*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa người dưới rất đau, chính là tâm tình lại rất tốt. Tựa vào trong ôm ấp của Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương vừa tỉnh lại tinh tường nhớ lại chuyện tình điên cuồng xảy ra tối hôm qua, phản ứng đầu tiên chính là giương lên khóe miệng.
“Tỉnh?” Một nụ hôn rơi xuống trên bả vai trần trụi của cậu. Tiêu Dương cầm lấy bàn tay đang khoát trên lưng mình, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Em cuối cùng cũng thuộc về anh.”
Lại một nụ hôn rơi xuống trên bả vai, sau đó thân thể bị người lật qua, cậu tiến nhập vào trong một cái ôm rắn chắc. Tiêu Dương ôm lấy thắt lưng của đối phương, mặt dính sát vào trong lồng ngực đồng dạng cũng trần trụi, rồi nghe thấy anh nói: “Em cuối cùng cũng thuộc về lão tử.”
Khóe miệng lại một lần nữa giương lên, Tiêu Dương cắn mặt đá phỉ thúy được đeo trên cổ Hứa Cốc Xuyên. Trên cổ của cậu cũng đeo một chiếc dây chuyền xỏ nhẫn, chiếc nhẫn làm từ bạch kim, mặt ngoài được khảm một vòng những viên đá Sapphire cỡ nhỏ. Kiểu dáng bình thường, cũng bởi vì Hứa Cốc Xuyên trước mắt không thể cho Tiêu Dương một thân phận. Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Hứa Cốc Xuyên càng thêm bức thiết muốn đem chiếc nhẫn kia đeo lên ngón tay áp út bên trái của Tiêu Dương.
Sờ cái mông nhỏ đàn hồi của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên nhẹ nhàng nhu ấn, thanh âm mang theo vài phần trầm thấp cùng khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, xen lẫn tuyệt đối thỏa mãn: “Phải đau vài ngày.”
“Em thích.” Phun ra mặt đá phỉ thúy, Tiêu Dương khẽ cắn chiếc cằm lấm tấm râu mới mọc của Hứa Cốc Xuyên, trên mặt mang theo vui sướng nồng đậm.
Hứa Cốc Xuyên cười khẽ hai tiếng, vỗ nhẹ lên mông của Tiêu Dương, nói: “Tôi không có cách nào ra nước ngoài để thăm em, kỳ nghỉ nhớ trở về nước.”
Tiêu Dương nhếch môi, thấp giọng nói: “Em không muốn xuất ngoại đi du học.”
Hứa Cốc Xuyên thở hắt ra, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: “Đi đi. Em ở trong nước, tôi sẽ nhịn không được đem em kéo tới Trường Phản. Coi như ra nước ngoài đi du lịch. Em chỉ cần nhớ rõ, ở nước ngoài ngoan một chút, đừng câu tam đáp tứ, bằng không để tôi biết được em cùng ai đó chơi trò mập mờ, tôi tuyệt đối đánh gãy chân của em.”
“Hừ.” Tiêu Dương nhăn nhăn cái mũi, “Vậy còn anh. Anh trước kia có tiếng là đại sắc lang.”
Hứa Cốc Xuyên nở nụ cười, khẽ nhu nhu cái mông của Tiêu Dương: “Huynh đệ của tôi hiện tại chỉ quen biết cái mông của em. Đi du học đi, bằng không tôi ở Trường Phản sẽ phân tâm.”
Hít vào một hơi, Tiêu Dương gật gật đầu: “Được, em đi du học, kỳ nghĩ sẽ trở lại. Anh mua vé máy bay cho em.” Câu cuối cùng thuần túy là làm nũng giữa tình nhân.
“Phí lời. Phí tổn đi du học của em, em còn muốn để ai trả? Tôi hiện tại chính là ông xã danh chính ngôn thuận của em.” Chiếm được thân thể của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên càng thêm chuyên chế.
