Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 137




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện trường buổi đấu giá vô cùng sôi động. Tranh cùng chữ viết của Yến Phi bán được tổng cộng 2544 vạn, hai bức phó tự của Yến Phi cũng bán được 200 vạn. Tần Trữ tên gian thương này thậm chí còn đem cả bức tranh cuối cùng mà Yến Phi đời trước trước khi chết lưu lại cho mình ra bán, bức tranh kia giá ở chợ đen đã rất cao, thế nhưng tại buổi đấu giá này bán được 890 vạn. Tần Trữ mừng rỡ đến mức miệng không khép lại được, dù sao Yến Phi bên kia cũng không phải chỉ có một bức tranh. Bất quá anh cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc, sớm biết vậy, nhất định phải bảo Yến Phi vẽ thêm thật nhiều tranh.

Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mạnh mẽ dùng ánh mắt ‘gian thương’ để tia về phía anh. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mua một đống đồ: có đồ cổ, có tranh chữ, có châu báu, có vài thứ đồ chơi thú vị gì đó, đều mua cho Yến Phi. Bọn họ mua cho bản thân rượu, đồng hồ, vàng bạc…. còn về việc tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần nhìn ánh mắt trợn to của Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng hiểu được một phần. Dù sao Yến Phi nếu ở đây, tuyệt đối sẽ đem máy đấu giá của hai người tịch thu, quá mức bại gia.

* bại gia:  một cách nói của sự tiêu tiền không biết tính toán

Một ngày trước buổi đấu giá, tất cả mọi người đều lấy được tư liệu về các vật phẩm đấu giá, cho nên giữa Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Hứa Cốc Xuyên sẽ không xuất hiện vấn đề cạnh tranh đấu giá lẫn nhau. Hứa Cốc Xuyên cũng tiêu không ít tiền, chỉ riêng được viên kim cương 115.23 carat mà anh mua được, đã dùng hết 2 triệu 500 nghìn vạn. Thời điểm viên kim cương này được mang lên sàn đấu giá, toàn bộ đại lão ngồi đây đều giơ thẻ đấu giá lên. Hứa Cốc Xuyên vừa ra tay liền sử dụng 1 triệu 500 nghìn vạn, dọa lui một nửa số người tham gia. Tiêu Dương kéo tay của anh, không để cho anh tiếp tục cạnh tranh, cảm động đến mức nước mắt cũng trào ra. Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương giao cho Hà Khai Phục, bảo đối phương giúp mình ngăn cản Tiêu Dương, bản thân thì liều chết nhập số vào máy đấu giá, kiên quyết muốn mua được viên kim cương này. Khi giá đạt tới 1 triệu 900 nghìn vạn, chỉ còn hai người cùng anh cạnh tranh.

* carat:  là đơn vị đo khối lượng sử dụng trong ngành đá quý, nó tương đương với 200 mg (0,2 gam)

Nhạc Thiệu gọi tới một vị phụ trách của phòng đấu giá, cùng hắn ta thì thầm vài câu, thời điểm giá bay lên 2 triệu 250 nghìn vạn, một người trong đó buông tha. Cuối cùng, Hứa Cốc Xuyên dùng 2 triệu 500 nghìn vạn mua được viên kim cương vô sắc hoàn mỹ cỡ lớn này. Chỉ một lời vui đùa của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn thực hiện lời hứa hẹn. Khi người chủ trì nói viên kim cương này thành công lấy giá cả 2 triệu 500 nghìn vạn bán đi, Tiêu Dương ôm lấy Hứa Cốc Xuyên, bật khóc.

Lúc Hứa Cốc Xuyên đấu giá thành công viên kim cương này, ngồi trong một gian phòng VIP khác, Park Tae Seok vô cùng tiếc hận. Gã vốn quyết định mặc kệ tiêu bao nhiêu tiền cũng phải chiếm được viên kim cương này, kết quả Nhạc Thiệu phái người tới nói hy vọng gã nể mặt bọn họ, bởi vì Hứa Cốc Xuyên cũng nhìn trúng viên kim cương này. Nghĩ đến bản thân quả thực thiếu Nhạc Thiệu một cái nhân tình, Park Tae Seok liền tiếc nuối buông tha. Sau đó, gã lấy giá cả 1 triệu 600 nghìn vạn mua được một viên kim cương 83.23 carat, đây là viên kim cương lớn thứ hai trong buổi đấu giá ngày hôm nay, coi như bù lại một chút tiếc nuối.

