Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 23: Tiếu ngạo giang hồ công lược (năm)




Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Sakura

Sau khi hạ sốt thì đống lửa đã tắt trong ngôi miếu đổ nát liền lạnh , nàng chịu lấy đả thương, đau đớn phía sau lưng ập đến làm cho nàng hận không thể hôn mê, vừa mới đã trải qua kinh nghiệm một lần suýt nữa chết, nếu lại xảy ra chuyện này, Bách Hợp thật không dám bảo đảm người nam nhân kia sẽ đến cứu mình, nàng nghĩ được như vậy, liền nhanh chóng đứng dậy muốn nhắm hướng Lâm Bình Chi đi tới, nàng đã là bộ dáng này rồi, Lâm Bình Chi có thể giết nàng vào lúc này, nhưng nàng không thể cứ thế nữa, nếu lại tiếp tục lạnh tiếp, rất có thể nàng sẽ tiếp tục sốt, thương thế chuyển biến xấu lại thêm sốt cao, đó là đã tuyết lại thêm sương.

“Ngươi muốn làm gì?” Trong bóng tối truyền đến tiếng nói âm lãnh Lâm Bình Chi, ánh mắt giống như ác lang hung ác núp trong bóng tối, trong lòng Bách Hợp cũng có chút sợ, nhưng đầu óc kiên quyết nói: “Bình đệ, ta lạnh quá, ta muốn dựa vào đệ ngủ.”

Lâm Bình Chi ngây người một hồi lâu, cho dù nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng Bách Hợp cũng có thể cảm giác được lúc này hắn nhất định là trợn mắt hốc mồm, nàng dịch một lúc lâu, vết thương phía sau lưng bị xé đau, thật giống như lại chảy ra máu , nhưng nàng vẫn nhắm hướng Lâm Bình Chi mà đi qua, có lẽ là muốn nhìn Bách Hợp ở gần, vì vậy Lâm Bình Chi ngủ cũng không xa, nàng bò đến đầu đầy mồ hôi , rốt cục đã mò tới chân của Lâm Bình Chi rồi, theo chân của hắn sờ lên, khi đụng phải tay của hắn , Bách Hợp chịu đựng đau đớn đưa tay kéo một cái, hướng trong ngực hắn dựa vào.

“Tránh ra.” Lâm Bình Chi la lên hết sức hung ác, nhưng cái tay muốn đẩy nàng lại chỉ tựa trên cánh tay vào nàng, mà không có di động nữa, Bách Hợp một khi cảm giác được tình cảnh như thế, không khỏi càng thêm to gan, giống như làm nũng nói: “Bình đệ, đệ nằm ngửa lại đi, phía sau lưng của ta đau, ta muốn gục ở trên người của đệ ngủ, ta rất lạnh.”

Rõ ràng buổi tối mình mới mắng nàng một trận, nhưng nữ nhân này lại hết sức không biết thẹn cứ nhích lại gần, Lâm Bình Chi cắn răng oán hận trừng nàng, lại thấy nàng một bộ dáng chết sống gì cũng chơi xấu trong ngực mình không đi, không biết làm sao , thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, liền dịch xuống dưới vách tường hắn dựa một chút. Bách Hợp đang bò ở trên người hắn, giống như một con tằm không an phận, khiến hắn không nhịn được, thô lỗ đem nàng ôm ngang, nghe được nàng kêu đau hai tiếng, động tác trên tay liền nhẹ chút ít, nhưng cố ý nói:

“Tự tìm khổ.”

Bách Hợp thấy hắn chịu phối hợp, lúc này trong lòng cũng đã kích động đến nước mắt đều chảy ra, nàng vỗ vỗ lồng ngực của Lâm Bình Chi: “Thật ấm áp, ta lạnh, ta sợ chết.”

“Người nào lại không sợ chết?” tiếng nói của Lâm Bình Chi hết sức bình tĩnh, nghe đến Bách Hợp có chút chột dạ, hắn tựa như nhớ ra cái gì đó: ” Trên dưới cả nhà Phúc Uy tiêu cục ta cũng không muốn chết, nhưng mà. . . . . .” Hắn nói xong lời này, thật giống như lại có chút ít gấp gáp dữ dội lên, Bách Hợp vừa thấy không tốt, bận rộn đưa tay ôm lấy hắn thật chặt, tránh cho hắn xô mình ra, vừa khóc vừa chảy nước mắt: “Ta biết cha ta không phải là người, muốn lấy được kiếm phổ của nhà đệ, ta cũng biết đệ không tin ta, nhưng ta vẫn còn lạnh, đệ không nên đẩy ta ra.” Giọng nói của nàng dịu dàng yếu ớt , Lâm Bình Chi hận không thể bóp chết nàng, nhưng lúc này lại không biết làm sao mà không muốn nhúc nhích.