* chuyên chế: ý chỉ sự khống chế gắt gao đối với một người hoặc một sự vật, sự việc khác
Một tiếng ‘ông xã’ này, Tiêu Dương nghe được cảm thấy rất thoải mái, sau đó cậu bĩu môi nói: “Mông của em đau, hôm nay không ra ngoài, bằng không để lão Vệ biết được, bằng vào cái miệng thối của cậu ta, khẳng định không nói được lời nào dễ nghe.”
Hứa Cốc Xuyên ánh mắt chợt lóe, trong lời nói mang theo thâm ý: “Hiện tại cậu ta chê cười em, sau này không biết chừng tới phiên các em chê cười cậu ta. Đừng quan tâm đến cậu ta nữa. Đói bụng không?”
“Có chút đói bụng.”
Hứa Cốc Xuyên buông Tiêu Dương ra, ngồi dậy, gọi điện thoại bảo nhà ăn mang cơm tới, còn đặc biệt gọi cho Tiêu Dương cháo cùng một vài món ăn dễ tiêu hóa. Nhìn Hứa Cốc Xuyên đang gọi cơm, Tiêu Dương trong lòng vừa ngọt ngào lại xen lẫn thương cảm vì sắp ly biệt.
Buông xuống điện thoại, thấy được sầu não không kịp che giấu trong mắt Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên chui vào ổ chăn, ôm chặt cậu. Tại tình huống hiện tại, nói lời an ủi gì cũng đều là dư thừa. Trước khi đi Trường Phản, anh sẽ tận lực bồi bên cạnh Tiêu Dương nhiều một chút. Mà đối với lựa chọn đi Trường Phản của bản thân, Hứa Cốc Xuyên không hối hận, vì tương lai của bản thân cùng Tiêu Dương, đây là việc tất yếu.
Hai người thật sự trốn ở trong phòng cả một ngày. Không chỉ có hai người. Những đôi ‘chồng chồng’ khác cũng đặc biệt quý trọng khoảng thời gian cuối cùng của hoạt động biển quốc tế, trên cơ bản đều tự mình làm tổ trong phòng để ân ân ái ái, không muốn ra khỏi cửa. Nhưng kỳ nghỉ chung quy vẫn luôn trôi qua rất nhanh. Theo từng lần du thuyền cập bến, số người trên thuyền cũng càng lúc càng ít đi. Thừa dịp thuyền còn chưa về đến bến của mình, Vệ Văn Bân cùng Park Tae Seok cơ hồ thời thời khắc khắc dính chung một chỗ. Park Tae Seok xuống thuyền trước Vệ Văn Bân, địa điểm cập bến cuối cùng của du thuyền là cảng tàu Hào Châu.
Rất nhiều phú hào đều để trực thăng tư nhân trực tiếp đến cảng tàu đón mình trở về. Ngày 2 tháng 5, thời điểm Vệ Văn Bân từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, vị trí bên người đã trống không, trên tủ đầu giường có một tờ giấy để lại cho cậu. Xem xong tờ giấy kia, Vệ Văn Bân cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi cậu đang ngủ say, ‘Mi Seon’ đã rời đi, sở dĩ không đánh thức cậu dậy, là vì không muốn phải trải qua thương cảm của ly biệt. Chính là hiện tại cậu vẫn cảm thấy rất buồn bã, phải làm sao đây?
Buổi tối, Vệ Văn Bân vẫn chìm trong thương cảm cùng hai người Tiêu Bách Chu và Nhạc Lăng lên trực thăng, trở về Tây Hàng. Nhạc Thiệu muốn bồi Tiêu Bách Chu trở về Tây Hàng để ‘thăm nhà’. Vệ Văn Bân khổ sở một ngày ở dưới an ủi của Tiêu Bách Chu, cũng quyết định trở về nhà một chuyến, dù sao hiện tại vẫn đang trong thời gian xin nghỉ, mùng 7 mới đi học lại. Yến Phi bọn họ cũng không chờ tới khi du thuyền cập bến cảng tàu Hào Châu mới rời thuyền, phải chờ thêm hai ngày nữa, quá lâu, bốn người cùng Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương, Hà Khai Phục cùng Tần Trữ ngồi hai chiếc trực thăng, trực tiếp bay thẳng về đế đô.
