm người cứ như vậy tách ra. Nhóm đại nam nhân rời đi chuẩn bị trận thi đấu quyền anh diễn ra vào buổi chiều. Tham gia trận đấu là quyền thủ do hai công ty phái ra cùng quyền thủ đến từ quốc gia khác, làm ông chủ lớn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hứa Cốc Xuyên đương nhiên phải có mặt đầy đủ.
* hai công ty ở đây là công ty ‘Phong Viễn’ của ba người Nhạc Thiệu và công ty của Hứa Cốc Xuyên
Thừa dịp không có người ngoài, Nhạc Thiệu đối với ba người khác nói: “Thiếu niên tên Chanh kia kỳ thực bị Park Thái tử đoạt đi. Cha Jong Min bất quá là tấm mộc che mắt.”
“Vì sao?” Tôn Kính Trì cùng Hứa Cốc Xuyên hỏi, Tiêu Tiếu chờ nhị ca giải thích.
Nhạc Thiệu nói: “Anh ta coi trọng Văn Bân.”
“Cái gì?!”
Ngay cả Tiêu Tiếu cũng vô cùng kinh ngạc.
Kế tiếp, Nhạc Thiệu liền nói cho ba người biết điều kiện đàm phán giữa mình cùng Park Tae Seok. Tôn Kính Trì nhíu mày: “Chúng ta giúp Park Tae Seok lừa dối Văn Bân, nếu để Phi biết được, anh ấy khẳng định sẽ trách chúng ta.”
Hứa Cốc Xuyên nói: “Văn Bân tiểu tử này thần kinh có chút thô. Park Tae Seok tuy rằng lớn lên giống con gái, nhưng vẫn có một ít đặc điểm của nam nhân, ví dụ như hầu kết hoặc là không có ngực. Cậu ta đã cùng Park Tae Seok lăn giường, vậy mà vẫn không phát hiện ra đối phương là nam nhân, hai người bọn họ cũng coi như hoan hỉ oan gia. Chuyện này, chúng ta không nên nhúng tay vào, nhưng cũng không thể không nhúng tay vào. Nếu bởi vì chúng ta quá phận can thiệp vào, làm hủy đi một mối nhân duyên tốt, như vậy rất tội lỗi. Văn Bân tiểu tử này không tồi, nếu Park Tae Seok nghiêm túc, chuyện này cũng không hẳn là việc xấu.”
Tôn Kính Trì nói tiếp: “Vệ Văn Bân đứa nhỏ kia rất đơn thuần, người Hàn Quốc lại nhiều quy củ, Park gia còn là đại gia tộc Hàn Quốc. Nếu sau này Văn Bân tới sống ở Hàn Quốc, khẳng định sẽ bị tổn thương.” Y không quá đồng ý.
Tiêu Tiếu không phát biểu ý kiến. Nhạc Thiệu tự hỏi thật lâu, nói: “Văn Bân đã quyết định đi du học, chuyện tình phát sinh sau này, không ai nói trước được. Cậu ấy nếu tha thứ cho Park Tae Seok, nguyện ý cùng anh ta tới Hàn Quốc sinh sống, chúng ta cũng không thể ngăn cản. Trước theo dõi đã. Quả thực, chuyện tình cảm người ngoài không nên nhúng tay vào quá nhiều, vạn nhất Park Tae Seok thực sự là chân mệnh thiên tử của Vệ Văn Bân, chúng ta cũng khó giải thích.”
Tiêu Tiếu mở miệng, chỉ hỏi một câu: “Có cần nói cho Phi không?”
Nhạc Thiệu trầm mặc, anh rối rắm chính ở vấn đề này. Tôn Kính Trì nói: “Khi nào xuống thuyền thì hãng nói cho Phi biết. Mấy ngày ở trên du thuyền này, để anh ấy vui vẻ chơi đùa một phen đi. Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, hết bị thương lại đến đánh nhau rồi thì vu hãm, trước đừng để cho anh ấy phải bận tâm.”
* vu hãm: hãm hại vu oan
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu gật đầu. Hai người quyết định như vậy, Hứa Cốc Xuyên cũng không tính toán nói cho Tiêu Dương biết. Qua mùng một tháng năm anh sẽ đi Trường Phản, vô cùng quý trọng mỗi giây mỗi phút ở chung một chỗ cùng Tiêu Dương, không muốn có quá nhiều chuyện quấy nhiễu. Anh cũng tin tưởng Nhạc Thiệu bọn họ sẽ không để cho Vệ Văn Bân bị một người Hàn Quốc bắt nạt.
Trong phòng khách của một gian phòng, Park Tae Seok vừa cùng Vệ Văn Bân ăn cơm xong, nói: “Buổi chiều tôi có việc phải làm, cậu có muốn đi cùng tôi hay không?”
