Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1258: Tình duyên internet 41




Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



Con rắn không ngừng vặn vẹo, thân rắn bị Cự Kiếm sắc bén cắt đứt, trên mặt đất liền có thêm ba cái đầu rắn. Ly Viên nhìn thấy thì không khỏi giật mình nói: “Cmn, đây là vật gì?”



Những con rắn này giết không chết, chém thành hai đoạn thì biến thành hai con.Chém thành bốn đoạn liền biến thành bốn con, nếu cứ chém như thế chẳng phải rắn sẽ càng ngày càng nhiều sao?Trên mặt đất ba con rắn nhỏ màu xanh sẫm lại bò tới chỗ Ly Viên, đáng sợ hơn nữa là lúc này dây leo màu xanh trên xà nhà bắt đầu chuyển động, mọi người ngẩng đầu nhìn kỹ, những thứ thoạt nhìn như dây leo màu xanh sẫm to bằng cánh tay kia đâu phải là cây cối gì, rõ ràng là không biết bao nhiêu con rắn uốn éo thành một đoàn bắt đầu ‘Híz-khà’, bò xuống.



Sau khi mấy con rắn nhỏ rơi xuống mặt đất đều dốc sức liều mạng bò tới chỗ bọn họ, đúng là phiền toái, chém không thể chém, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể đứng yên, những con rắn này có độc, dưới tình thế cấp bách Bách Hợp phát động linh lực ném lưới điện xuống mặt đất một phốctiếng ‘Xì xì’ của dòng điện liền vang lên, những con rắn nhỏ này chỉ bị một chút tổn thương, lại dốc sức liều mạng bò về phía mấy người, Bách Hợp liên tiếp phóng ra ba bốn lưới điện, rốt cục mới giết chết được hai con rắn nhỏ.



“Chúc mừng ngài đã giết chết rắn lục thụ nguyền rủa, lấy được 767 điểm giá trị kinh nghiệm.”



Tiếng Hệ thống nhắc nhở vang lên hai lần, mấy người cũng không có hoan hô tung tăng vì có được điểm kinh nghiệm điểm EXP siêu cấp cao, dù sao sau khi Bách Hợp quăng mấy lần lưới điện xuống dưới, linh lực trong cơ thể dã giảm đi hơn phân nửa, dù được điểm kinh nghiệm EXP sau khi giết được lũ rắn, nhưng bởi vì rắn này khó giết nên cảm thấy khó giải quyết rồi. Tâm tình mọi người đều có chút trầm trọng, trong lúc ngây người, một con rắn nhỏ màu xanh lá phi về phía Bách Hợp, Bách Hợp tuy vung ra Lôi Điện đập lên trên người con rắn nhỏ. Nhưng lúc này quấn lên cổ tay cô, cô vung tay hất lên, đuôi rắn quấn ở cổ tay cô, lần thứ nhất cô không có vứt được, ngược lại há mồm cắn lên cổ tay cô một phát.



“Ngài bị rắn lục thụ nguyền rủa cắn!”



Nơi bị cắn truyền đến đau đớn kịch liệt, sau đó màu xanh tím nhanh hóng lan ra, trên cổ tay Bách Hợp vốn trắng noãn bây giờ xanh lè như vỏ cây, sắc mặt cô trắng nhợt, giơ tay kia lên nắm lấy con rắn kia. Dùng sức ném xuống đất. Sau đó giẫm mạnh, rắn bị cô giậm gãy một nửa thân thể hóa thành bùn, còn lại một nửa thân thể lại chậm rãi hóa thành một con rắn nhỏ nữa.



Dù là biết rõ đem rắn chặt thành hai nửa sẽ biến thành hai con rắn mới, nhưng lúc này Thanh Qua cũng bất chấp mọi chuyện, giơ trường kiếm lên đánh bay con rắn nhỏ. Con rắn ở giữa không trung hóa thành hai con rồi lại vọt tới.





“Chạy!”



Đội ngũ tổng cộng có năm người, trong đó ba người là công kích vật lý, sự thật chứng minh công kích vật lý không có nhiều tác dụng với mấy con rắn nhỏ này, chúng không sợ đao chém. Chém làm hai đoạn sẽ không chết ngược lại sẽ hóa thành hai con rắn nhỏ, đội ngũ có ba thành viên có sức chiến đấu cực cao lập tức đã không có đất dụng võ. Liễu Thanh Khê tuy là chức nghiệp pháp hệ, cũng là sử dụng ma pháp công kích, thế nhưng mà hắn trị liệu là chủ, công kích là phụ, coi như có thể giết rắn nhưng những con rắn lục bị nguyền rủa này da dày thịt thô,pháp thuật của Bách Hợp đều không thể giết chết nó, cho dù Liễu Thanh Khê nhanh tay nhanh chân, nhưng rắn nhiều như vậy, hai tay khó địch bốn tay.