Nhạc Thiệu bọn họ không muốn mua kim cương, bởi vì lần trước Tôn Kính Trì đi Nam Phi mục đích là để đặc biệt chọn mua kim cương. Kim cương trên nhẫn của Yến Phi chính là viên kim cương được Tôn Kính Trì mua trở về sau khi được cắt ra, gia công, rồi đính lên trên mặt nhẫn. Đồng thời, Tôn Kính Trì còn mua thêm một viên kim cương lớn gần 70 carat, chuẩn bị sử dụng khi bốn người bọn họ kết hôn, cho nên buổi đấu giá ngày hôm nay, Nhạc Thiệu không cùng Hứa Cốc Xuyên và Park Tae Seok tranh giành.

Tôn Kính Trì từ đầu tới cuối đều ngồi chung một chỗ với Trần Thiên Lại. Trong loại trường hợp như thế này, Trần Thiên Lại đương nhiên không có tiền để mua đồ vật này nọ. Thời điểm một chiếc vòng tay châu Âu thiết kế dành riêng cho nam sĩ được làm từ Ruby tự nhiên xuất hiện, Tôn Kính Trì hỏi cậu một câu: “Chiếc vòng này cậu cảm thấy thế nào?”

Trần Thiên Lại khuôn mặt sáng ngời, vui mừng nói: “Rất đẹp! Thích hợp với những người có làn da trắng.” Da của cậu cũng rất trắng, so với người nào đó còn trắng hơn.

“Làn da trắng… ừm, quả thực rất thích hợp với những người có làn da trắng.” Tôn Kính Trì suy nghĩ vài giây, nhập vào máy đấu giá một số tiền —– 1500 vạn. Đặc điểm đáng giá nhất của chiếc vòng này chính là một viên kim cương được khảm trên bảo thạch màu đỏ, giá khởi điểm là 1200 vạn. Cuối cùng, Tôn Kính Trì sử dụng 3150 vạn để mua được đến tay. Trần Thiên Lại cười híp mắt, cậu tin tưởng chiếc vòng này đối phương mua cho mình.

Hà Khai Phục cùng Tần Trữ cũng mua được vài món đồ này nọ, tiêu tốn mấy nghìn vạn. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu tại dưới ‘mệnh lệnh’ của Nhạc Thiệu, tự mua cho bản thân một thứ đồ vật yêu thích. Vệ Văn Bân mua một chiếc vòng cổ có mặt đá Aquamarine giá cả 23 vạn, được thiết kế trung tính hóa; Tiêu Bách Chu mua một chiếc đồng hồ dành cho nam giá cả 26 vạn. Đây đã được xem là những thứ rẻ nhất trong buổi đấu giá. Nếu không phải Nhạc Thiệu thúc giục bọn họ chọn mua một thứ gì đó, bọn họ tuyệt đối không tham đấu giá, đắt chết người. Đương nhiên, hai người cũng vô cùng cảm động, Nhạc Thiệu như vậy là thật lòng đem bọn họ trở thành em trai. Hà Khai Phục, Tần Trữ và Hứa Cốc Xuyên cũng bảo những thứ hai người mua, có thể tính tiền cho bọn họ, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu điên cuồng lắc đầu, hai người tuyệt đối không muốn. Về sau Nhạc Thiệu lên tiếng, bảo Hà Khai Phục bọn họ không cần khách khí, anh trả tiền là được rồi.

