Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1160: Cô gái ham hư vinh 08




Bình thường bọn Tôn Minh Minh không bao giờ nói chuyện cùng Lạc Bách Hợp và Mễ Tương Đình, dù đã học cùng nhau thời gian dài như vậy, cùng ở chung ký túc xá, nhưng mà việc nói chuyện ít lại càng ít. Mấy người khác trong ký túc xá nịnh bợ Tôn Minh Minh cật lực, bình thường cô ấy cũng ít để ý đến người khác, lúc này Mễ Tương Đinh thấy cô ấy nói chuyện cùng Bách Hợp, còn khen ngợi, trong lòng cảm giác không biết gọi tên gì:



“Không phải chỉ là thêu hoa thôi sao? Trong tiệm quần áo của mẹ mình, còn có vài cái thêu đẹp hơn đấy.”



Cô ta vừa nói xong, Tôn Minh Minh liếc một cái nhếch miệng cười, không nói gì. Ngược lại ướm thử áo trên người mình so sánh một chút, tiếc nuối nói: “Cậu gầy hơn mình, dáng người cũng cao hơn một chút, mình mặc không vừa rồi. Nhưng hoa văn này rất đẹp, trước khi đi nước ngoài mẹ tặng mình một chiếc váy, mặc vào nhìn rất gầy, màu sắc cũng đẹp, đáng tiếc ánh mắt mẹ mình hơi chín chắn quá, kiểu váy rất đơn giản, mặc vào làm già đi vài tuổi, Bách Hợp xem có thể thêu hoa lên trên giúp mình chút xíu được không?”



Mễ Tương Đình mới nói chen vào vài câu, không làm cho Tôn Minh Minh để ý, mà cô ấy vẫn tiếp tục nói chuyện với Bách Hợp, nước mắt Mễ Tương Đình rưng rưng chực rơi xuống, cũng không biết bản thân nói sai cái gì, để cho Tôn Minh Minh xem thường như vậy, cô ta cắn răng, trừng mắt nhìn Bách Hợp, gục đầu xuống giường không ngó ra nữa.



“Cậu mang ra đây mình xem một chút.” Bách Hợp cũng không đồng ý ngay, nghe Tôn Minh Minh nói váy này mang từ nước ngoài về, cũng không chắc sẽ thay đổi, nếu thay đổi mà làm hỏng mất chỉ sợ không có đủ tiền bồi thường. Cô nói xong những lời này, Tôn Minh Minh gật nhẹ đầu, nhìn cô cười cười. Thái độ đối với cô tự nhiên hơn nhiều, lại còn chia đồ ăn vặt mình có cho Bách Hợp, cuối cùng còn mang đến một đống dây buộc tóc cùng kẹp tóc pha lê đầy trên giường Bách Hợp để cô chọn lựa.



Bách Hợp liếc mắt thẩy một con ếch xanh biếc được gắn trên dây buôc tóc, pha lê này tuy không phải loại tinh khiết tự nhiên nhưng màu xanh lá vừa phải, điêu khắc cũng sống dộng, khiến người ta nhìn rất ưa thích. Cô thò tay ra cầm lấy, Tôn Minh Minh nhìn rất vui vẻ: “Mình biết cái này rất ưa nhìn, những loại dây buộc tóc này mình đều mua về hết.” Cái dây buộc tóc này thực ra cũng rất có giá trị, nhưng cũng không phải là có giá trị nhất, Tôn Minh Minh thấy Bách Hợp lấy đồ, lại chọn trúng chính món mình ưa thích, thoáng chút đối với người bạn học bình thường ít nói chuyện này thích hơn rất nhiều, cảm tình khó nói rõ: “Mình còn có một series cùng loại, đều là côn trùng cả, nhìn rất đẹp.” Cô ấy nói xong, lại mở túi xách ra nhìn: “Hình như để ở nhà mất rồi, lần sau sẽ mang đến cho cậu. Cái kia để cùng chỗ được đấy, nhìn rất hay, lần trước mình đeo, mẹ mình nhìn thấy cười rất lâu.”



Tôn Minh Minh nhờ Bách Hợp giúp sửa váy áo. Trước đó bản thân đưa ra đề nghị, cảm thấy trả tiền quá tầm thường, nói cám ơn thì quá nhẹ nhàng, lúc này mang kẹp tóc ra là hợp lý nhất. Cũng vì nguyên chủ ưa thích những thứ này nên Bách Hợp cũng không khách khí với Tôn Minh Minh, hai người cùng chọn đồ rất vui vẻ, Tôn Minh Minh và Bách Hợp ngồi trên giường nói chuyện phiếm, mấy người còn lại cũng qua đây xem đồ, rực rỡ muôn màu, mỗi người một câu trò chuyện hết sức náo nhiệt.