Kỳ nghỉ cứ như vậy xem như kết thúc, Yến Phi rất không nỡ. Tiêu Dương hai ngày nay không ra khỏi cửa, ở trong phòng. Chờ tới lúc cậu cùng Hứa Cốc Xuyên từ trong phòng đi ra, Yến Phi rõ ràng cảm nhận được Tiêu Dương đã trưởng thành, cũng có thể đoán được hai người đã làm gì, bất quá cái gì hắn cũng không nói. Tiêu Dương không đem chuyện bản thân cùng Hứa Cốc Xuyên đã chân chính ở chung một chỗ nói cho người khác biết, cậu không muốn để cho mọi người khổ sở cùng đau lòng vì mình.
Trở lại đế đô, Tiêu Dương cũng không về nhà, trực tiếp chạy đến chỗ của Hứa Cốc Xuyên. Yến Phi cùng ba người Nhạc Thiệu quay về Đông Hồ. Hai bước hóa thành một bước, tiến vào nhà, Yến Phi lớn tiếng phát ra lời cảm khái: “A, về nhà rồi!”
“Mệt mỏi?” Tôn Kính Trì hỏi.
Yến Phi nói: “Cũng không phải mệt mỏi. Chỉ là bên ngoài dù có tốt thế nào cũng không sánh bằng ở nhà mình.” Nhưng rất nhanh tiếp theo, hắn liền đánh ngáp hai cái. Thời gian quả thực cũng đã muộn, ba người đều nói: “Anh tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
“Được.”
Hai ngày nay vẫn luôn thèm ngủ, Yến Phi cũng không miễn cưỡng bản thân. Trực tiếp lên tầng đi tắm rửa, hành lý gì đó để ngày mai ngủ dậy rồi sửa sang sau.
Tây Hàng. Về đến nhà, Vệ Văn Bân cũng không nói cho cha mẹ biết một tuần nay bản thân tham gia hoạt động biển, chỉ nói Tiêu Bách Chu quay về Tây Hàng, cậu liền đi theo. Cùng cha mẹ hàn huyên trong chốc lát, Vệ Văn Bân mang theo tâm tình phức tạp, trở về phòng ngủ. Mi Seon đi rồi, không lưu lại cho cậu bất kỳ phương thức liên lại gì, chỉ có nụ hôn còn khắc sâu trong trí nhớ, cùng khuyên tai trên vành tai trái và một chiếc hộp gỗ phảng phất nói lên cuộc tình từng phát sinh giữa hai người bọn họ.
Thất thần sờ sờ vành tai trái, Vệ Văn Bân vô cùng không có tiền đồ cảm thấy có chút nhớ ‘Mi Seon’, càng nhiều hơn cả chính là lo lắng. Mi Seon cứ như vậy rời đi, bọn họ sau này còn có thể gặp mặt hay không? Mi Seon thực sự sẽ trở lại tìm cậu sao? Những ngày trên du thuyền tựa như một giấc mộng. Vệ Văn Bân sờ sờ chiếc hộp đặt trên đùi, không dám mở ra, sợ bên trong là thư chia tay Mi Seon viết cho mình.
Do dự một hồi lâu, Vệ Văn Bân hít sâu vài hơi, vẫn quyết định mở hộp ra. Nhắm mắt lại, Vệ Văn Bân mạnh mẽ mở ra nắp hộp. Hô hấp dồn dập, cậu từng chút một chậm rãi mở mắt ra, một đạo quang mang chói mắt lóe lên trước mặt. Thời điểm Vệ Văn Bân có thể nhìn thấy rõ ràng thứ đang nằm trong hộp gỗ, cả người cậu choáng váng.
