Edit: Yume
Beta: Sakura
Thẩm Đằng Văn nói ra những lời này khiến Đoàn Quế Lan ngây người một lúc, đồng thời nàng ta mơ hồ quên đi hoàn cảnh của mình, hơi có chút thẹn thùng, lại có chút vui mừng, giống như cả một trời vui vẻ rơi xuống người, làm cô ta không biết phải thế nào.
Tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, không biết hôm nay còn náo động nên chuyện gì nữa, chỉ có Bách Hợp là vô cùng trấn tĩnh. Cô đã sớm định trước những chuyện này, là chuyện nên phát sinh trong vở kịch, lúc này đã xảy ra.
Chỉ là trong nội dung vở kịch, Đoàn Quế Lan không gây họa lớn đến mức này, trong nội dung vở kịch, lúc phụ nhân Hoa Xuân phường tìm tới cửa, cũng không hung hăng huyên náo như vậy, Đoàn Quế Lan cũng không bị đánh đến nát mặt. Lúc đó nàng ta gây họa mãi đến tận tối mới về nhà, cũng không biết là trốn đi đâu. Nguyên chủ khi thấy phụ nhân của Hoa Xuân phường tìm đến cửa, ngây ngốc chạy ra ngăn cản, trước mặt mọi người bị mấy phụ nhân đó đánh cho mấy bạt tai, quá xấu hổ nên trốn ra sau nhà ngồi khóc, cũng không biết Thẩm Đằng Văn có xuất hiện hay không.
Bởi vì lúc đó Đoàn Bách Hợp bị đánh, phụ nhân bên Hoa Xuân phường thấy tổn thất cũng không nhiều, nên sau đó được Lưu thị bồi thường cho chút bạc. Lúc đó, ngoại trừ Bách Hợp bị mất mặt, Đoàn Quế Lan được lang quân như ý, Thẩm Đằng Văn tìm được người thương, rể hiền mà Lưu thị vừa ý cũng không bị đổi sang nhà khác, trừ Đoàn Bách Hợp không được gì hết, người trong người ngoài đều vui vui cười cười.
Lúc này Bách Hợp cũng không có thích Thẩm Đằng Văn, cũng sớm biết hắn không phải là của cô, bởi vậy lúc Thẩm Đằng Văn thay đổi thái độ cô cũng không như nguyên chủ lúc trong vở kịch, khi nghe đến tin này, đã đau khổ hận đến không thể chết đi. Cô chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Thẩm Đằng Văn biểu lộ thâm tình với Đoàn Quế Lan, trước mặt mọi người đồng ý thú nàng ta làm vợ, nhìn đến Bách Hợp suýt nữa không nhẫn nhịn được, lại bật cười.
“Chuyện này…..” Khi Lưu thị nghe Thẩm Đằng Văn nói không muốn cùng con gái lớn định thân. Mụ lo đến thiếu chút nữa la lên, sau đó lại nghe thấy hắn muốn hướng đến Đoàn Quế Lan đề thân, lập tức mụ liền ngây dại, sau khi hồi phục lại tinh thần, mụ không khỏi có chút động lòng.
Chuyện phát sinh đến lúc này, khẳng định danh tiếng của Đoàn Quế Lan đã bị phá hủy, nó mặt một trang y phục như thế trở về, coi như Thẩm Đằng Văn đã trông thấy hết thân thể, huống hồ nó đã đi náo loạn kỹ viện, qua đó bị phụ nhân trong Hoa Xuân phường đồn đại. Hàng xóm láng giềng cũng đều biết rồi, chuyện này không thể ép xuống được.
Vốn danh tiếng của Đoàn Quế Lan ở Hoài thành cũng không được êm tai, vì lẽ đó, cho dù dáng dấp Bách Hợp có tốt, tính tình lại nhu thuận, đến giờ cũng chẳng ai thèm lấy. Giờ Đoàn Quế Lan lại gây chuyện, thanh danh lại càng kém hơn. Dung mạo của nó lại khó nhìn, sau này ai lại muốn thú nó? Nếu Thẩm Đằng Văn đã đồng ý thú nó, vậy là chuyện này cũng xong.