Quan trọng nhất là Bách Hợp bị rắn lộc cắn, độc bắt đầu lan tràn từ cánh tay, lúc đầu nhỏ như trứng bồ câu bây giờ đã lan thành trứng gà, vẫn còn lan rộng ra.




Lúc này mọi người không khỏi bắt đầu nguyền rủa hệ thống, đã tiến vào thì không có cách nào đi ra ngoài, mọi người tạm thời chỉ có chạy trốn,để sau khi tìm ra biện pháp đối phó với đống rắn này rồi tính tiếp.



Mọi người quay người chạy đi, Thanh Qua phất tay phong bế độc nơi tay củaBách Hợp, trên đỉnh đầu những con rắn nhỏ màu xanh không ngừng rơi xuống, lòng đất cũng truyền đến tiếng’Híz-khà zz Hí-zzz’, mọi người hoảng hốt chạy bừa, một đường như ruồi không đầu chạy loạn bốn phía, mọi người chỉ có thể chạy trốn như có quỷ đuổi đằng sau.



Tại đây đã từng là một thần miếu nên mọi người cũng không dám đi loạn, dù sao trong Vùng đất Thất Lạc này còn có Medusha -Nữ Hoàng rắn, những con rắn lục này đã khó đối phó như thế rồi, nếu là kinh động đem boss hơn còn đang trong tình trạng không biết xử lý mấy con rắn này thì cách ngày chết không xa.



Không dám đi vào bất cứ kiến trúc nào, Thanh Qua chỉ có thể dẫn mọi người chạy khỏi nơi có bầy rắn, đi xa khỏi nơi có cây xanh để phòng ngừa rắn lục đánh lén, ở một nơi có đầy cát vàng thì ngừng lại. Bốn phía ngổn ngang lộn xộn đổ vài cái cột đá, do thời gian đã laai nên nước sơn bên trên cột đá đã phai, Thanh Qua thăm dò đá đá cột đá một phát, trong lòng đất một con rắn màu xanh lá chui ra, lần này bọn người Thanh Qua cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ có Bách Hợp cố nén đau đớn, cùng Liễu Thanh Khê hợp tác, dùng ma pháp giết chết rắn lục, điểm kinh nghiệm EXP vang lên trong tích tắc, sắc mặt Thanh Qua hơi khó coi.



Lực công kích của anh rất cao, thế nhưng ở chỗ này lại không có bao nhiêu tác dụng, bởi vì nhận lấy rất nhiều hạn chế nên anh không thể ra tay chỉ có thể chạy trốn, đành trơ mắt nhìn Bách Hợp bị thương, không cần nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu khó chịu rồi.



“Liễu Thanh khê giúp cô ất trị thương.” Miệng vết thương trên cánh tay Bách Hợp càng lúc càng lớn, một cánh tay tê dại, bôi thuốc chữa thương nhưng cũng không có nhiều tác dụng. Thanh Qua giơ cánh tay Bách Hợp rồi vén ma pháp bào lên, cánh tay đang xinh đẹp giờ lại thô ráp như vỏ cây, động tác thân mật cùng với ngữ khí ân cần của anh khiến cho bọn Ly Viên treo ghẹo, Liễu Thanh Khê liên tiếp ném ra vài lần thuật trị liệu nhưng không có tác dụng gì.




“Để tôi thử xem.” Trong túi của Bách Hợp còn để vài bình thuốc chữa thương cực phẩm lúc trước trong lúc vô tình luyện chế ra, vốn muốn thứ này lưu đến lúc động thủ với Medusha, không ngờ xuất sư bất lợi giờ đã phải dùng.



Lấy thuốc chữa thương cực phẩm thoa lên trên vết thương, rất nhanh thấy hiệu quả, độc trên vết thương bắt đầu thanh trừ, lúc này Liễu Thanh Khê lại phóng ra thuật trị liệu thì mới có tác dụng.



Trong lòng Bách Hợp liền chùng xuống, những con rắn bình thường này cắn vết thương đã nghiêm trọng như thế, còn cần vài khỏa thuốc chữa thương cực phẩm mới có thể trị liệu, mọi người tiến vào Vùng đất Thất Lạc nàykhó tránh khỏi sẽ phải đánh với đám rắn nhỏ này, nếu lại bị cắn thì đến lúc đó không có thuốc chữa thương cực phẩm nữa thì phải làm sao bây giờ?



“Nơi này quá tà môn rồi.” Thứ Khách lau lau mặt, tâm tình có chút trầm trọng: “Hiện tại ra cũng không ra được, vào cũng không vào được, Bách Hợp bị cắn một ngụm còn cần thuốc chữa thương cực phẩm mới có thể trị, nhưng thuốc chữa thương cực phẩm lại không có nhiều, Thanh Qua, anh nói phải làm sao bây giờ?”