※
Thời điểm lần trước rời nhà còn bị cha cầm gậy golf hung hăng đánh cho một trận, gặp lại cha mẹ, Tiêu Bách Chu mang theo Nhạc Lăng trở về nhà trong lòng hàng nghìn hàng vạn lần cảm khái, Tiêu phụ Tiêu mẫu dù sao cũng không sai. Em trai của Tiêu Bách Chu – Tiêu Bách Dương liếc mắt nhìn ‘chị dâu nam’ của mình một cái, chỉ cảm thấy chuyện tình cảm của anh trai nhà mình tuyệt đối đủ để viết được một bộ tiểu thuyết tình yêu cẩu huyết. Khụ khụ, không phải cẩu huyết, là cảm động lòng người.
Cùng cha mẹ có chút trầm lắng ăn xong bữa khuya, Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng lên tầng, trở về phòng ngủ của chính mình. Cha mẹ họ Tiêu dù sao cũng không phải cam tâm tình nguyện đem con trai lớn ‘tặng’ cho người ta, nhìn thấy con trai mang theo một nam nhân cùng nhau trở về, trong lòng cũng không dễ chịu. Tiêu Bách Chu không ở trước mặt cha mẹ nói tốt cho Nhạc Lăng, hoặc cam đoan bản thân cùng Nhạc Lăng là thật lòng yêu nhau. Theo y thấy, thời gian dài trôi qua, cha mẹ tự nhiên sẽ tiếp nhận, hiện tại nói cái gì cũng đều thừa thãi. Đối với nhân sinh của bản thân, Tiêu Bách Chu một khi đã lựa chọn sẽ rất lý trí làm ra những phán đoán tương ứng. Có thể nói, trong bốn người của ký túc xá 3414, Tiêu Bách Chu là người tỉnh táo cùng lý trí nhất.
Hai người đi lên tầng, chen chúc trong căn phòng tắm không đủ lớn, cùng nhau tắm rửa một phen. Tiêu Bách Chu và Nhạc Lăng nằm trên chiếc giường hai người nhỏ bé, hồi tưởng lại quãng thời gian dạo chơi trên du thuyền quốc tế, hoàn toàn không bị áp suất thấp của cha mẹ ảnh hưởng. Vòng tay Nhạc Lăng mua tặng đã bị y cất đi, Tiêu Bách Chu không có dũng khí cùng lá gan lớn như vậy, đem đồ trang sức giá trị hơn 3000 vạn đeo ở trên người, sợ bị người ta chặt tay.
Tiếng chuông vang lên, Tiêu Bách Chu lấy di động tới, rồi đối với Nhạc Lăng cười cười: “Văn Bân gọi, khẳng định lại muốn thổ lộ chuyện bạn gái.”
“Tiểu tử kia chính là mạnh miệng.” Nhạc Lăng biết được chút tin tức lựa chọn bảo vệ bí mật, chuyện tình của người khác, vẫn nên để tự bọn họ giải quyết là tốt nhất.
Ấn nghe, Tiêu Bách Chu một tay bị Nhạc Lăng nắm lấy, lên tiếng: “Hello?”
Nào biết, điện thoại bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nào đó: “Lão Tiêu! Cậu mau qua chỗ tôi một chuyến a! Tôi xong đời rồi! Tôi xong đời rồi a!” Tiếng kêu kia muốn bao nhiêu thê lương liền có bấy nhiêu thê lương, khiến Tiêu Bách Chu sợ đến mức rút ra bàn tay đang bị Nhạc Lăng nắm, bật dậy đi xuống giường.
“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì! Tôi lập tức qua!”
