Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 223: Nam nhân dị giới xuyên qua (2)




Sau khi lên cấp 3, bởi vì Phong Bách Hợp làm thêm quá nhiều, về nhà còn phải đối phó với người anh trai Phong Lệ Dương luôn náo loạn không ngừng, thành tích học tập của cô cũng không tốt. Vì vậy, ở trường học cô là người không được giáo viên yêu thích nhất, sau khi lên lớp 11, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm nhìn cô giống như một khối u ác tính, hận không thể móc cô ra. Trong lớp có một cô gái tên là Nguyên Nhã Lan, không giống như Phong Bách Hợp xuất thân thấp kém, tính cách hướng nội tự ti, đó là một cô gái cao ngạo như công chúa.

Nghe nói cô ta xuất thân thế gia quân nhân, ở kinh đô, ông nội, cha cô ta rất có tiếng, còn có một người anh trai đứng đầu đám con ông cháu cha luôn giữ chức vị quan trọng trong quân đội, mẹ của Nguyên Nhã Lan cũng là một tay chính khách trong kinh đô, nên tính tình của cô ta kiêu căng tùy hứng, dáng dấp lại xinh xắn đáng yêu, những gì trên người cô ta có đều là những thứ mà Phong Bách Hợp ước ao. Bạn học trong lớp đều yêu thích cô ta, còn hay lấy lòng cô ta, không giống với loại ánh mắt ghét bỏ như thấy rác rưởi của người khác khi nhìn Phong Bách Hợp. Đám bạn học khi nhìn thấy Nguyên Nhã Lan, đều sẽ cung kính mà đối đãi cùng nịnh bợ, cô ta giống như nàng công chúa được nhiều người yêu mến, cuộc sống tùy ý mà phóng khoáng.

Vốn dĩ hai người hoàn toàn không cùng một thế giới không nên có bất kỳ qua lại gì, nhưng sau một lần Phong Bách Hợp nhặt chai nước Nguyên Nhã Lan uống qua, bị Nguyên Nhã Lan nhìn thấy lại không nhịn được chế giễu một câu. Cô gái này vốn nhút nhát, hướng nội lại mẫn cảm, ngay tức khắc ném chai nước kia lại vào thùng rác, từ đó về sau Nguyên Nhã Lan chú ý tới cô, có lúc sẽ cố ý ném hai chai nước chưa uống vào thùng rác, xem bộ dạng không dám đi nhặt của Phong Bách Hợp, phảng phất như cô ta đã tìm thấy niềm vui thú mới.

Kiểu trêu đùa này đã dẫn đến sự chú ý của bạn học trong lớp, bất kể là trong mắt đám học sinh hay trong mắt giáo viên, cũng chỉ coi như Nguyên Nhã Lan đang đùa dai với Phong Bách Hợp. Mọi người nhìn thấy dường như đều cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Thậm chí cảm thấy, Phong Bách Hợp có thể được Nguyên Nhã Lan đối đãi như vậy, chính là vinh hạnh của cô ta, sẽ không có ai đồng tình với côấy, cũng tuyệt đối sẽ chẳng có ai thay cô nói giúp vài câu.

Ban đầu đám bạn học vẫn chỉ là chế giễu sau lưng, sau đó trong cặp sách, ngăn bàn của Phong Bách Hợp bắt đầu có nhiều rác, trò đùa của mọi người lúc đầu còn có chút chừng mực, dù sao cũng chỉ là con trai con gái mười mấy tuổi, nhưng sau khi thấy Phong Bách Hợp hoàn toàn không dám phản kháng, lá gan của đám học sinh liền dần dần lớn lên. Không chỉ thả rắn vào trong ngăn bàn của Phong Bách Hợp, lại còn có người ném thức ăn thừa lên bàn của cô, thậm chí còn có người còn độc ác đến mức lượm đồ đại tiện ném vào trong ngăn bàn. Có một lần Phong Bách Hợp thò tay vào ngăn bàn lấy sách, lại cầm phải vật bài tiết của động vật, cuối cùng nhịn không được mà khóc.

