Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1277: Đảo tàn sát đẫm máu 05




Edit: Jolly



Beta: Sakura



“Hiện tại, tôi cho hai bé con một cơ hội.” Bà ta không chút che dấu buông lỏng thân thể mình, híp mắt đánh giá hai cô gái đang đợi mình phán quyết: “Hai bé có thể chọn lấy máu tươi đổ vào trong bình đó, người thắng, tôi tha cho một con đường sống, như thế nào? Nếu như thua, ha ha ha aaa, vậy thì xin lỗi!”



Nói xong, bà ta nhìn bộ dạng chết lặng của hai cô gái, lại giải thích nói: “Ý của tôi là, người thắng sẽ được ta làm chủ, ta sẽ nói với chủ nhân nơi này, sẽ tha cho một trong hai người!”



Lời vừa nói ra hai cô gái vốn đang tuyệt vọng lập tức hai mắt sáng ngời, vào nơi này kỳ thật chết chắc rồi, nhưng không ai cam lòng chờ chết, nhất là chết một cách đáng sợ và phương thức chết vô cùng thống khổ. Nếu như có cơ hội ra khỏi nơi này, đối với hai cô gái mà nói chính là một tin mừng cực lớn.



Không chỉ hai cô gái kích động toàn thân run rẩy, bên trong lồng sắt nhiều người nghe nói như thế, đều cố hết sức chuyển động cổ nhìn về hướng bên này.



Không ít người trong lồng trước đó còn thấy may mắn vì không bị chọn trúng, nhưng bây giờ nghe được người thắng có cơ hội rời khỏi nơi này, đều kích động nắm chặt lồng sắt.



“Tôi là khách quen ở đây, tôi có thể làm chủ, đương nhiên, khi các người rời khỏi đây phải thề không được đem chuyện nơi này nói ra.” ‘Quý cô Mã Lệ’ che khóe miệng, dường như không nghe thấy rất nhiều người trong lồng sắt hô to ‘Tôi đồng ý’ chỉ là chằm chằm nhìn vào vẻ mặt kích động của hai cô gái: “Thế nào, hai người đồng ý chơi trò chơi này không?”



“Đồng ý, đồng ý!” Hai cô gái mặt mày rạng rỡ, liều mạng gật đầu. Lúc này hầu như muốn quỳ xuống dập đầu với ‘Qúy cô Mã Lệ’.



Ở trong lồng nhìn thấy một màn này, trong lòng Bách Hợp thở dài một tiếng. Trên thực tế người vào nơi này làm sao có thể trở ra? ‘Quý cô Mã Lệ’ rõ ràng đang trêu đùa hai người kia, nhưng do vây trong tuyệt vọng quá lâu, lời nói dối cũng không nhận thấy được, ngược lại trở thành cành cây cứu mạng mà nắm lấy.



Bà ta tự xưng là khách quen của nơi này, chứng minh bà ta giết khá nhiều người, bà ta đã giết người thì làm sao có thể thả người nơi nay ra ngoài? Không phải lần đầu tiên đến đây, bà ta sẽ không có lòng thương cảm đối với người nơi này, từ điểm này có thể nhìn thấy ‘Qúy cô Mã Lệ’ xác thực không hổ là khách quen, đơn giản vài lời nói dối liền khơi dậy ham muốn sống sót của hai cô gái, khiến cho hai cô bừng tỉnh không giống vừa rồi chết lặng, để cho bà ta chơi đùa càng hứng.



Quả nhiên, sau một khắc trong mắt ‘Quý cô Mã Lệ’ liền hiện lên vẻ chăm chọc, nghe được lời nói của hai cô gái, liếm liếm môi:



“Nếu như đồng ý, còn không hành động?” Bà ta đưa cổ tay lên, đáng tiếc toàn thân cũng không mang theo đồ trang sức, ‘Quý cô Mã Lệ’ cũng nghĩ đến điểm này, duổi tay phải ra ngón tay day day huyệt thái dương: “Đã quên không mang đồng hồ rồi, như vậy đi, tôi đếm đến 100, người nào có thể cho tôi càng nhiều máu tươi, liền tính người đó thắng, như thế nào?”



Nói xong, bà ta bắt đầu đếm. Hai cô gái lập tức chạy về phía cái bình, trên chân hai người bị mang xích chân nặng nề, trước đó hai cô cũng không ăn uống gì, nhưng đột nhiên lúc này tràn đầy sức khỏe, dốc sức liều mạng chạy đến cái bình, trên đường chạy qua đó còn ngán chân muốn cho đối phương té ngã.



