Sáng hôm sau tỉnh lại trong trạng thái mệt mỏi, Phương Linh đau đầu đưa tay nhấn hai huyệt thái dương. Cô không nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện gì nữa. Kí ức cứ mơ hồ không còn rõ về điều gì. Quay lại nhìn đồng hồ báo thức gần đó, cô giật mình nhận ra đã hơn 8 giờ sáng. Vội vàng đứng dậy để đi vệ sinh cá nhân.
Thay bộ đồ mới, nhìn qua chiếc gương một lượt xem bản thân đã ổn chưa rồi mới đeo túi xách đi xuống dưới nhà. Mỗi lần cô vội vàng thì sẽ không tự làm đồ ăn sáng ở nhà được nên hôm nay cô cũng định đi tới trường luôn rồi vào carteen trường mua đồ ăn cũng được.
Lại không ngờ lúc đi xuống thấy anh trai mình đang ngồi làm gì đó trên máy tính. Cả bạn gái của anh cũng đang ngồi ở gần đó. Họ vừa thấy cô đi xuống liền đứng dậy để nói:
- Dậy rồi sao. Tố Như đã làm đồ ăn sáng cho em rồi, em ăn đi rồi đi học sau. - Khánh Phong thấy cô gấp gáp như vậy liền nói.
- Phải rồi. Chị làm chút bánh sandwich, có cho vào hộp rồi nên em có thể cầm theo nhé.
Phương Linh thấy Tố Như đến thì rất vui, còn lại gần để ôm cô.
- Em cảm ơn chị. Mà sao hôm nay hai anh chị lại đến đây sớm vậy? Bố mẹ em gọi điện nhờ hai người đến xem nơi ở của ra sao ạ?
Nhìn vẻ mặt tươi cười tự nhiên của Phương Linh, Khánh Phong không muốn cô nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì nên cũng ậm ờ theo ý cô vừa nói.
- Thôi em sắp muộn học rồi, hai anh chị ở đây nhé, em phải đi trước ạ.
Nói xong, Phương Linh cũng cầm lấy hộp đồ ăn và cả bình sữa ấm cho vào trong túi rồi rời đi.
Vì không yên tâm chuyện của Phương Linh nên Khánh Phong đã thuê thêm vệ sĩ và còn chỉnh đốn lại bảo an nơi cô sinh sống. Việc để Vĩ Thành nhắm tới là không tốt một chút nào, anh phải sớm nói lại việc này cho bố của Phương Linh biết, nếu tình hình không tốt thì cũng không nên để cho cô xa gia đình như vậy. Chỉ là việc xin vào một ngôi trường như này là không dễ, đối với người tầng lớp không phải quý tộc thì vào đây là quá khó khăn. Nhưng Phương Linh đã vào được, anh không muốn vì việc này mà tương lai của cô bị vùi lấp mất. Vẫn cần phải xem xét và để ý tới Vĩ Thành nhiều hơn.
. . .
Ở trường học thì cũng có rất nhiều quy định nên Phương Linh không dám phạm quy. Cô đi học tới khi ngồi được vào ghế trong lớp học thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ngờ giáo sư hôm nay có cuộc hội nghị quan trọng nên đã cho sinh viên tự học. Mọi người cũng không định học vì nó là môn thể chất nên mỗi người đều sẽ có việc riêng của mình. Phương Linh sợ ảnh hưởng tới một số bạn vẫn còn ngồi trong lớp nên cô đã đi ra khu vườn của trường để ngồi ăn sáng. Không khí se lạnh dần đón nhận mùa đông sắp tới. Mọi thứ trong lành còn khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Phương Linh lôi hộp bánh sandwich ra để ăn. Cô ăn đã chậm rồi mà còn vừa ăn vừa đọc sách. Không để ý được có ánh mắt hung hãn đang nhìn về phía mình.
