Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1144: Hoàng quý phi bị phế (34)




Mỗi một câu nói của Bách Hợp, tiếng thở của Cao thị liền càng trở nên dồn dập, độc tính đã phát tác, ấn đường của nàng ta cũng đã biến thành màu đen, nàng ta cắn chặt răng, nhìn Bách Hợp cố gắng gật đầu, ra hiệu Bách Hợp đến gần một chút: “Nói với huynh trưởng, A, A Miên, nhớ con, diều cá chép nhỏ, mà đích thân huynh ấy đã làm, hồi nhỏ…” Miệng nàng ta dán sát vào tai Bách Hợp, vết máu ẩm ướt mà băng lãnh kia dính vào tai Bách Hợp, nhớp nháp mà lại tanh hôi, xúc cảm cực kỳ buồn nôn, tuy nàng ta không đồng ý với yêu cầu của Bách Hợp, nhưng nói ra lời như vậy, đã cho thấy thái độ của nàng ta, nàng ta hao hết khí lực nói xong, đột nhiên vươn tay nắm chặt tay Bách Hợp: “Phải khiến Lục thái hậu, không, không được chết tử tế, phải báo thù, bằng không, bằng không thành quỷ cũng không tha cho ngươi!” Giọng nói của nàng ta vừa vội lại vừa gấp, máu như trào ra một chút, Bách Hợp gật đầu: “Đó là đương nhiên.”



Nàng ta thở phào ra một hơi, cánh tay vốn đang cầm tay Bách Hợp, vô lực rũ xuống, nàng ta ngã vào người Bách Hợp, mắt mở thật to. Máu trong thất khiếu của nàng ta trào ra, con ngươi đã tắt, hiển nhiên không còn thở nữa.



Bách Hợp nhìn thân thể nàng ta ngã xuống, không khỏi vươn tay đỡ nàng ta dựa vào ghế bên cạnh.



“Nương nương…” Giọng Thi Tình khô khốc, chỉ là trong cung có người vừa chết, lúc này nói chuyện càng lộ ra vắng lạnh, giống như có tiếng đáp lại, chính Thi Tình vừa nói xong, đều cảm thấy cả người là lạ, liền vội vã ngậm miệng lại. Đầu kia, Bách Hợp cũng không để ý đến nàng ấy, đầu tiên là vươn tay giúp Cao thị sửa sang lại mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, nhìn khuôn mặt dữ tợn đầy oán hận không cam lòng trước khi chết của nàng ta, lại hết sức bình tĩnh vuốt mắt cho nàng ta.



Nhìn thấy tình cảnh này, Thi Tình đã cảm thấy lông tơ sau lưng dựng ngược lên, lại không khỏi chua xót: “Nương nương, cần phải đi.”



“Đi thôi.”



Cũng đã đến giờ, Thượng Hỉ ở bên ngoài tiến vào, Bách Hợp nhìn hắn ta một cái, hắn ta nhìn thấy dấu môi đỏ trên má Bách Hợp, hoảng sợ: “Nương nương…” Hắn ta vươn ngón tay chỉ má Bách Hợp, Bách Hợp cau mày, lấy khăn tay lau má, lại từ từ cất vào trong tay áo: “Sửa soạn thật tốt cho nàng ta một phen.”



“Lão nô đã nhớ.”



Bách Hợp kéo mũ áo choàng đội lên, cùng Thi Tình một đường rời khỏi chỗ này.





Lúc về đến cung Hàm Phúc, Thi Tình nghĩ đến gương mặt chết không nhắm mắt của Cao thị tối nay, sắc mặt vẫn xanh mét. Nhưng Bách Hợp lại không chút hoang mang nhấp ngụm trà: “Tìm người biết làm diều có thể tin được, làm một con diều cá chép nhỏ, ngươi đưa về Chu gia, kêu người Chu gia nghĩ biện pháp giao đến tay Cao tướng quân.” Nếu Cao tướng quân thông minh, hắn ta liền biết nên làm gì. Nếu huynh trưởng của Cao thị là một kẻ ngu xuẩn, thế thì người như vậy cũng không cần phải hợp tác.



Cao thị vừa chết, Cao gia tất nhiên càng thêm nơm nớp lo sợ. Trải qua chuyện này, vừa khéo chuyện Xương Viễn hầu Lục Bình tham ô không bị ai nhắc lại. Trong kinh, Chu gia, bởi vì Chu Thành Thịnh bị thương, Chu gia đóng cửa từ chối tiếp khách; Cao gia, bởi vì cái chết của Cao thị, cũng lòng người bàng hoàng. Tình huống như vậy, Lục thái hậu rốt cuộc hài lòng. Trong triều đình dường như lại khôi phục yên ổn trước đây, nhưng lại mang theo một cỗ cảm giác yên ổn trước khi giông tố sắp tới đầy quỷ dị.