Sách vở của cô trong lần đó đều bị nhiễm bẩn, giáo viên cũng không hỏi mọi việc, trực tiếp bắt cô đứng ngoài hành lang.

Một tay này của cô bẩn không chịu được, ánh mắt của đám bạn học xung quanh đi qua đó nhìn cô khiến Phong Bách Hợp cả đời này không thể quên. Những trò đùa ác ý càng về sau càng thăng cấp, mãi cho đến một lần Nguyên Nhã Lan phát hiện ra không thấy hai trăm đồng trong người, học sinh trong lớp đều cho rằng cô trộm mất, giáo viên để cô ấy quỳ xuống trước mặt Nguyên Nhã Lan nhận sai. Phong Bách Hợp đã nhút nhát tự ti, lần đầu tiên phản kháng kịch liệt, mặc dù cô từ nhỏ đã nghèo, nhưng là loại nghèo vô cùng có tự tôn cùng với cốt khí, cô thề rằng chính mình không ăn cắp tiền của Nguyên Nhã Lan, cô khẩn cầu giáo viên lần nữa tìm xem ai mới là người ăn trộm, nhưng sau một câu cô ta chưa từng chú ý đến tiền của mình, lúc trước có khả năng cũng bị trộm mất của Nguyên Nhã Lan, triệt để khiến Phong Bách Hợp không còn chỗ để lật người.

Trong lớp chỉ có cô là nghèo nhất, những đồ cô mặc đều là quần áo rách người khác không cần nhặt được trong đống rác, cô không có tiền mua giày mới, thậm chí bởi vì dinh dưỡng hàng năm không đầy đủ nên sắc mặt của cô thoạt nhìn vô cùng phờ phạc, dùng lời Nguyên Nhã Lan mà nói, trên người cô tản ra một cỗ mùi vị nghèo kiết hủ lậu, càng quan trọng hơn là, cô ấy có một người anh trai luôn cần khám bệnh, mọi người dường như đều đã nhận định là cô trộm tiền, thấy cô không thừa nhận, còn không chịu đem tiền giao ra, giáo viên dưới cơn thịnh nộ bắt cô ở nhà hối lỗi.

Mà đây cũng không phải đả kích lớn nhất. Đả kích lớn nhất chính là vào lúc Phong Bách Hợp không có chú ý, Phong Lệ Dương, anh trai cô giống như bắt đầu thay đổi. Trước đây cậu ta là một kẻ ngốc, nhưng đột nhiên hắn dường như trở nên ngang ngược, tự tin, phảng phất giống như biến thành một người khác vậy, hắn đã không còn ngốc nữa. Phong Bách Hợp vốn cho rằng bản thân những năm này mỗi ngày chăm sóc anh trai, thường xuyên đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra, cho hắn uống thuốc cuối cùng cũng có tác dụng. Nhưng lại không biết, anh trai của mình đã sớm không còn là anh trai lúc ban đầu.

Hắn ta là một kẻ tu tiên từ dị thế xuyên qua, sau khi diệt vong tại dị thế, linh hồn đến thế giới này, chọn trúng thân thể của Phong Lệ Dương, rồi chiếm đoạt thân thể của cậu.

Sau khi chiếm giữ thân thể cuả Phong Lệ Dương, vị tu tiên giả này bắt đầu cải tạo thân thể, chầm chậm bắt đầu biến thành một người khác. Vào lúc Phong Bách Hợp không chú ý đến, hắn tự mình lén bán đi căn nhà, tài sản duy nhất của hai anh em, cũng chuẩn bị dọn ra ngoài. Lúc Phong Bách Hợp vì anh trai thay đổi sau khi tỉnh lại mà có chút mất mát đau lòng, đặc biệt là lúc anh trai lạnh nhạt với cô, Phong Lệ Dương sau khi bị xuyên qua lại làm quen với Nguyên Nhã Lan. Nguyên Nhã Lan kiêu căng bốc đồng vì ức hiếp Phong Bách Hợp, nên khi gặp được Phong Lệ Dương, dưới cơ duyên xảo hợp mà trở thành người đàn bà đầu tiên của hắn.