So với anh trai, Tiêu Dương quả thực bị xem là hộ nghèo. Nhưng tại trong loại trường hợp này, cậu cái gì cũng không thèm quản. Tiêu Dương mua một chiếc dây chuyền có mặt phỉ thúy, tiêu phí 160 vạn. Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, cậu sẽ chạy tới tìm anh trai để vay tiền. Chiếc dây chuyền này cậu muốn đưa cho Hứa Cốc Xuyên, để anh tùy thân mang theo, làm bùa bình an. Từ sau khi Hứa Cốc Xuyên mua viên kim cương kia, đôi mắt của Tiêu Dương vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tiêu Tiếu cùng Yến Phi vẫn không lộ diện, sau khi buổi đấu giá kết thúc vào giữa trưa, tất cả mọi người vặn vẹo tứ chi cứng ngắc, đứng dậy đi ăn cơm. Buổi chiều ước chừng 3 giờ còn có một buổi đấu giá nữa, vật phẩm trong buổi đấu giá này đều là những thứ không thể mua được bên ngoài, tục xưng ‘buổi đấu giá hắc ám’. Cho nên buổi đấu giá buổi chiều Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương không tham gia, chỉ có nhóm đại lão cấp bậc thân phận đến một trình độ nhất định mới được phép tham dự.

Rời khỏi phòng đấu giá, Nhạc Thiệu gọi điện thoại về phòng, trong phòng không có ai. Anh lại gọi tới bộ đàm của Tiêu Tiếu, gọi vài lần, đối phương mới tiếp nhận.

“Lão tứ, cậu cùng Phi đang ở đâu? Bọn tớ xong rồi.”

“Bọn tớ đang ở trên boong thuyền nhỏ bơi lội.”

“Đệch. Chờ!”

Nhạc Thiệu tức giận a, anh ở bên này khẩn trương hề hề đấu giá tranh đoạt đồ vật này nọ, tiểu tử này thế nhưng một mình cùng Phi tận hưởng lãng mạn, thiếu đánh. Không chờ Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu trực tiếp chạy tới boong thuyền nhỏ để tìm người.

Ôm lồng ngực vẫn còn đập bang bang, Vệ Văn Bân chân có chút nhuyễn đi tìm Kim Mi Seon, chính là người không có ở trong phòng. Nghĩ đến đối phương có thể tự mình đi chơi, Vệ Văn Bân trở lại tìm Tiêu Bách Chu.

Vừa đến boong thuyền nhỏ, Nhạc Thiệu hỏa tốc phi lên. Trong bể bơi, Tiêu Tiếu cùng Yến Phi chơi đùa vô cùng vui vẻ, tiếng cười không ngừng vang lên. Nhạc Thiệu bước nhanh đi qua, thuận tay đem đồ uống trên bàn hắt về phía Tiêu Tiếu.

“Cái đệch tiểu tử nhà cậu, cậu đúng là biết nắm bắt cơ hội. Buổi đấu giá chiều nay cậu đi đi!” Anh cũng muốn cùng Phi uyên ương hí thủy!

* uyên ương hí thủy:  ý chỉ đôi tình nhân cùng nhau nghịch nước tắm chung

“Xong rồi?” Yến Phi cười ha ha bơi đến bên bờ. Nhạc Thiệu nằm úp sấp, cho đôi phương một nụ hôn, rồi mới trả lời: “Buổi sáng xong rồi. Buổi đấu giá chiều nay có chút đặc thù.”

“À.” Hiểu được hai chữ ‘đặc thù’ có ý nghĩa gì, Yến Phi cũng không hỏi nhiều, nói: “Đói bụng đi, bảo nhân viên mang cơm tới. Anh cùng Tiểu Tiểu ban nãy ăn rồi.”

Nhạc Thiệu vừa nghe, lửa giận lại không có chỗ phát tiết: “Lão tứ, chiều nay cậu đi đi!”

“Tớ không đi.” Tiêu Tiếu lên bờ, cầm lấy khăn tắm phủ lên người của Yến Phi, nói: “Cậu là lão đại, mua cái gì cậu làm gì.” Chỉ cần có Yến Phi ở đây, cậu chẳng có tâm tư mua cái gì.

“Đệch!” Nhạc Thiệu tức giận a. Bất quá nói thật, buổi đấu giá chiều nay anh quả thực phải có mặt.