‘Quý cô Mã Lệ’ dường như rất thích nhìn thấy như vậy, bà ta có chút hưng phấn đếm đếm số. Nhìn thấy hai cô gái tranh trước tranh sau tự mình hại mình lấy làm vui vẻ. Hai người này cũng vì sinh tồn mà liều mạng, ra tay không biết nặng nhẹ, hoàn toàn đem đối phương đánh không chết không thôi, mãi tới khi ‘Quý cô Mã Lệ’ đếm đến hai mươi, hai người đã lăn thành một đoàn, nhưng bà ta chán nhìn tình cảnh như vậy, nhíu nhíu mày:



“Được rồi. Thời gian không còn nhiều, tôi cũng không hy vọng đến cuối cùng hai người các ngươi đều không vừa lòng ta.” Lời vừa nói dứt, hai cô gái từ mặt đất bò dậy.



Cách đó không xa có cái bàn inox sạch sẽ, bên trên để một cái dao găm tinh xảo, bên cạnh còn có dao bầu (dùng để chặt cây), cái cưa và các loại khác. Hai cô gái không tự chủ sợ run cả người, đều tự mình cầm dao găm lên.



Như so sánh với những người lúc trước bị giết bị mổ bụng, chân tay bị chặt rời mà nói, bây giờ chỉ dùng dao cắt lấy máu thì đối phương tương đối tốt hơn nhiều, hai cô gái vừa khóc vừa cầm dao vạch một phát lên cổ tay mình, hai người cố nén tiếng thống khổ nghẹn ngào bên trong, mạch máu cổ tay bị vạch đứt, máu tươi ấm áp ‘Phốc Phốc’ một tiếng liền bán ra tung tóe.



Ngồi phía trên bà ta nhìn thấy cảnh này, có chút hưng phấn liếm liếm khóe môi. Bà ta đếm đến 70, có chút bất mãn nhíu mày: “Xem ra các cô không phân thắng bại rồi.”



Thốt ra lời này, hai cô gái càng khóc lớn tiếng hơn.




Hai người bắt đầu từ mình hại mình, ngay sau đó cái bình trên cân lung la lung lay, một chốc nghiêng bên này, một chốc lại nghiêng về bên kia, tình hình như vậy hai cô gái lo lắng khóc thét lên, mãi đến khi tiếng đếm đến hết 100 đã phân thắng bại, cô gái bị thua bị đội lên đầu cái miệng giống như hàm cá mập, tất cả răng cưa bao đầu, không biết ‘Quý cô Mã Lệ’ bật mở cái gì, chỉ nghe cái miệng kia giống như đang cắn nuốt thức ăn, bên trong lúc mở lúc đóng, cô gái kia rất nhanh không còn âm thanh té ngã trên mặt đất.



Cô gái còn lại đã lung la lung lay cho là mình đã thắng. Cô ta thoi thóp nhìn chằm chằm vào ‘Quý cô Mã Lệ’, bà ta đang đổ những bình máu tươi này vào bồn tắm sạch sẽ, bồn tắm lập tức nhuộm một màu đỏ tươi quỷ dị. Cô gái vẻ mặt cầu khẩn, kéo lê khóa sắt đi về phía bà ta: “Cầu xin bà, bà không phải đã nói thả tôi ra sao?”



Bà ta ngâm mình trong bồn tắm một cách thoải mái hé mắt: “Tôi chỉ nói tha cho cô, cũng không có nói thả cô, nếu như cô có thể đi, cô chỉ có thể đi cùng với tôi. Nhưng trên chân cô có khóa sắt, dường như không đi được rồi, nếu như cô có biện pháp mở cái khóa này ra thì tôi có thể thả cô đi.”



Cô gái chiến thắng kia mãi đến bây giờ mới thật sự gặp phải khảo nghiệm. Vị ‘Quý cô Mã Lệ’ này đúng là lão luyện, chính bà ta không động thủ, lại làm cho hai người này tự mình tàn sát mình.



Trong tay bà ta cũng không có chìa khóa của khóa sắt kia, cái khóa sắt thô to khóa thật chặt mắt cá chân, đầu còn lại gắn liền với gian phòng kính này.



Cuồi cùng cô ta vẫn không rời khỏi được gian phòng này, còn ‘Quý cô Mã Lệ’ tận hứng rời đi, cô gái hơi thở mong manh bị ném vào trên đất, bị mấy gã to con lôi đi ra ngoài, gian phòng kính được người quét dọn lần nữa, hết thảy lại chìm vào im lặng.