Giữa tháng mười hai, đã sắp đến Tết, tết năm ngoái trong cung đều là cảnh ca múa mừng thái bình, nhưng năm nay lại căng thẳng dị thường, tính thời gian, Giang thải nữ đã ‘mang thai’ bảy tháng, không ít cung nhân được Thái hậu phái ‘tận tâm’ hầu hạ Giang thải nữ đều căng thẳng thần kinh. Trước cuối tháng mười hai, vì trong cung vô Hậu, Lục thái hậu đương nhiên là phải chủ trì cung yến năm nay, mà lúc này, sau khi yên lặng mấy tháng, Tô Hà rốt cuộc hỏi thăm ra nơi Lục thái hậu giấu con trai, báo lại cho Bách Hợp. Trước cung yến cuối tháng, người Chu gia từng xách gì đó vào cung Hàm Phúc. Lúc có người báo chuyện này cho Lục thái hậu biết, Lục thái hậu lại bật cười: “Thực sự là được đến không phí chút công sức, đang chờ nàng ta chui đầu vào tròng, chính nàng ta lại không thể chờ đợi được.” Nàng suy đoán người Chu gia đưa tới hẳn là chiếc giỏ đựng đứa bé sơ sinh kia, hẳn là biện pháp mà Chu Bách Hợp, sau khi rốt cuộc ‘biết’ Giang thải nữ giả mang thai, nghĩ ra dưới sự hoảng loạn bối rối vì trốn tránh trách nhiệm.




Từ giây phút ‘biết’ Giang thải nữ mang thai, Lục thái hậu liền không lúc nào không nghĩ đến ngày này, nàng đợi hơn nửa năm, cảm giác mình đều sắp đợi đến không nhịn được nữa, nhưng hiện tại xem ra lại là đáng giá, Giang thải nữ chết chắc rồi, hơn nữa Quý phi Chu Bách Hợp cũng không thoát được!



Chớp mắt diệt trừ được hai mối họa lớn trong lòng, Lục thái hậu nằm trên tháp mềm trong cung, đột nhiên cất tiếng cười to.



Nàng đúng là vẫn thắng, Chu gia nhúng tay vào trong chuyện này, Chu gia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn muốn kiện Lục gia, lần này Chu gia đã tự thân khó bảo toàn rồi! Lúc trước lão tặc Chu Trinh Lợi kia, còn chỉ vào mũi mình mắng nhiếc, nói cha nàng nuôi một đứa con gái tai họa cả nhà, bây giờ báo ứng xem như đã tới, lúc trước Chu gia cười nhạo nàng, bây giờ nàng cười nhạo Chu gia.



Lúc trước Chu Trinh Lợi có năng lực như vậy, hiện tại con cháu nuôi ra, còn không phải đều là ngu xuẩn, đều bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Nhìn bộ dáng bây giờ của Chu Bách Hợp, con trai chết trong tay nàng, Chu gia, nàng càng muốn diệt tận gốc.



Nghĩ đến những người ngăn cản nàng khi đó, Cao thị đã chết, Cao gia không được việc gì, Chu gia cũng rơi vào bộ dáng này, liền tính là cái tên Lương Ích từng siết cổ nàng lấy mạng của nàng kia, nhưng bây giờ thì thế nào? Ngồi ở trong điện, ngủ trên giường lớn trong điện Phượng Minh chính là nàng, điện Phượng Minh mà lúc trước Lương Ích từng dùng mọi cách ngăn cản mình tiến vào chỗ ở của mẹ ruột hắn ta này, bây giờ vẫn là bị nàng quang minh chính đại vào ở. Con trai, cháu trai của Lương Ích đều là thần hạ dưới váy nàng, Lương Ích giết con trai của mình, chính mình liền muốn hại con cháu của hắn ta. Chu Trinh Lợi nhục mạ mình, chính mình liền cũng bắt hậu nhân của hắn ta biến thành bộ dáng hắn ta từng mắng đó! Cao thị lại thế nào, Cao thị vì nàng mà phát đạt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bởi vì nàng mà diệt vong!




Nên là của nàng, cuối cùng vẫn là của nàng, thiếu nàng, nàng cũng nhất định phải bắt người đó hoàn trả lại gấp trăm lần, lão thiên gia ưu ái nàng, những thứ lúc trước nàng không có được từ hoàng tộc Lương thị, bây giờ đúng là vẫn là bổ sung đủ lại cho nàng.



Bắc Tề đã không có Chu gia và Cao gia, thiếu hụt văn võ đại thần, nàng không tin còn có ai có thể ngăn cản nàng nữa!



Nghĩ đến đây, Lục thái hậu gần như đã không khống chế được dục vọng báo thù trong lòng mình.



Nàng ta cười đến xinh đẹp mà điên cuồng, đám người A Quý không hiểu, không biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, lại nơi nào có thể thể hội khoái cảm trong lòng nàng ta lúc này chứ?



Ban đêm cùng ngày, bụng Giang thải nữ phát động, lúc đang đau bụng sinh, Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế liền dẫn người bao vây cung Hàm Phúc lại.



“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thái hậu nương nương.” Lần này tới trừ Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu ra, còn có dòng họ hoàng tộc Lương thị cũng tới, những người này đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong phòng sinh Giang thải nữ im lặng, nửa tiếng vang cũng không phát ra.