“Mua được gì?” Yến Phi hỏi.

Nhạc Thiệu đơn giản trả lời: “Mua cho anh vài món đổ cổ cùng tranh chữ.”

Yến Phi vừa nghe, nhéo nhéo chóp mũi của Nhạc Thiệu: “Mất không ít tiền đi.”

Nhạc Thiệu nhếch môi, vươn tay đem người ôm lấy, nói: “Chỉ cần anh thích, mất bao nhiêu tiền cũng được, em sẽ kiếm thêm.” Tiếp theo, anh ngọt ngào chết người nói: “Tiền bọn em kiếm ra không phải để cho anh tiêu xài hay sao.”

“Cái miệng này càng ngày càng ngọt a, ăn kem không?” Cười cười, ở ngoài miệng Nhạc Thiệu hôn một cái, Yến Phi vẫn dặn dò: “Buổi chiều đừng tiêu loạn tiền, anh cũng không bắt buộc phải có những thứ kia.”

“Trong lòng em nắm chắc.” Nhạc Thiệu giúp Yến Phi mặc vào áo choàng. Yến Phi lập tức nhỏ giọng hỏi: “Tranh cùng chữ của anh bán được bao nhiêu tiền?”

Nhạc Thiệu giơ ra hai ngón tay: “Tổng cộng bán được hơn 2500 vạn.”

“Nhiều như vậy?!” Yến Phi đôi mắt trợn to.

Nhạc Thiệu gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thanh âm của một người xen vào: “Quá thiệt rồi, quá thiệt rồi, sớm biết như vậy nhất định phải chuẩn bị thêm vài bức tranh nữa. Quả thực quá thiệt rồi.”

Ba người đồng thời nhìn lại, Nhạc Thiệu một đầu hắc tuyến, là Tần Trữ. Tần Trữ bước nhanh đi tới trước mặt Yến Phi, ảo não thấp giọng nói: “Sớm biết tranh của cậu đáng giá như vậy, hẳn phải để cậu vẽ thêm vài bức nữa, lần này thiệt lớn rồi!”

“Cút!” Yến Phi nhấc chân đá người, cắn răng: “Chỉ có từng ấy bức, cậu đã thúc giục tôi gấp muốn chết, còn dám nói thiệt lớn. Hơn nữa quá nhiều sẽ không đáng giá!”

Ngẫm lại cũng đúng, Tần Trữ không ảo não nữa, lại nói: “Quên đi, dù sao những bức tranh kia cũng chỉ là thủ pháp đời trước của cậu. Trở lại đế đô phải mau chóng luyện tập thành công kỹ xảo mới, nếu muốn đuổi kịp độ cao trước kia, con đường phải đi còn rất dài.”

“Cậu sao không đi chết đi!” Yến Phi muốn lấy đồ vật ném người.



Ăn cơm, nghỉ ngơi nửa giờ, Nhạc Thiệu lại rời đi. Tiêu Tiếu bị Nhạc Thiệu túm đi, Nhạc Thiệu không muốn để cậu ăn mảnh. Tôn Kính Trì cả buổi trưa không lộ diện, bất quá Yến Phi cũng không mất hứng, hắn chỉ lo lắng Tôn Kính Trì nháo ra tai nạn chết người. Tần Trữ buổi chiều không đi buổi đấu giá, mấy thứ hắc ám này không thích hợp với anh, anh cũng cảm thấy không hứng thú. Bức tranh của ‘Chung Phong’ bán được nhiều tiền như vậy, anh rất vừa lòng. Bức tranh của Lương Cầm thế nhưng bán được 27 vạn, Yến Phi vô cùng cao hứng. Trừ đi khoản thuế phải nộp, Lương Cầm cũng có thể thu được khoảng 22 vạn, số tiền này đối với cô xem như phi thường có ý nghĩa.