“Cậu mau tới a! Tôi thật sự xong đời rồi! Ngày mai tôi khẳng định sẽ bị người ta đuổi giết! Mau tới cứu mạng a!” Vệ Văn Bân sợ đến mức thanh âm cũng run lên.
“Tôi lập tức qua! Cậu đang ở đâu!”
“Tôi ở nhà! Lão Tiêu, cậu mua qua a…” Thậm chí còn khóc nức lên.
“Cậu chờ tôi! Tôi lập tức qua!”
Vội vàng cúp điện thoại, Tiêu Bách Chu dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo. Vệ Văn Bân kêu thảm thiết như vậy, Nhạc Lăng đứng bên cạnh sớm đã nghe thấy. Hắn cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, nhanh chóng thay quần áo.
Xuống dưới tầng, cầm theo chìa khóa xe của Tiêu phụ, Tiêu Bách Chu cái gì cũng không giải thích, liền cùng Nhạc Lăng lao ra khỏi cửa nhà, lái xe rời đi. Đem ba người còn lại của Tiêu gia hoảng sợ, chẳng lẽ Thái tử gia lại quang lâm!
* quang lâm: tới chơi, nói một cách trang trọng
Nhạc Lăng không biết nhà Vệ Văn Bân ở đâu, để Tiêu Bách Chu lái xe. Y dùng sức nhấn chân ga, một đường lao xe như bay, ăn không biết bao nhiêu đơn phạt.
Xe vừa tới trước cổng biệt thự của Vệ gia, một người từ bên trong chạy ra, bộ dạng thất kinh, sắc mặt trắng bệch. Xe dừng hẳn, Tiêu Bách Chu nhảy xuống xe, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì? Có phải hay không chú dì xảy ra chuyện?”
“Không phải, không phải, cậu mau đi theo tôi!” Vệ Văn Bân thanh âm run rẩy. Cậu túm lấy tay của Tiêu Bách Chu, kéo y chạy về phía phòng ngủ của chính mình, Nhạc Lăng theo sát.
Trong phòng khách, cha mẹ của Vệ Văn Bân vừa thấy Tiêu Bách Chu tiến vào, đã nói: “Bách Chu a, con mau nhìn xem Tiểu Bân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi không ngừng kêu thảm thiết, chú dì hỏi thằng bé, thằng bé lại không chịu nói.”
“Không nói với cha mẹ!” Đối với cha mẹ hô to một tiếng, Vệ Văn Bân tựa như thần kinh đem Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng kéo lên tầng. Tiến vào phòng ngủ của chính mình, khóa trái cửa phòng, còn lấy ghế dựa kê sát vào cửa.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Bình tĩnh một chút, Văn Bân!” Bắt lấy bả vai của Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu một đầu mờ mịt hiện lên dấu chấm hỏi, y còn tưởng rằng chú dì đã xảy ra chuyện gì chứ.
Vệ Văn Bân đôi môi run rẩy, tay chân run rẩy, cậu tựa như kẻ trộm chạy tới bên cửa sổ, xốc lên rèm che hướng ra bên ngoài nhìn trái nhìn phải, sau đó buông rèm che xuống, chạy tới bên giường, từ dưới gối đầu lấy ra một chiếc hộp gỗ. Vô cùng căng thẳng bò lên giường, hướng Tiêu Bách Chu ngoắc ngoắc, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Cậu tới xem!”
Người này sẽ không phải bị quỷ nhập thân đi. Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng đi qua, sau đó, hai người chỉ thấy Vệ Văn Bân nín thở mở ra hộp gỗ. Thời điểm nhìn thấy thứ nằm bên trong hộp gỗ, Tiêu Bách Chu cũng choáng váng, Nhạc Lăng lại nhíu mày.
“Lão Tiêu…” Vệ Văn Bân thanh âm mơ hồ, tựa như quỷ hồn: “Cậu nhận ra thứ này đi, đúng không?”
Tiêu Bách Chu trong lòng kinh hoàng, nghiêm túc hỏi: “Cậu từ đâu lấy được?”