Vệ Văn Bân phản ứng đầu tiên chính là: “Chuyện gì?”
“Có một hạng mục ‘hợp tác’, muốn tìm người đầu tư.” Park Tae Seok tìm một lý do.
Vệ Văn Bân vừa nghe, lúc này liền hỏi: “Cô một mình cùng bọn họ đi đàm phán a?”
“Còn có những người khác.”
“A, có những người khác thì tốt rồi.” Vệ Văn Bân nhẹ nhàng thở ra, “Cô xinh đẹp như vậy, thời điểm cùng lão sắc lang đàm phán nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân. Nếu đi bàn bạc công việc, tôi không đi cùng đâu, tôi đi cũng chẳng hiểu cái gì, miễn gây thêm rắc rối cho cô.” Tiếp theo, cậu còn nói: “Có một tên biến thái có khuynh hướng bạo dâm, cô tránh xa hắn ta ra một chút.”
Park Tae Seok cười nói: “Tôi sẽ tránh xa hắn ta. Vậy buổi chiều cậu làm gì?”
Vệ Văn Bân không chút nghĩ ngợi nói: “Tìm Yến Phi bọn họ đi chơi. Nhạc ca nói buổi chiều có thi đấu quyền anh, bọn họ khẳng định không đi xem, tôi cũng không đi. Cái trận đấu kia phải ký giấy sinh tử, rất tàn nhẫn. Ai, thật sự không hiểu nổi mấy kẻ có tiền, xem người ta đánh nhau đến chết có cái gì hay ho, chẳng bằng đi xem chọi gà, ít nhất là gà chết chứ không phải người chết. Gà chết rồi còn có thịt để ăn a.”
“Khụ khụ…” Park Tae Seok nhanh chóng lấy giấy ăn che miệng lại, nuốt xuống tiếng cười.
Vệ Văn Bân vị bạn trai chính quy này ngay tức khắc vỗ vỗ lưng cho ‘bạn gái’, còn đưa nước cho gã uống.
“Cảm ơn.” Uống xuống hai ngụm nước, Park Tae Seok không ho nữa, nói: “Không biết phải đàm phán đến mấy giờ, tối nay cậu không cần cùng tôi đi ăn tối. Tôi đưa thẻ phòng cho cậu, buổi tối cậu tự mình lại đây.”
“Tối nay tôi lại qua đây qua đêm a…”
Câu nói của Vệ Văn Bân rước lấy bất mãn của Park Tae Seok: “Cậu là bạn trai của tôi, không qua đêm cùng tôi thì muốn qua đêm cùng ai?”
Vệ Văn Bân gãi gãi chóp mũi: “Cuối cùng tôi vẫn không nhớ rõ chi tiết quá trình, ừm, có thể buổi tối Yến Phi bọn họ sẽ đánh bài.”
Park Tae Seok ánh mắt lóe léo: “Vậy cậu đánh bài xong thì qua, tôi chờ cậu.”
Vệ Văn Bân trong lòng chảy qua một cỗ nước ấm, cậu không do dự, gật gật đầu: “Được. Nếu cô chờ không được thì cứ đi ngủ trước đi.”
“Tôi chờ cậu.”
Vệ Văn Bân cảm động nói: “Vậy tôi sẽ về sớm một chút.”
“Được.”
Park Tae Seok đối với cậu nở một nụ cười ‘ngọt ngào’, thầm nghĩ bản thân cũng phải tận lực về sớm một chút, tính toán xem thi đấu quyền anh buổi chiều có mấy trận.
Ăn cơm xong, Vệ Văn Bân rời đi trước, bạn gái muốn thay quần áo, cậu cũng ngại ngùng đứng ở một bên nhìn. Dù sao hai người cũng phải tách ra, không bằng cậu đi trước. Không hề hay biết, hành động này của cậu đã khiến Park Tae Seok thở phào một hơi, quần áo vừa cởi ra, nhất định bị bại lộ.
Tùy tiện hỏi một nhân viên phục vụ xem Yến Phi bọn họ đang ở nơi nào, quả nhiên chiếm được câu trả lời, ba người kia đang đi ngâm chân trị liệu. Sau khi biết được vị trí của nơi ngâm chân trị liệu, Vệ Văn Bân vội vội vàng vàng đi tụ hợp cùng nhóm bằng hữu. Trên đường đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Vệ Văn Bân chỉ do dự hai giây, liền quẹo vào.
Trên du thuyền có đủ loại địa phương tiêu tiền, đương nhiên cửa hàng trang sức cũng không ít. Tùy tiện xem giá cả vài lượt, Vệ Văn Bân líu lưỡi, rẻ nhất cũng phải vài vạn.