Đầu tiên Thẩm Đằng Văn cũng thật thà thú nhận rằng cũng đáng trách, đổi lại hành vi Đoàn Quế Lan đi náo kỹ viện không phải là em vợ đi bắt tỷ phu tương lai, mà thành hôn thê đi thăm dò hành tung của hôn phu. Tuy rằng nghe qua danh tiếng cũng không tốt gì, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều rồi. Hơn nữa, hôn sự của Bách Hợp cùng Thẩm gia tuy rằng đã bàn qua, nhưng đối với người ngoài chỉ nói Đoàn gia cô nương, chính xác là cô nương nào, thì chỉ cần Đoàn gia một mực khẳng định là con gái út, dù người ngoài có nói gì, thì cũng chỉ là sau lưng nói huyên thuyên vài câu.
Một khi con gái út gả đi, dáng dấp con gái lớn so với nó lại tốt hơn, sau này muốn chọn mối khác, so với Đoàn Quế Lan dễ hơn nhiều.
Lúc này Lưu thị biết rõ là có lỗi với Bách Hợp, tuy mụ vẫn muốn xử lý mọi việc công bằng, hiện nay Bách Hợp đã không gả được cho Thẩm Đằng Văn, nhưng sau đó còn cơ hội khác. Nó có dung mạo, tướng mạo lại đẹp, tính tình nhu thuận hơn Đoàn Quế Lan, chỉ cần không còn nha đầu rắc rối kia nữa, khẳng định Bách Hợp có thể tìm được người vừa ý. Quá lắm là sau khi Đoàn Quế Lan xuất giá, mình lại quan tâm Bách Hợp hơn, là nó không nói được mụ không công bằng rồi.
Nghĩ vậy, mặc dù Lưu thị có chút áy náy, nhưng vẫn cố nén cảm giác chột dạ trong lòng, không dám nhìn tới Bách Hợp, đối với những lời nói của Thẩm Đằng Văn cũng không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.
“Ô hô! Quả nhiên là trò hay.” Phụ nhân Hoa Xuân phường không nghĩ tới tình thế đột ngột chuyển biến, lại dẫn đến kết quả như vậy.
Dù cho phụ nhân này lòng dạ độc ác, nhưng giờ ánh mắt nhìn đến Bách Hợp cũng không khỏi mang theo mấy phần đồng tình: “Đúng là đậu xanh phối vương bát, nhìn thật hợp mắt. Đang yên lành có cô nương xinh đẹp như hoa lại không muốn, mà lại cứ muốn cái thứ vừa tiện, mà xem chừng bên trong lại toàn bùn nhão.”
” Chim yến yên lành hồng hộc chí lớn? Nhìn phụ nhân, tóc dài, kiến thức đoản! Ngươi làm sao biết bên trong người này là bùn nhão, đúng là nước bùn không thể thành trong?” (thứ văn vẻ ba xu…..>.
Thẩm Đằng Văn vừa nói xong những lời này sắc mặt liền thay đổi, chưa kịp mở miệng, Thẩm Đằng Văn không hỏi cô ta, quay đầu lại nhìn chằm chằm Bách Hợp:
“Đoàn đại cô nương, ta nói không sai chứ?”