Ở trong suy nghĩ của mấy người, Thanh Qua được xem như người dẫn đầu, lúc Thứ Khách thốt ra lời này thì tất cả mọi người quay đầu nhìn chằm chằm, hai mắt anh nhìn xuống đất một vòng, nơi này đầy cát vàng, bốn phía có vài cột đá cực lớn, híp lại rồi nói:



“Mấy con rắn này không sợ công kích vật lý, dùng lửa tấn công đi!”




“Tại đây đào ra một cái hố to, bỏ vào chất đốt.” Thấy bọn người Thứ Khách hình như không hiểu, Thanh Qua lạnh nhạt nói: “Ba chúng ta đi dẫn một ít rắn nhập trong hầm, Bách Hợp và Liễu Thanh Khê dùng pháp thuật công kích.”



Dùng lửa phụ trợ, lại sử dụng pháp thuật công kích, có lẽ sẽ đốt cháy được bọn chúng. Trước mắt xem ra chỉ có một biện pháp đó, tất cả mọi người đều gật đầu biểu thị đồng ý.



Có điều linh lực trong cơ thể Bách Hợp đã tiêu hao khá nhiều, thừa dịp bọn Thanh Qua đào hầm, bởi vì cô là thương binh, nên sau khi dựa vào một cái cột đá lớn, thấy không có người chú ý tới cô thì Bách Hợp làm hai vòng Luyện Thể Thuật, để bù đắp một ít linh lực trong cơ thể, rất nhanh đầu kia bọn người Thanh Qua đào hố xong, từng người đi ra ngoài dụ rắn, Bách Hợp lại làm một vòng Luyện Thể Thuật, linh lực trong cơ thể bổ sung được hơn phân nửa, Thanh Qua đã dẫn đầu trở về, sau lưng theo bảy tám con rắn, tốc độ cực nhanh.




Lúc anh chạy qua hố vừa đào, tung người nhảy lên, mấy cái con rắn nhỏ cũng nhảy theo đánh tới, nửa đường lại rơi vào trong hầm. Cái hầm kia đào rất sâu, mấy con rắn nhỏ vừa rơi vào thì Liễu Thanh Khê lập tức đốt lửa. Lửa bùng cháy lên, mấy con rắn nhỏ bị cháy không ngừng vặn vẹo, da rắn hiện lên màu đen, mấy con rắn giãy dụa muốn nhảy lên trên thì Bách Hợp dùng lưới điện bao trùm lên trên miệng hố, ép mấy con rắn xuống dưới, đợi đến lúc hai người Ly Viên dẫn rắn về, bên tai mọi người đã liên tiếp vang lên bảy tám tiếng thông báo điểm kinh nghiệm EXP.



Những con rắn lúc đầu Thanh Qua dẫn trở về đã bị đốt chết hết, một chiêu này quả nhiên hữu dụng!



Hơn nữa không biết vì saohỏa lực công kích còn cao hơn lôi điện nhiều, Bách Hợp chỉ cần tại lúc cần thiết dùng lưới điện ngăn lại những con rắn muốn chạy ra ngoài, một khi mấy con rắn rơi xuống hố lửa sẽ bị tiêu diệt, cứ như vậy vừa an toàn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều! Mọi người thấy một chiêu này hữu dụng, tinh thần không khỏi đều chấn động.



Lần đầu tiên dẫn dụ mấy con rắn tiến đến chỉ để thăm dò, bởi vậy dẫn tới cũng không nhiều, đợi đến lúc lần thứ hai, sau lưng Thanh Qua có khá nhiều con rắn nhỏ, hơn nữa thỉnh thoảng anh còn chạy vài bước rồi lại quay đầu lại chém ra một khiếm, đem bầy rắn một phân thành hai đoạn, bầy rắn cứ thế hóa thành bầy rắn khổng lồ.



Điểm kinh nghiệm EXP từ từ dâng lên, phương pháp như vậy rất nhanh mà lại an toàn, đến cuối cùng mọi người không vội đi tìm Nữ Hoàng Medusha, mãi đến nửa tháng sau, mấy người đều nhẹ nhàng thăng lên một cấp, mấy con rắn lục xung quanh đã bị tiêu diệt gần hết. Lại để cho đám người Bách Hợp thấy kỳ quái chính là, cái vùng đất Thất Lạc này ngoại trừ tế đàn cách đó không xa thì trong khu kiến trúc đổ nát này mọi người vì bị mấy con rắn lục truy đuổi nên đều đi qua, nhất là chủ điện.



Mọi người còn tưởng rằng Nữ Hoàng Medusha sẽ ẩn thân ở trong chủ điện, nhưng mọi người đi vào tìm một vòng, cũng không có tìm được Medusha, liên tiếp hai ngày đều không có rắn lục đến tìm rắc rối thì mọi người đành bất đắc dĩ rồi.



Bây giờ không thấy tìm Medusha, lại không ra khỏi vùng đất Thất Lạc này được, mỗi một nơi đều đã tìm qua, Medusha lại như là hư không tiêu thất.



“Làm sao bây giờ?”