Trước kia trong ký túc xá có tổng cộng sáu người. Bốn người Tôn Minh Minh nói chuyện phiếm, Mễ Tương Đình cảm thấy ít nhất còn có Lạc Bách Hợp cô đơn cùng mình, bây giờ thấy Bách Hợp gia nhập đám người này, ngẫm lại tốt xấu gì gia thế nhà mình cũng tốt hơn Lạc Bách Hợp. Hiện tại Lạc Bách Hợp lại nói chuyện với đám Tôn Minh Minh, còn bản thân thì nép ở một bên. Trong lòng Mễ Tương Đình thêm ghen tức đố kỵ, thấy bọn họ nói chuyện cười đùa vui vẻ, đành yên lặng gom đồ đến phòng học.



Đợi cô ta đi qua, Tôn Minh Minh mới che miệng cười: “Mễ Tương Đình thật buồn cười, muốn so sánh đồ dệt công nghiệp với đồ thủ công, chắc cô ta không hiểu được, dệt máy cần là cả đống, thời này, đồ thủ công mới đáng giá, mẹ mình có một cái áo sườn xám, đặt hàng nhưng phải đến số này này.” Cô ấy dùng một ngón tay đưa lên, nghĩ đến hoàn cảnh xuất thân của cô ấy, một cô bé tóc dài lên tiếng: “Mười vạn?” Thấy Tôn Minh Minh không phản bác, cô này líu lưỡi: “Tấm lông thú tốt nhất ở nhà mình cũng chỉ có giá cỡ này thôi.”



Bách Hợp nghe xong, trong lòng khẽ xúc động. Cô sẽ thêu thùa, loại sườn xám này cô chưa từng làm, nhưng trong nhiệm vụ khi trở thành Đào Bách Hợp, cũng làm không ít đồ thủ công, chỉ cần có nguyên vật liệu, cô làm lại mấy hồi, tất nhiên chỉ cần tổng thể không thua kém người ta quá nhiều là được. Sau khi học xong bỏ chút thời gian làm một ít, dù giá bán không đến mười vạn thì cũng có thể bán mấy trăm hay hơn một ngàn, như vậy kiếm tiền so với dạy múa sẽ dễ hơn nhiều.



Trong lòng đã có ý, quyết định sẽ tìm một quán net lên mạng, tìm một kiểu sườn xám, nói chuyện cùng đám Tôn Minh Minh xong thấy trời không còn sớm, mới rủ nhau đem đồ tới phòng tự học buổi tối.




Trong phòng học lúc này có rất đông người rồi, Phù Doanh cũng ở đó, Tôn Minh Minh vốn cũng muốn ngồi cạnh Bách Hợp, nhưng vừa thấy Phù Doanh, cũng không dám đi qua, đành phất tay, kéo mấy cô bé kia ngồi xuống đằng trước.



Sách trong tay anh hôm nay không phải tiểu thuyết ngôn tình, mà là một quyển tiếng Anh, Bách Hợp nhìn thấy mới nói: “Sách lần trước cậu không mang đi, mình có cất hộ.” Cô lôi cuốn tiểu thuyết trong ngsen bàn rồi đưa cho Phù Doanh, anh nhìn thoáng quá, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, đối với cuốn “Ký sự anh chồng cuồng vọng theo đuổi vợ” này vô cùng lạ lẫm, nghe Bách Hợp nói cuốn này là của mình, giật mình hỏi: “Của mình sao?”



Bách Hợp giữ cuốn tiểu thuyết này từ hôm thứ sáu, giờ chưa tới hai ngày, nhìn anh dường như không nhớ, Bách Hợp im lặng, lật cuốn tiểu thuyết, chỉ đến đoạn: “… Tử Tô cảm thấy thân thể mình vô cùng kỳ lạ, giữa hai chân một dòng nước nóng trôi ra…” đưa tới: “Cậu coi, lần trước cậu xem đến chỗ này nè.”



“Không ngờ cậu nhớ rõ ràng như vậy.” Phù Doanh gật nhẹ đầu, Bách Hợp nghe anh nói xong, mới cảm giác được hình như có chỗ nào sai sai, ngữ điệu anh bình tĩnh nghiêm túc, Bách Hợp ngửa mặt lên nhìn, thấy biểu hiện của anh nghiêm túc nhưng trong ánh mắt lại như cười cười, có kẻ ngốc cũng biết được vừa rồi anh giả vờ cố ý.



Mấy tiểu thuyết ngôn tình cho thuê này không tránh được sẽ có một chút tình tiết miêu tả nhục dục, khiến cho các thiểu nữ đang tuổi này sẽ sinh ra những tưởng tượng không tự nhiên, nghĩ lại vừa rồi cô chỉ đến chính là đoạn lần đầu động phòng của nam nữ chính, Bách Hợp nghi ngờ không biết có phải tối thứ sáu hôm đó Phù Doanh phát hiện mình nhìn lên, nên cố ý lật đến trang này.




Chính cô nhìn thấy đoạn này một lúc, dù bản thân cô rất điềm tĩnh, cũng không tránh được cảm thấy lỗ tai nóng lên. Cô giả vờ bình tĩnh gấp sách lại, để lên mặt bàn của anh, sau đó quay đầu không nhìn đến nữa.