Bách Hợp bắt đầu nhớ tới vị ‘Tùy ý tiên sinh’ mà lời nói của cô gái thỏ lúc nãy có nhắc tới, những người này đều là khách quen, đoán chừng cũng là người tàn nhẫn, bây giờ tránh khỏi một lần, tiếp theo đoán chừng là đến phiên cô rồi.



Cái lồng chính giữa lại đưa tới ba người, lúc ba người này mới bị đưa tới cũng giống như đám người nguyên chủ, đều bị thuốc mê, mãi đến khi tỉnh dậy một mực la hét gào khóc, đập đập lồng sắt.



Người trong lồng chết lặng và yên tĩnh, ba người mới tới mỗi ngày đều gọi cái tên ‘Hoa Đống Minh’yêu cầu hắn ta thả ba người ra, có thể biết mấy người kia cùng bị một người lừa gạt bắt đến đây.



Cửa căn phòng kính lại bị mở ra, lúc này người đến không phải là vị ‘Tùy ý Tiên Sinh’ mà là chọn một trong ba người kéo đi ra ngoài. Tại đây sau khi chứng kiến đây là một nơi như thế nào rồi, hao người còn lại đều đã có kinh nghiệm, không dám la thét nữa, mà dưới tình huống như vậy, vị ‘Tùy Ý tiên sinh’ theo lời cô gái thỏ nói cuối cùng đã xuất hiện.



Vị ‘Tùy Ý tiên sinh’ này ước chừng 30 tuổi, kiểu người trung niên cường tráng cao to như gấu, trên khuôn mặt hóa trang bằng thuốc màu, nhìn không ra bộ dạng thật sự. Hắn ta vừa đến Bách Hợp liền bị túm ra ngoài, chiếu theo quy cũ mà nói, dưới tình huống thông thường con mồi sẽ bị hai gã to con đem đi tắm rữa sạch sẽ mới giao cho khách hàng hưởng thụ. Nhưng vị ‘Tùy Ý tiên sinh’ này giống như không thích người khác đụng chạm vào ‘Con mồi’ của mình, cô gái thỏ và các nhân viên ở đây đều sớm biết tính cách của hắn ta, cung kính thối lui ra khỏi gian phòng, như vậy vừa vặn với tâm ý của Bách Hợp.



‘Tùy Ý tiên sinh’ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trong mắt lộ ra hưng phấn. Người trên đảo nói không sai, cô gái này xác thực không giống với các cô gái mà hắn từng chơi đùa qua, đối với hắn không có chút nào sợ hãi, sau khi những người kia rời đi đóng cửa lại, cô gái này thậm chí còn hoạt động tay chân.



“Dường như cô rất trong đợi tôi đến đây.” Ông ta cao thấp đánh giá Bách Hợp, thân thể cô không hề gầy yếu giống các cô gái khác bị giam trong lồng, hơn nữa cô không cần người khác nâng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, lúc này vị ‘Tùy Ý tiên sinh’ thậm chí có ảo giác, phảng phất cô không phải là con mồi của mình, mà trong mắt cô mình giống như con mồi của cô hơn, hắn nhếch nhếch khóe miệng, thốt ra lời này xong, liền thấy Bách Hợp nhẹ gật đầu:



“Xác thực là đợi một khoảng thời gian rồi.”



Cũng may mắn là lúc trước phải đợi vị ‘Tùy Ý tiên sinh’ này đến đây, người nơi này mới cho cô thêm ít thời gian tu luyện Luyện Thể Thuật, theo giá trị võ lực tăng cao để cho cô thêm vài phần an tâm tự bảo vệ chính mình.



“Tôi sẽ để cho ông chết thống khoái một chút.”



Lời này vừa thốt ra, không chỉ ‘Tùy Ý tiên sinh’ có chút bất ngờ, mà ngay cả những người trong lồng cũng quay đầu qua có chút giật mình nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.



Tất cả mọi người đều cho rằng Bách Hợp phát điên rồi, ở nơi này có rất ít ‘Con mồi’ có thể nói chuyện với ‘Thợ săn’, đại đa số thời gian mọi người đều trầm mặc, cho dù có lên tiếng, nếu không phải cầu xin thả đi chính là khóc la thảm thiết. Nhưng lúc này Bách Hợp trấn định tỉnh táo, cũng không giống những người khác khi bị lôi ra tuyệt vọng kêu la. Không chỉ cô không la khóc mà ngược lại còn nói sẽ giết chết người đàn ông cường tráng này.