Vệ Văn Bân khóe miệng co rúm, muốn khóc: “Tôi… chắc chắn… chết chắc rồi. Mi Seon, là Mi Seon đưa cho tôi. Cô ấy nói, nói đây là… là món quà… tặng cho tôi, bảo tôi, bảo tôi… sau khi xuống thuyền rồi… mới được mở ra. Tôi, tôi về nhà… vừa mở ra nhìn thấy… dĩ nhiên là… thứ này!” Vệ Văn Bân nói xong, một tay cào cào mái óc, “A a a a! Tôi nhất định sẽ bị người ta đuổi giết! Viên kim cương này ở trong tay của tôi, tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà, cũng rửa không hết oan a! Mi Seon khẳng định không mua được viên kim cương này a! Khẳng định là cô ấy trộm của người ta a! A a a a! Cô ấy vì sao lại muốn hại tôi a! Ngày mai khẳng định sẽ có người tìm tới đây đòi giết tôi cùng người nhà của tôi, tôi sẽ bị bắn tới chết a!”
Nói xong, Vệ Văn Bân bổ nhào tới trên người của Tiêu Bách Chu, nước mắt tràn ra: “Lão Tiêu, cậu phải cứu tôi a! Tôi thật sự không biết viên kim cương này! Nếu tôi biết, có đánh chết tôi cũng không dám nhận a! Lão Tiêu, cậu nhất định phải cứu tôi! Tôi không muốn bị hắc bang tìm tới chém chết!” Cậu tựa hồ nhìn thấy được cảnh tượng đuổi giết bên trong phim điện ảnh tái hiện trên người mình.
Nhạc Lăng trên trán xuất hiện vài hắc tuyến, Tiêu Bách Chu cũng bị lời nói của Vệ Văn Bân làm cho hoang mang lo sợ. Kim cương giá trị tiền triệu thế này, như thế nào lại xuất hiện ở trong tay của Vệ Văn Bân, còn là do bạn gái tặng! Y không khỏi ôm hy vọng nói: “Có lẽ là bạn gái mua tặng cậu.”
“Sao có thể!” Thanh âm của Vệ Văn Bân đột nhiên nâng cao lên N độ, “Mi Seon nếu có tiền như vậy, cần gì phải đi làm người mẫu! Cần gì phải thông đồng với một sinh viên nghèo như tôi?! Nếu là cô ấy mua, cô ấy làm sao phải lừa gạt tôi! Còn là rằng sau khi xuống thuyền mới được mở hộp ra! Lão Tiêu! Cậu phải cứu tôi a! Tôi thật sự sẽ bị người ta giết chết! Tôi chết chẳng sao, nhưng tôi không thể làm hại cha mẹ tôi a!”
Tiêu Bách Chu vỗ vỗ cậu, lấy ra điện thoại di động: “Để tôi gọi cho Yến Phi.”
Vệ Văn Bân tựa hồ lập tức thấy được hy vọng, vội vàng dùng sức gật đầu: “Đúng đúng đúng! Nói cho Yến Phi! Yến Phi nhất định có thể cứu tôi! Cậu mau nói cho cậu ấy đi!”
Nhạc Lăng một tay đỡ trán, trực tiếp ngồi xổm xuống. Chuyện này giao cho anh trai đau đầu đi, hắn bo bo giữ mình, không muốn dây vào.
※
Đế đô, Đông Hồ, Yến Phi đã đi ngủ, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu còn chưa ngủ. Hoạt động biển quốc tế đã kết thúc, nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý.
‘Brừm brừm brừm…’ Trên tủ đầu giường truyền đến tiếng di động chấn động, Yến Phi đã chìm vào giấc ngủ căn bản không nghe thấy. Nhưng tiếng rung không ngừng kéo dài, năm phút sau, Yến Phi vẫn bị đánh thức.