“Giỏi cho một Quý phi.” Vĩnh Minh đế cười lạnh hai tiếng, giơ tay lên liền muốn tát Bách Hợp, Bách Hợp lui về sau hai bước, tránh khỏi bạt tai này: “Không biết thần thiếp phạm vào lỗi gì?”



“Ngươi còn dám trốn?” Chính mình tát hụt, thần sắc âm ngoan trong mắt Vĩnh Minh đế càng đậm, Lục thái hậu mỉm cười, mở miệng nói: “Giang thải nữ thừa sủng chỉ có bảy tháng, bây giờ liền sinh con, ai gia càng nghĩ càng cảm thấy, sợ rằng đứa nhỏ này cũng không phải là long chủng của Hoàng thượng, có lẽ là nghiệt chủng lúc nàng ta ở ngoài cung, tư thông với người khác mà sinh hạ đi?” Lục thái hậu mang thần sắc của người thắng, nói tiếp: “Nàng ta vốn xuất thân một kỹ hộ ở Giang Hoài, thân phận lai lịch vốn liền không sạch sẽ, lại tư định cả đời với một thư sinh, lẻn vào gánh hát câu dẫn Hoàng thượng, mang thai bảy tháng liền sinh hạ nghiệt chủng, đứa nhỏ này không thể nào là của Hoàng thượng!” Lục thái hậu nói xong, lại cười lạnh: “Ai gia suy đoán, nói không chừng lúc Giang thải nữ ở ngoài cung, liền đã sớm cùng thư sinh câu đáp thành gian, sinh hạ nghiệt chủng, sau khi tiến cung ham vinh hoa phú quý, muốn giá họa nghiệt chủng này lên đầu Hoàng đế!”




Nàng ta vừa thốt ra lời này xong, Bách Hợp làm như lộ ra mấy phần bối rối: “Điều này sao có thể?”



“Sao không thể?” Lục thái hậu cong cong khóe môi, “Ai gia đã tìm được thư sinh kia, hắn ta đã nhận tội, hắn ta cùng với Giang thải nữ từng sinh hạ nghiệt chủng, bây giờ đã chuyển vào cung, chuẩn bị giá họa lên đầu Hoàng thượng!” Nàng ta vừa thốt ra lời này, khóe môi Bách Hợp liền không để lại dấu vết hơi cong lên, sắc mặt lại như trắng bệch: “Không thể nào, không thể, Giang thải nữ xác thật mang thai, này, y nữ này cũng đã nói mà!”



“Hừ!” Vĩnh Minh đế nghe đến đây, sắc mặt xanh mét: “Trẫm đã điều tra, ngày đó tin tức Giang thị mang thai, chính là truyền ra từ cung Hàm Phúc của ngươi, Tô Hà cũng đã xác nhận điểm này, ngày đó Giang thải nữ đã uống canh tránh thai, không có khả năng mang thai, đây rõ ràng chính là ngươi tâm như rắn rết, mưu đồ bất quỷ!”



“Những y nữ này đã nhận tội, là bị ngươi sai sử.” Lục thái hậu cũng đã sớm chờ một ngày này, liền đắc ý dào dạt nói: “Nếu Quý phi không phục, ai gia cũng dẫn theo bà đỡ đến đây, Giang thải nữ rốt cuộc có mang thai hay không, có sinh sản hay không, khám nghiệm liền biết!”



Tiếng nói Lục thái hậu vừa dứt, bên trong liền đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh, sắc mặt Lương thị dòng họ không khỏi càng trở nên khó coi, trong cung đình xảy ra gièm pha như vậy, quả thật là tiếng xấu vạn lần.



Có tiếng trẻ nhỏ, nhưng trên mặt mọi người ở đây lại không một ai vui mừng, bà đỡ đi vào kiểm tra một phen, liền ra hồi báo Giang thải nữ chưa từng mang thai, hạ thân sạch sẽ không có vết thương vết máu, không phải bộ dáng từng sinh sản. Ánh sáng lạnh trong mắt Vĩnh Minh đế nồng đậm, trong cung Hàm Phúc yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe.



Trái lại Lục thái hậu như hơi đáng tiếc, thở dài: “Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, Quý phi còn gì để nói nữa đây? Đáng tiếc Quý phi sống trong thâm cung, chỉ sợ là không có bản lĩnh đưa nghiệt chủng của thư sinh và Giang thải nữ vào cung được, hẳn là có Chu gia trợ giúp đi?” Lúc nàng ta nói chuyện, trong mắt lóe lên hưng phấn quỷ dị: “Ai gia thật sự là tiếc nuối thay Chu gia, tổ tiên Chu gia biết pháp thủ lễ như vậy, lại vì không biết nuôi dạy con gái, đành phải dùng toàn bộ Chu gia đắp vào! Quả thật là gia môn bất hạnh! Cũng xem như kiếp trước Chu gia thất đức, kiếp này gặp báo ứng.” Nàng ta nói ra lời này, ý cười chế nhạo bên khóe miệng nổi bật dị thường.



Bách Hợp ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng ta, đột nhiên hơi cong cong khóe miệng: “Thái hậu có muốn tận mắt nhìn đứa bé này không?”