“Nếu như lang quân không nhìn cẩu sao biết cẩu đang nhìn ngươi? Thẩm lang quân, không biết ta nói như thế là có nói sai hay không?” Bách Hợp thấy hắn châm chọc cô xong còn muốn nơi này cảm giác được cô tồn tại, nhếch khóe miệng, lại đẩy những lời này về lại hắn, liền thấy đầu tiên là mặt Thẩm Đằng Văn biến sắc, sau đó cười to: ” Hay, hay, hay, hay cho một người khéo mồm khéo miệng, ta thật là bái phục chịu thua rồi! May mà trời xanh có mắt, cho Thẩm mỗ thấy được bộ mặt thật của cô nương, nếu không đúng như mẫu thân từng nói, một đời bị hủy.” Vô hình chung những lời nói này của hắn cũng tương ứng với ánh mắt biến tướng của mọi người, thừ nhận lúc trước hắn từng cùng Bách Hợp suýt chút định hạ hôn ước. Nhưng chính hắn nhìn cô không ưng, nên giờ tìm cách đổi lương duyên.
Bách Hợp nghe hắn nói lời này, liếc nhìn: “Cũng thế.”
Thẩm Đằng Văn hừ một tiếng:
“Chuyện hôm nay, nếu truy cứu Đoàn đại cô nương cũng không thoát được liên quan, bây giờ vì sao phụ nhân của Hoa Xuân phường tìm đến tận cửa, lại chỉ có nhị cô nương chịu đòn, đại cô nương lại không bị tổn hại?”
Hắn nói vòng vo, lại đem sự việc trút lên người nàng, Bách Hợp nghe xong cũng thấy buồn cười, cau mày: “Liên quan gì đến ta?” Cô dám khẳng định, chuyện cô làm trước đó, tuyệt đối không có khả năng khiến người khác hoài nghi nàng.
Không ai nghĩ tới một cô nương Đoàn gia nhu nhược yếu đuối lại biết võ công, đồng thời võ công cao đến mức đủ khả năng hủy diệt cả một tòa Hoa Xuân phường.
Chỉ là những lời này của Thẩm Đằng Văn tuyệt đối không phải nói phong lông, Bách Hợp cau mày, khuôn mặt Lưu thị cũng ngạc nhiên nghi ngờ:
Mọi người cũng bị những lời nói này của Thẩm Đằng Văn làm cho sững sờ cứ như hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc. Thẩm Đằng Văn nghe thấy Bách Hợp thề thốt phủ nhận,nói việc này không liên quan đến nàng, trong lòng càng không khỏi nhìn cô không tới, bởi vì cô chính là một người dám làm không dám nhận. Đáng tiếc Đoàn Quế Lan tuổi còn nhỏ bị cô lừa gạt, bây giờ bị mấy nữ nhân trong Hoa Xuân phường đánh đến mặt sắp biến hình, Bách Hợp vẫn được yên lành như cũ.
Đều là thân tỷ muội, nhưng tâm địa Đoàn đại cô nương lúc này cực kì xấu xa. Trong lòng Thẩm Đằng Văn phiền chán, trên mặt mấy phần ra vẻ:
“Đã đến lúc này, Đoàn đại cô nương vẫn không thừa nhận sao? Cho rằng ngươi làm gì, đều không có ai biết sao?” Hắn luôn miệng nói cô làm gì đó, ngược lại Bách Hợp thật sự cảm thấy ngạc nhiên: “Nếu ta làm, đương nhiên ta sẽ nhận, nhưng nếu ta chưa từng làm, thì việc gì phải thừa nhận?”
Đến mức độ thế này, hắn cho rằng đã luôn cho cô cơ hội, không nghĩ tới Bách Hợp cứ như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thẩm Đằng Văn cười lạnh hai tiếng:
“Vốn là Thẩm mỗ muốn lưu lại mấy phần mặt mũi cho Đoàn đại cô nương, nếu ngươi chịu một phần trách nhiệm, Thẩm mỗ cũng chưa tính, nhưng giờ ngươi dám làm không dám nhận, đem toàn bộ sự việc đổ lên người nhị cô nương, phủi bỏ toàn bộ, Thẩm mỗ nhận thấy cách làm người của ngươi, thật sự là vô liêm sỉ.” Hắn nói xong, dừng một chút: “Hôm nay, nhị cô nương náo họa phường không phải là giả, thật ra có điều này, chư vị có biết nguyên nhân vì sao nàng ấy làm thế không?” Hắn đứng dậy, đảo qua hết từng ánh mắt trong cửa hàng, đề cao thanh âm một chút hướng đến mọi người đứng ngoài đặt câu hỏi.