“Cái buộc tóc này đẹp đấy, trước đây không thấy cậu dùng.” Bách Hợp không ngó đến anh, ngược lại Phù Doanh đặt sách trong tay mình xuống, xếp gọn một chút. Anh dùng câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn, điều này chứng tỏ trí nhớ anh rất tốt, cũng rất chính xác, Bách Hợp khẳng định chắc chắn anh nhớ cuốn tiểu thuyết này, chỉ cố ý đùa mình mà thôi. Bách Hợp không muốn nói chuyện với anh nữa, anh lại khe khẽ nhếch khóe miệng:



“Cậu xem xong cuốn tiểu thuyết này rồi?” Tay anh đặt trên cuốn tiểu thuyết, cúi đầu ngó mặt Bách Hợp: “Đọc thấy sao? Trong đó có vài đoạn rất đặc sắc, nhưng mình thấy tác giả miêu tả hơi cường điệu quá mức.”



Bộ dạng anh một mực muốn thảo luận về cuốn tiểu thuyết, Bách Hợp không nhịn được mà nói: “Mình không xem.”



“Thật sao?”Thấy anh có vẻ không tin, Bách Hợp xấu hổ trừng mắt: “Mình không xem thật, hôm ấy cậu về không mang theo, mình chỉ thu lại giúp, mình không xem, không được người khác cho phép mình sẽ không đụng đến đồ đạc của người ta, cho dù chỉ là một cuốn sách.”




Phù Doanh đến ngồi cạnh Bách Hợp cũng được vài ngày rồi, bình thường hai người rất ít khi nói chuyện, cô cũng không giống mấy bạn khác trong lớp, hay rít ra ríu rít, lời nói ra cũng ít, chỉ hay im lặng, anh nãy giờ nói với Bách Hợp nhiều như vậy. Đôi má thiếu nữ ửng đỏ, đôi mắt đen trắng rõ ràng như hai hồ nước, như muốn nhấn chìm người ta vào đó. Anh thấy cô thẳng thắn phủ nhận, nhìn chằm chằm bỗng thấy cảm giác khác hẳn bình thường, Phù Doanh gật đầu: “ Mình cho phép cậu xem.”



Lời vừa nói ra, Phù Doanh thấy trán cô giật hai cái.



“Mình không muốn xem.” Bách Hợp phủ nhận lần nữa, lúc này Phù Doanh mới không biểu hiện gì thu sách lại: “À, vậy cậu thích xem cái gì?”



“Mình thích những thứ xinh đẹp.” Bách Hợp nói xong, Phù Doanh thò tay nghịch nghịch dây buộc tóc: “Giống cái này à?” Ngón tay anh nghịch trên tóc cô, vài sợi tóc như dẫn đến cảm giác ngưa ngứa.



Bách Hợp nghiêng đầu né tránh tay anh, trừng mắt, anh không nhịn được nở nụ cười.



Tiếng cười trong trong trẻo, không giống với thiếu niên tỏa sáng như Chu Trạm thoải mái cười to, mà là người bình thường rất ít khi cười, một khi cười rộ lên đặc biệt kinh diễm. Đôi mắt nhỏ cong cong, dưới đuôi mắt phượng như có con tằm nằm, lại lộ ra hàm răng trắng đều như bắp, bộ dạng tươi cười nhanh chóng thu lại, nghiêm mặt nói: “Được rồi, cám ơn cậu đã cất sách giúp mình, lần sau mình sẽ mời cậu ăn cơm.”



Cơm của Phù Doanh ăn không nổi, danh tiếng của anh trong trường quá lớn, làm bạn ngồi cùng bàn đã đủ gây chú ý rồi, nếu còn cùng nhau đi ăn cơm, chỉ sợ những lời đồn đại sẽ thi nhau truyền đi. Có thể anh chỉ thuận miệng mời, cũng không nhất định sẽ mời cô ăn cơm thật, Bách Hợp nghĩ đến cảnh lần trước cùng anh nắm tay, hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.



Nói mời Bách Hợp ăn cơm, nhưng đến tận thứ sáu Phù Doanh vẫn không nhắc đến việc này, buổi thi tháng của lớp cũng được tiến hành xong, giáo viên chủ nhiệm sẽ căn cứ vào kết quả thành tích mỗi người mà đổi chỗ ngồi. Tin này làm không ít người trong lớp nuối tiếc, đồng thời lại có chút hưng phấn.



Lúc mới khai giảng năm nhất, học sinh còn chưa biết nhau, đại đa số đều là nam sinh cùng ký túc xá sẽ ngồi cùng nam sinh, nữ sinh ngồi cùng nữ sinh, rất ít nam nữ ngồi chung, một khi đổi vị trí, nghĩ đến bạn mới ngồi cùng bàn, có khả năng sẽ là người khác phái.