Trong lúc vô tình lo lắng cho anh trai, cô định đi thăm anh mình, khiến hắn về nhà để thuận tiện cho mình chăm sóc, thì lại phát hiện ra tình cảnh Phong Lệ Dương đang dụ dỗ Nguyên Nhã Lan. Phong Bách Hợp bị Nguyên Nhã Lan vu oan trộm tiền, cuối cùng lại bị đình chỉ học để tự kiểm điểm, điều này đối với một cô gái mà nói, quả thực không khác nào sự đả kích mang tính hủy diệt. Nếu không phải nhớ tới người anh trai trong nhà còn cần cô chăm sóc, thời điểm bị oan uổng lúc đó, Phong Bách Hợp suýt chút nữa muốn nhảy lầu để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng hiện tại anh trai vậy mà cùng với Nguyên Nhã Lan, cô không nhịn được đi tìm Phong Lệ Dương để hỏi cho rõ, cuối cùng lại chỉ nhận được một cái bạt tai của Phong Lệ Dương mà thôi.

Bởi vì Phong Bách Hợp là em gái của người trong lòng của Nguyên Nhã Lan, nên cô ta đã tìm giáo viên chủ nhiệm xin cho cô đi học lại, nhưng thanh danh của Phong Bách Hợp đã bị hủy hoại cũng không lấy lại được, cô ấy đi đến đâu cũng sẽ bị người ta xem thành kẻ trộm, một quãng thời gian sau cô chịu không nổi nữa, mà lúc này Phong Lệ Dương sau khi bắt đầu tu tiên, lại là hào quang rực rỡ, hắn liên tiếp thu nhận mấy người phụ nữ, một đám đàn bà ưu tú xuất sắc cam nguyện đi theo bên người hắn. Phong Bách Hợp cuối cùng cũng nhận ra anh trai mình dường như có chút không thích hợp. Khi bản thân không còn cha mẹ, không còn thanh danh, thậm chí ngày hôm nay có khả năng chuyện học hành cũng sẽ vì một câu nói mình trộm tiền của Nguyên Nhã Lan mà bị hủy trong tay cô ta, cô còn lại cũng chỉ có một người anh trai này mà thôi.

Cô muốn đi tìm Phong Lệ Dương, ánh mắt Phong Lệ Dương lúc thấy cô lại coi cô thành người đàn bà ham hư vinh, hắn lạnh lùng nói nếu Phong Bách Hợp đồng ý làm người đàn bà của hắn thì lưu lại, nếu như không đồng ý, bây giờ cho Phong Bách Hợp một vài lợi ích, để cho cô cả đời này không cần xuất hiện trước mặt hắn.

Anh trai ruột vậy mà lại nói với mình những lời này, trong khi Phong Bách Hợp chịu đả kích lớn, Nguyên Nhã Lan lại trong lúc vô ý nghe thấy lời này, trong lòng vô cùng oán hận với Phong Bách Hợp. Cô ta vốn cho rằng Phong Bách Hợp chỗ nào cũng không thích mình là bởi lúc trước trong trường học mình ức hiếp cô ta, bây giờ nghe thấy lại là Phong Bách Hợp không biết xấu hổ mà đi quyến rũ anh trai ruột của mình. Trong lòng Nguyên Nhã Lan hiểu rõ, mặc dù lúc này Phong Lệ Dương có nhiều nữ nhân, nhưng mối liên hệ giữa hắn với những nữ nhân này đều không sâu đậm. Phong Bách Hợp lại không giống, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Phong Bách Hợp lúc trước cùng Phong Lệ Dương sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nếu Phong Bách Hợp trở thành nữ nhân của Phong Lệ Dương, sau này nhất định cô ta sẽ trở thành người được Phong Lệ Dương yêu thương nhất, tiểu công chúa của nhà họ Nguyên làm sao có thể khoan nhượng để chuyện này phát sinh?