Vĩ Thành đứng trên tầng cao nhìn xuống, Phương Linh vẫn tỏ vẻ vô tư như vậy khiến anh càng khó chịu. Nhưng trước mắt có Khánh Phong như vậy, cậu ta có thể làm điều mà cậu ta nói hôm qua. Hiện giờ anh chưa đủ tài giỏi tới nỗi để bật lại được cha của mình, chính vì thế nên anh vẫn phải nhẫn nhịn. Cứ chờ đi, đến khi cánh anh đủ chắc khỏe, Phương Linh chắc chắn không thể cười như vậy giờ được nữa. Mà cả kể người cha của anh cũng không thể nào ép anh làm theo ý ông ta được nữa.
- Đại ca, có cần em bày trò gì mới không? - Tên tóc đỏ đứng bên cạnh lăm le để hỏi Vĩ Thành.
- Hiện giờ không cần. Chúng mày cũng đừng đến gần con bé đó cho tới khi tao ra lệnh.
- Bọn em biết rồi, anh yên tâm.
Nói thì nói như vậy, nhưng bản thân Vĩ Thành vẫn thích đi dọa vào tâm lý của cô gái đó. Anh đã đi tới rất gần cô rồi, vậy mà cô không hề để ý tới. Cho tới khi anh ngồi xuống ngay cạnh cô, khoảng cách của hai người dường như là không có. Anh lại có thể thản nhiên cầm bánh lên để ăn mà đánh giá.
- Tôi không thích ăn trứng.
Phương Linh bị giật mình, một tay cầm bánh, tay còn lại đang giữ sách cũng cảm thấy hơi run.
- Nhai đi.
Nhìn Phương Linh trong miệng ngậm miếng bánh nhưng vẫn không nuốt nên anh nhíu mày để nói. Con nhỏ này đã bé tí tẹo rồi mà còn lười ăn. Không biết ở nhà ông già của cô đã phải nịnh cô ra sao thì cô mới ăn được một bát cơm nữa.
Cô sợ hãi đến nuốt miếng bánh cũng khó trôi. Ngồi gần anh như vậy khiến cô rất áp lực. Cảm tưởng như cả người của anh sắp đè bẹp người cô cũng nên.
Đợi khi nuốt xong rồi, cô vội vàng gập sách, đặt miếng bánh ăn giở vào hộp định đeo túi sách để rời đi. Thế nhưng cánh tay to lớn nào đó lại vươn qua eo cô mà nhấn cô ngồi xuống. Lúc này còn tiếp xúc đến cơ thể nhiều hơn khiến Phương Linh sợ hãi rơi vào thế bí. Cô không biết phải nói sao, ánh mắt chớp chớp liến thoắng nhưng không rõ chủ đích.
- Bé con, em không biết điều gì hết. Tôi ngồi ở đây, vậy mà em còn dám đi trước tôi? - Vĩ Thành tiến sát lại gần Phương Linh, khóe môi nhếch lén khiến gương mặt anh nhìn có phần đểu cáng rất nhiều.
Phương Linh nuốt nước bọt mà ấm úng, cô mấp máy môi nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Mỗi lần gặp Vĩ Thành, con người này đều khiến cô cảm thấy anh không hề tốt, mỗi lần gặp anh thì cô biết chắc sẽ không có chuyện tốt đẹp nào xảy ra cả. Cứ nghĩ rằng chỉ chung trường thôi, có lẽ sẽ không gặp được nhau nhưng không ngờ lúc nào tới trường đều sẽ gặp anh.
- Miệng để trang trí? - Đưa tay đến sát gần với đôi môi mọng đỏ của Phương Linh, anh lạnh giọng nói khiến cho đối phương phải dè chừng.
Không hiểu nổi, cô lúc nào cũng thế, đều im lặng đến khó chịu.
- Không... không có... Anh muốn gì ạ? - Lấy chút bình tĩnh để mà thốt ra được vài câu với Vĩ Thành.