Ánh mắt cơ hồ không mở ra, Yến Phi sờ soạng tìm di động, kéo đến bên tai. Miễn cưỡng hé ra mí mắt, vừa thấy người gọi tới là Tiêu Bách Chu, hắn áp chế không vui, tiếp nhận.
“Alo…”
“Yến Phi, xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Yến Phi lập tức thanh tỉnh một nửa.
“Yến Phi! Cứu mạng a! Tôi gặp họa rồi!” Điện thoại bên kia truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Vệ Văn Bân. Một nửa còn lại của Yến Phi cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn lập tức ngồi dậy, cố gắng làm tỉnh táo đầu óc vẫn còn mơ màng, vội vàng hỏi: “Đừng sợ đừng sợ, trước nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì!”
Hai tay ôm lấy di động cứu mạng của Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân đem tình cảnh đáng sợ bị người ta chém giết mà bản thân tự tưởng tượng ra nói với Yến Phi, Yến Phi nghe được liền cau mày, thần sắc nghiêm túc. Nghe xong tiếng kêu thảm thiết của Vệ Văn Bân, Yến Phi bình tĩnh nói: “Cậu đem điện thoại đưa cho Nhạc Lăng.”
“Nhạc Lăng, Yến Phi muốn nói chuyện với anh.”
Nhạc Lăng ngồi xổm bên giường vô lực cầm lấy di động.
“Yến ca.”
“Em ở chỗ Văn Bân coi chừng, anh lập tức nói chuyện này với Thiệu Thiệu, bảo em ấy trước hết phái trực thăng qua đem ba người đón về đế đô. Trở về rồi, để xem chuyện này thế nào, chúng ta cùng xử lý.”
“… Được.” Lần này chuyện nháo lớn rồi, Nhạc Lăng rất muốn phun tào.
“Chờ điện thoại của anh.”
“… Được.”
Nhạc Lăng cúp điện thoại, Vệ Văn Bân lập tức khẩn trương hề hề, hỏi: “Yến Phi nói sao?”
Tên tiểu bạch này! Nhạc Lăng cố gắng bảo trì bộ mặt bình tĩnh, nói: “Yến ca hiện tại đi tìm anh trai tôi, có thể sẽ phái trực thăng đến, trước đem chúng ta đón về đế đô.”
Vừa nghe Nhạc Lăng nói như vậy, Vệ Văn Bân tựa hồ tìm được chỗ dựa vững chắc: “Tốt, tốt, quay về đế đô, có Nhạc ca bọn họ ở đó, tôi không chết được.”
Không biết sự thật, Tiêu Bách Chu ôm lấy bả vai của cậu, trấn an: “Không sao, không có việc gì. Cho dù đối phương thật sự muốn tới chém cậu, có Nhạc ca bọn họ ở đó, bọn chúng cũng không dám xằng bậy. Đem sự tình nói rõ ràng là được rồi.”
Vệ Văn Bân hít hít cái mũi, đáng thương hỏi: “Mi Seon sẽ không phải là đạo tặc quốc tế gì đó đi?”
Nhạc Lăng ở trong lòng trợn trắng mắt. Tiêu Bách Chu vô cùng tức giận nói: “Mặc kệ cô ta là ai, cậu cũng không được cùng cô ta gặp mặt!”
“Ừ ừ!” Bị dọa đến hồn bay phách tán, Vệ Văn Bân hiện tại cái gì cũng đều nghe theo Tiêu Bách Chu. Nhạc Lăng âm thầm thay người nào đó bi ai, may mà bà xã nhà hắn đầu óc rất bình thường.
~ ~ ~ ~ ~
* Sapphire: là dạng tinh thể đơn của ôxit nhôm (Al2O3), là một khoáng chất có tên corundum. Sapphire tồn tại ngoài tự nhiên dưới dạng đá quý hoặc được chế tạo dành cho nhiều ứng dụng