Bốn người tạm thời không có ai bồi trực tiếp tụ tập lại với nhau, cộng thêm một người là Tần Trữ. Nghe chuyện Hứa Cốc Xuyên dùng hơn 2 triệu mua cho Tiêu Dương một viên kim cương trứng bồ câu, Yến Phi líu cả lưỡi, càng nhiều hơn cả là thay Tiêu Dương cao hứng. Hứa Cốc Xuyên hiện tại tuyệt đối là động chân tình. Tiêu Dương bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhắc đến chuyện này, đôi mắt lại nhịn không nổi phiếm đỏ. Thấy vậy, Yến Phi chua chua nói: “Lần tới đừng bảo muốn trứng bồ câu, trực tiếp đòi trứng đà điểu ấy, Hứa Cốc Xuyên khẳng định mua cho em.”

Tiêu Dương một bên hít hít cái mũi, một bên phản kích: “Phỏng chừng chỉ có sao Hỏa mới có thể sản xuất ra viên kim cương lớn như trứng đà điểu. Anh tưởng kim cương là vật có thể tùy tiện lấy ra a.”

Vệ Văn Bân ngồi bên cạnh nói xen vào: “Loại đấu giá như vậy, tôi không bao giờ muốn tham dự nữa, quả thực đáng sợ. Những người đó tiêu một lúc vài triệu vài triệu, ánh mắt cũng không thèm chớp. Cảm giác giống như đang sử dụng tiền âm phủ vậy.”

“…” Yến Phi, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương trực tiếp bị những lời này của cậu làm cho hóa thạch, Tẫn Trữ lại phụt cười.

Bốn giờ buổi chiều có thể lấy được những vật phẩm đã mua. Tần Trữ để nhân viên công tác trực tiếp mang đến phòng nghỉ cho mình, anh trở về phòng chờ nhận đồ, những thứ có kích thước lớn đợi đến khi xuống thuyền sẽ lấy sau. Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương mỗi người đều mua một thứ, ba người tự mình đi nhận đồ. Nhìn mấy thứ bọn họ cầm trong tay, Yến Phi hiểu rõ, hỏi: “Các cậu mua cho ‘vị nào đó’ đi.”

Tiêu Dương đôi mắt lại đỏ lên, không có biện pháp, món đồ hơn 2 triệu kia quá mức độc ác. Tay của cậu ôm một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, trong hộp gỗ, một chiếc dây chuyền có mặt đá bảo thạch nằm lẳng lặng. Cậu nói: “Hứa ca sắp đi Trường Phản, em muốn mua cái gì đó làm bùa bình an cho anh ấy.” Hiện tại đã là ngày 1 tháng 5, mùng 5 tháng 5, Hứa Cốc Xuyên sẽ đi Trường Phản.

Yến Phi đem Tiêu Dương kéo lại đây, cho cậu mượn bả vai. Tiêu Dương hít hít cái mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Em không muốn anh ấy đi Trường Phản, em không muốn đi du học…”

Yến Phi khổ sở, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn cũng khổ sở. Ba người cùng nhau ôm lấy Tiêu Dương, cho cậu an ủi. Hắn vỗ nhẹ cậu, nói: “Không muốn đi liền không đi. Cậu ấy đi Trường Phản, em cũng có thời gian để đi thăm cậu ấy.”

Tiêu Dương nhịn xuống tiếng khóc, kỳ thực cậu rất rõ ràng, mặc kệ có bao nhiêu không muốn, với tình huống hiện tại của cậu cùng Hứa Cốc Xuyên, cậu đi du học là tốt nhất. Tiêu Bách Chu nói: “Tiêu Dương, cậu đừng nghĩ tới chuyện kết hôn của Hứa ca. Hứa ca đi Trường Phản, cậu xuất ngoại du học, cũng không phải hai người chia tay, mà chỉ là tạm thời tách ra để giải quyết chuyện riêng. Bây giờ công nghệ thông tin tiên tiến như vậy, giao thông phát triển như vậy, cậu muốn nhìn thấy anh ấy, liền gọi điện thoại, call video với anh ấy; cảm thấy như vậy vẫn không được, cậu liền về nước thăm anh ấy. Chờ qua năm Hứa ca ly hôn rồi, cậu chính là bạn trai danh chính ngô thuận của anh ấy.”