Lại khó hiểu hơn, mỗi lần cô nói còn khiến anh khó chịu hơn. Gương mặt sắc lạnh hơn khiến Phương Linh cảm thấy sợ hãi mà co người lại. Anh muốn cô nói gì nữa chứ? Trước mặt anh thì mọi từ ngữ của cô đều bị khóa chặt lại hết rồi, cô không nói được gì hết.
- Từ ngày mai, sáng, trưa, tối, đều phải chuẩn bị đồ ăn cho tôi.
-...
Không gian dường như tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của Phương Linh. Cô siết chặt tay vào áo len đang mặc trên người, ánh mắt như con thú nhỏ sắp bị ăn thịt mà không thể nào kêu cứu được.
Đột nhiên, Phương Linh giật mình che mặt lại. Đôi mắt cô nhắm nghiền, hai tay run rẩy còn đang che mặt mình đi. Vĩ Thành trong lúc tức giận vậy mà xoay người đè cô trên chiếc ghế gỗ dài. Gió trời hiện giờ cũng không lạnh bằng con người đang tiếng lại gần cô. Phương Linh không dám bỏ tay ra, cô xoay người về lưng ghế, không muốn anh chạm vào người mình.
Lại không nghĩ Vĩ Thành sẽ dùng sức giật mạnh tay cô ra như vậy. Cánh tay Phương Linh từ từ có vệt đỏ do anh nắm chặt. Ánh mắt như đang muốn ăn thịt cô khiến cho cơ thể cô run rẩy từ tận trong xương tủy.
- Em rất biết cách khiến cho người khác tức điên lên đấy biết không? - Cúi thấp xuống, gương mặt anh còn áp sát lên mặt của Phương Linh. Làn da cô trắng hồng còn mịn màng khiến anh có cảm giác như da của em bé vậy. - Bé con, em cần tôi phải dạy em cách chiều lòng người khác nữa sao?
Phương Linh rất bài xích việc anh tới gần mình, khi anh chạm vào cô, chỗ nào cô cũng run lên đến cùng cực. Thiếu điều một chút nữa là cô sẽ khóc ở đây rồi.
- Em... em... làm được. Từ mai sẽ có... Anh ngồi dậy... có được không? - Ánh mắt lo sợ phải để ý biểu cảm của Vĩ Thành từng chút một.
Thấy cô hiểu chuyện như vậy, anh mới ngồi thẳng dậy, còn kéo cô ngồi dậy theo. Bàn tay bị anh nắm chặt, muốn rút ra cũng không được. Cô không biết sao nữa, đã đồng ý với anh vậy rồi mà còn không buông tha cho cô nữa là sao?
- Còn nữa, chủ nhật này cho dù có bất cứ hoạt động nào cũng phải gạt bỏ. Đến nhà tôi trước buổi chiều. Rõ chưa? - Vĩ Thành nhớ ra mục đích chính đến gặp cô, nên đã ra lệnh thay vì thông báo cho cô biết trước.
- Đi đâu ạ? Tại... tại sao em...
Phương Linh còn chưa hỏi được gì đã bị Vĩ Thành tiến sát lại gần khiến cô im bặt. Anh đùa nghịch vài lọn tóc của cô, điệu cười vẫn đểu cáng như vậy.
- Chốt vậy nhé. Đừng để đến khi đó tôi không thấy em ở nhà tôi. Tôi tức giận sẽ không hay đâu, em biết mà.
Nói rồi anh vuốt má cô một cái rồi rời đi. Để lại Phương Linh với một buổi sáng giống như giông bão tới vậy. Cô cảm tưởng như mình vừa trải qua một trận bão kinh khủng. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu cô không đồng ý thì anh sẽ còn làm những chuyện đáng sợ khác. Thế nhưng cô đâu biết anh muốn gặp cô khi đó để làm gì đâu. Rất sợ hãi nhưng lại không còn lựa chọn nào khác. Thế là cả một ngày trôi qua, cứ nghĩ sẽ nhẹ nhàng và êm đẹp, vậy mà Phương Linh phải suy nghĩ đến gương mặt như người mất hồn ngay cả khi về tới nhà.