Cô ta để cho người trong trường học bắt đầu thêm xa lánh Phong Bách Hợp, cũng không chịu để Phong Bách Hợp gặp Phong Lệ Dương, một mặt cho người thời thời khắc khắcở sau lưng hù dọa cô, không chỉ đơn giản là hù dọa, có những kẻ muốn lấy lòng Nguyên Nhã Lan lại thêm tự chủ trương có lúc sẽ đánh Phong Bách Hợp một trận. Một quãng thời gian sau, vốn là cô gái đã gần như sụp đổ, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, người thân của cô đã không còn bên cạnh, chống đỡ nhiều năm nay giờ thanh danh bại hoại, còn thường xuyên bị người khác xúc phạm, tất cả những điều này đem tới cho cô áp lực tâm lý cực lớn. Mặc dù nói việc Nguyên Nhã Lan làm cũng chẳng phải cao siêu, chỉ là chút thủ đoạn của mấy bé gái, tuy loại thủ đoạn nho nhỏ này đem đi đối phó với người thành thục, ổn trọng, địa vị cao không có tác dụng, nhưng đối phó với Phong Bách Hợp lại vô cùng hữu dụng.

Cô muốn gọi điện thoại cho anh trai Phong Lệ Dương, muốn có được một tí an ủi nhưng đổi lại là lời cảnh cáo âm lãnh của Phong Lệ Dương ngày hôm nay sau khi tu tiên đã có được cả danh và lợi. Trong lúc vô ý cô đã nói câu nào đó khiến Phong Lệ Dương cho rằng cô đã biết bí mật của hắn, tự tay giết chết cô.

Nhưng Phong Bách Hợp sau khi chết lại vô cùng không cam tâm, vì vậy tâm nguyện chính của cô ấy có hai điều, một là muốn cho mọi người trong trường học biết bản thân cô ấy tuy nghèo nhưng sẽ không dựa vào việc trộm cắp đồ của người khác để mưu sinh, mỗi đồng tiền mà cô tiêu đều là chính cô tự mình kiếm được, cho dù là cô có cần tiền, cũng sẽ không đi ăn trộm. Mà điều thứ hai chính là cô không cam tâm, không cam tâm vì cái gì mà anh trai mình sẽ đối đãi với mình như vậy, cô muốn tìm Phong Lệ Dương báo thù, chính xác mà nói, cô là muốn tìm Phong Lệ Dương sau khi xuyên qua kia báo thù, cho dù cô không biết anh trai mình đã bị người ta xuyên qua.

Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ trong đầu, Bách Hợp cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Thời điểm lúc này cũng coi như vẫn còn sớm, cô lúc này mới lên lớp 11, mặc dù bạn học trong lớp có rất nhiều người xem thường cô, nhưng vẫn chưa đến lúc sau này bị Nguyên Nhã Lan nhắm vào mà ức hiếp, cũng chưa phát sinh sự việc cô bị trách móc chuyện trộm tiền. Nhưng Phong Lệ Dương trong nhà, Bách Hợp lại không dám chắc hắn có hay không đã bị người ta xuyên qua, bởi vì trong kịch tình cũng không nhắc rõ đến điểm này, tất cả vẫn còn cần dựa vào chính cô đi tìm hiểu.

Bách Hợp mở mắt ra, viền mắt của cô vừa bị đám con gái đánh qua, lúc này vẫn có chút âm ỷ đau, bên khóe miệng động một chút liền bỏng rát, chắc đã bị trầy da rồi. Đám nữ sinh cao trung đánh người đúng là không nương tay, thậm chí lúc xuống tay còn hung ác hơn rất nhiều nam sinh. Đây chắc là bãi rác của trường học, bình thường vào buổi trưa hàng ngày, sau khi Phong Bách Hợp tan học thường đều sẽ đến đây tìm kiếm thử xem có hay không sách vở cùng giấy tờ mà học sinh vứt bỏ, sau khi gom thành một mớ liền mang đi bán, nhưng Bách Hợp lúc này  không định đi lượm nhặt.