Nhân viên trong cửa hàng cũng không lên tiếng quấy nhiễu, để khách nhân tự mình lựa chọn, giảm bớt không ít áp lực cho Vệ Văn Bân. Trong thẻ tổng cộng có khoảng hơn một vạn, nhìn lại nhìn, cũng chỉ đủ mua một đôi khuyên tai! Vệ Văn Bân buồn bực, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật nghèo. Nhưng cậu lại không muốn vay tiền của Yến Phi, không cần đoán cũng biết được làm như vậy sẽ khiến cho đối phương lo lắng. Chính là cậu rất muốn tặng cho Kim Mi Seon một món quà, mặc kệ hai người sau này có thể hay không ở chung một chỗ, chung quy cũng là một kỉ niệm tốt đẹp, hơn nữa dù thế nào con gái cũng thiệt hơn con trai nha.
Nghĩ trái nghĩ phải, tính toán số tiền trong thẻ tín dụng của bản thân, Vệ Văn Bân da mặt dày hỏi: “Tôi có ba vạn đồng, có thể mua cái gì?”
Nhân viên bán hàng cũng không vì thế mà cười nhạo Vệ Văn Bân, trả lời: “Ngài là Vệ tiên sinh đi? Ông chủ nói, toàn bộ tiêu phí của ngài ở trên du thuyền đều sẽ được trừ vào tài khoản của ông chủ.”
Vệ Văn Bân nhất thời cảm động không thôi, nhưng, cậu lắc đầu: “Không cần, tôi muốn mua quà tặng người khác, không thể tiêu tiền của Nhạc ca bọn họ. Anh xem xem có thứ gì tôi có thể mua được hay không.”
Thấy Vệ Văn Bân thái độ cương quyết, nhân viên bán hàng cũng không miễn cưỡng, hỏi: “Ngài muốn mua cho nam hay nữ?”
“Nữ, rất trẻ tuổi, bất quá cô ấy hay ăn mặc theo phong cách trung tính.”
Nhân viên bán hàng nhìn nhìn quầy trang sức, lấy ra hai chiếc nhẫn cùng ba đôi khuyên tai, nói: “Tôi có thể giảm giá bảy phần cho ngài, vài thứ này đều khoảng ba vạn đồng.”
Mồ hôi, khuyên tai cùng nhẫn đơn giản như vậy cũng ba vạn đồng! Vệ Văn Bân khẽ cắn môi, chọn tới chọn lui, chọn một đôi khuyên tai bạch kim bên trên có đính hắc bảo thạch, bảo thạch còn rất rất nhỏ. Không để cho bản thân có cơ hội đổi ý, Vệ Văn Bân nói: “Cái này đi. Anh trước tiên giúp tôi gói lại, tôi trở về phòng lấy thẻ.”
“Thời điểm rời thuyền ngài có thể thanh toán một thể.”
Vệ Văn Bân đầu lắc như trống bỏi: “Hiện tại thanh toán luôn.” Cậu sợ lúc rời thuyền Nhạc ca lại trả hộ mình. Dặn dò nhân viên bán hàng giúp mình gói quà, Vệ Văn Bân chạy về phía phòng nghỉ. Về đến phòng, lấy ra chi phiếu cùng thẻ tín dụng của bản thân, Vệ Văn Bân hơi thở vững vàng chạy trở lại cửa hàng.
Cậu dùng hết tiền trên người mình, đổi lấy một hộp quà nho nhỏ. Vệ Văn Bân đứng trước cửa cửa hàng trang sức đột nhiên bắt đầu lo lắng, bản thân có phải hay không điên rồi.
Đang theo dõi trận thi đấu quyền anh, Nhạc Thiệu nhận được tin tức của một vị quản lý, ánh mắt liếc về phía Park Tae Seok ngồi ở đối diện. Người này thật sự tìm được một khối ngọc thô, gã tốt nhất không nên bắt nạt tiểu tử kia, bằng không, hừ! Anh cũng không thèm để ý đối phương có phải hay không là Thái tử gia một quốc gia.
Park Tae Seok chú ý tới tầm mắt chăm chú của Nhạc Thiệu, trong lòng không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Văn Bân bên kia xảy ra chuyện gì? Lúc này, thuộc hạ cũng chính là bảo tiêu đi theo phía sau gã đột nhiên nhận được một cú điện thoại, kế tiếp khom người ghé vào bên tai gã thì thầm vài câu. Park Tae Seok ánh mắt lập tức hiện lên ánh sáng nào đó, sau đó hiếm hoi ở trước mặt người ngoài lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cười đến mức mọi người ngồi xung quanh phải chà xát cánh tay, vị Park Thái tử này lại chuẩn bị giết người sao?