Tiêu Dương ôm chặt Yến Phi: “Em không cần trứng bồ câu, cái gì cũng không cần, em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy anh ấy.”

Yến Phi thở hắt ra một hơi, vỗ nhẹ. Tiêu Dương hiện tại cần nhất chính là thoải mái phát tiết.

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng không ngừng vỗ lưng Tiêu Dương. Qua một hồi, Tiêu Dương ngừng khóc, cậu từ trong lòng Yến Phi ngồi dậy, lau mặt. Tiêu Bách Chu đưa qua một chiếc khăn mặt đã vắt ấm, Yến Phi lau mặt cho Tiêu Dương, nói: “Tốt hơn không?”

“Ừm, tốt hơn nhiều.” Phát tiết xong, Tiêu Dương cũng khôi phục lý trí, “Em không sao. Em sẽ xuất ngoại du học, em không muốn để cho anh ấy phải quan tâm quá nhiều.”

“Cốc Xuyên bên kia anh sẽ thay em coi chừng, an tâm đi.” Yến Phi an ủi Tiêu Dương, sau đó nói với Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân: “Vị kia nhà các cậu, tôi cũng sẽ để ý giúp cho, hai người an tâm đi du học đi.”

Tiêu Bách Chu bị thương cảm của Tiêu Dương ảnh hưởng, ám ách nói: “Dạ dày của Nhạc Lăng không tốt, thời điểm bị đau cho dù dùng thuốc giảm đau cũng không có bao nhiêu tác dụng, tôi sợ nhất chính là anh ấy không ăn cơm đúng bữa.”

“Tôi sẽ để ý em ấy thay cậu.” Yến Phi không chút do dự hứa hẹn.

Vệ Văn Bân nói quanh co: “Ừm, Mi Seon, là người mẫu… dung mạo, lại xinh đẹp như vậy… tôi sợ cô ấy, bị người ta theo đuổi, cũng sợ cô ấy, bị người ta bắt nạt…”

“Có tôi ở đây, cậu cứ an tâm xuất ngoại đi du học đi.” Yến Phi vỗ ngực cam đoan.

“Yến Phi, tôi đem Nhạc Lăng tạm thời giao cho cậu.” Tiêu Bách Chu nắm lấy bả vai của Yến Phi.

“Mi Seon, cũng giao cho cậu.” Vệ Văn Bân cũng nắm lấy bả vai của Yến Phi.

“Hứa ca, liền phiền anh.” Tiêu Dương nắm tay của Yến Phi.

Yến Phi đối với ba người cười cười: “Đều giao cho tôi đi. Tôi cam đoan thời điểm các cậu về nước, sẽ đem người hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho các cậu.”

“Chúng tôi tin tưởng cậu.” Có cam đoan của Yến Phi, bọn họ đều yên tâm.

Tần Trữ đã trở lại, vừa bước vào trong phòng liền nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đôi mắt có chút đỏ, anh hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì? Mua phải hàng giả?”

“…” Ba người nhất thời hắc tuyến. Yến Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu cùng lão Vệ năm trăm năm trước tuyệt đối là người một nhà.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Trữ không hiểu ra sao, “Không mua phải hàng giả, các cậu sao lại khóc?”

“Anh / Cậu không hiểu đâu.” Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Yến Phi đồng thời lên tiếng. Vệ Văn Bân chậm mất nửa nhịp: “Anh không hiểu đâu.”

“Đệch!”

~ ~ ~ ~ ~

* Ruby: là một loại đá quý thuộc về loại khoáng chất corundum. Chỉ có những corundum màu đỏ mới được gọi là hồng ngọc, các loại corundum khác được gọi là sapphire. Màu đỏ của hồng ngọc là do thành phần nhỏ của nguyên tố crôm lẫn trong ngọc tạo nên

chapter content



* Aquamarine: còn được gọi là Ngọc xanh biển hay Ngọc berin, đây là một loại đá quý màu xanh berin. Aquamarine theo tiếng Latinh có nghĩa là Nước biển bởi nó có màu xanh biếc, giống hệt với màu của nước biển

chapter content