Mọi người nghe những lời này, lại càng như hòa thượng không thấy tóc, phụ nhân trong Hoa Xuân phường liền che miệng cười::Tại sao mà đến? Không phải vì Thẩm lang quân nhà ngươi mà đến sao? Muốn nam nhân, đuổi theo nam nhân đuổi đến quá mức rồi.”
Ả hận Đoàn Quế Lan, khi nói chuyện nửa điểm cũng không nể mặt mũi, trong lòng Thẩm Đằng Văn nghe thế, không khỏi càng thêm vì Đoàn Quế Lan mà thấy không đáng.
Rõ ràng trong chuyện này người khởi xướng là Đoàn đại cô nương, nhưng kết quả cuối cùng lại để Đoàn Quế Lan gánh chịu, để người ngoài nói bóng nói gió, một cô nương mới có mười lăm tuổi, làm sao có thể gánh chịu nổi? Hôm nay nếu hắn không hướng đến cô ấy cầu thân, chẳng phải sẽ bị người khác phỉ nhổ cho chết chìm sao? Trong lòng hắn phẫn nộ, nhưng trên mặt lại mạnh mẽ trấn định lại: “Vì ta mà đến không sai, có điều là do duyên phận, muốn cho Đoàn bá mẫu biết được, sự việc hôm nay nhị cô nương đến họa phường, thật sự là có nguyên nhân.”
Nói đến đây, lập tức Thẩm Đằng Văn chỉ về phía Bách Hợp: “Nguyên chính là do nàng ta, Đoàn đại cô nương!”
Vừa nghe những lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, không hiểu những lời này có nghĩa gì, trên mặt Lưu thị lộ ra vẻ mờ mịt, Đoàn Quế Lan bị đánh đến sống không bằng chết lúc này đầu óc choáng váng, nghe được lời này, cô ta là người duy nhất hiểu rõ Thẩm Đằng Văn đang hiểu lầm. Nàng ta nghĩ lại lúc ở trong họa phường, Thẩm Đằng Văn suy đoán lung tung, trong lúc đó nàng ta trong tình thế muốn thoát tội nên liền thừa nhận, lúc này lại thấy hắn đứng trước mọi người nhắc đến, Bách Hợp đã không có mặt trong khách điếm thì thôi, chắc chắn cô luôn có mặt trong cửa hàng, nếu lúc này mặt đối mặt mà bị vạch trần thì đúng thật là quá xấu hổ.
Tuy rằng tính tình Đoàn Quế Lan không tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là cô nương mười lăm tuổi, lúc này cũng có chút hốt hoảng, nhưng cũng nghĩ lại, may mà chính cô bị đánh thành thế này, há miệng nói chuyện cũng không được, thật đúng là tránh được một kiếp. Cô ta cũng nghĩ lại, nếu sau này Thẩm Đằng Văn có hỏi lại chuyện này, dù cho hắn biết được là bị cô lừa, nhưng là cô chưa nói gì hết, tất cả là do hắn tự suy đoán, hắn đoán sai cũng không thể trách nàng! Vừa nghĩ như thế, trong lòng Đoàn Quế Lan thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên nhân là do ta? Có liên quan gì?” Bách Hợp hỏi một câu, ánh mắt Lưu thị cũng hơi ngờ vực, khi mụ vừa nghe Thẩm Đằng Văn thừa nhận xác thực Đoàn Quế Lan có đại náo họa phường, trong lòng còn đang thấy bế tắc. Vào lúc này cả người đều thấy không tốt, lại nghe thấy chuyện này có liên quan đến con gái lớn, lập tức mụ liền hung tợn nhìn qua Bách Hợp, ánh mắt mụ tựa như muốn ăn thịt người.