“Đẩy ngươi ra? Ta vì cái gì mà phải đụng ngươi?” giọng của hắn lãnh ngạo nói không ra lời , Bách Hợp bận rộn liền nói: “Ừ ừ, Lâm Bình Chi ca ca là đại hiệp đệ nhất giang hồ, tuyệt đối sẽ không đẩy cô gái nhỏ yếu bị thương sợ lạnh như ta ra.” Nàng vừa dụ dỗ như vậy, Lâm Bình Chi tất nhiên lại càng không tiện hạ thủ, chỉ đành phải buồn bực ôm nàng trong ngực, trong bóng tối Bách Hợp thầm thì, vết thương trên lưng đau đớn khiến nàng ngủ không ngon, ngay cả Lâm Bình Chi cũng ngủ không yên, người trong ngực vuốt ve mình như ôm một lò sưởi, để cho hắn có chút không được tự nhiên, càng nhiều là tâm tình phức tạp .

Cả đêm Lâm Bình Chi không có nhân cơ hội mà hạ thủ giết người, khiến Bách Hợp đối với hắn yên tâm không ít, dĩ nhiên cũng có thể bởi vì trí thông minh thiếu thốn khiến nàng đối với nguy cơ phán đoán chậm chạp mấy phần, tóm lại sáng sớm Lâm Bình Chi muốn đi ra ngoài rửa mặt , Bách Hợp chết cũng không buông tay, rất sợ mình bị hắn nhét vào trong rừng sâu núi thẳm, đã quên sạch kiên trì và sợ hãi của việc muốn chạy trốn khỏi hắn ngày hôm qua.

“Buông tay!” Lâm Bình Chi có chút nghiến răng nghiến lợi, sáng sớm thức dậy hắn chuẩn bị đi ra ngoài tìm chút đồ ăn thuận tiện rửa mặt thu dọn, nhưng Bách Hợp gắt gao không buông tay, nhất quyết đi theo hắn, nhưng phía sau lưng nàng còn bị thương, trên người cũng có mấy vết thương, căn bản là đi không nổi, kéo nàng đi hai bước liền khóc, chỉ có thể vác nàng ở trên lưng, nhưng người có ba cái gấp, lúc này Lâm Bình Chi vừa muốn thọc chết nàng, thì nhìn thấy bộ dạng nàng khóc đến một trận nước mũi nước mắt, lại có chút không hạ thủ được.

“Ta không buông, Bình đệ, có phải đệ muốn ném ta hay không, đệ muốn đi nơi nào?” Lúc này mặc dù Bách Hợp không có sốt lên, nhưng vết thương trên lưng vẫn đau, một người bị thương ở chỗ rừng núi hoang dã không có hàng xóm ở bên trong, khách quan cho loại phương thức thê lương này, nàng tình nguyện đi theo bên cạnh Lâm Bình Chi.

Cái trán Lâm Bình Chi gân xanh nổi lên, xiêm y vốn hết sức hoa lệ của hắn cả đêm bị Bách Hợp lề mề đã trở nên xốc xếch vài phần, thoạt nhìn hết sức chật vật, hắn đã nói qua rất nhiều lần, hắn chẳng qua là đi tìm thức ăn, thuận tiện rửa mặt, nhưng nói đến nói đi Bách Hợp một chút cũng không tin hắn sẽ trở lại.

“Ta thật sự chỉ muốn đi múc nước thôi, Lão Tử chỉ muốn đi múc nước tìm đồ ăn a!” Lâm Bình Chi rốt cục nhịn không được nữa, lớn tiếng quát mắng một câu: “Ở yên đây, ngươi muốn chạy ta còn không cho đâu, trước khi vẫn không có tìm được cha ngươi, ngươi nơi nào cũng không được đi!”

“Vậy đệ mang theo ta cùng đi, không phải là càng tốt sao?” trong đầu óc lộn xộn của Bách Hợp chỉ muốn cãi lại một câu như vậy, lại cứ nghiêng về phía làm khó Lâm Bình Chi, cuối cùng không có cách nào khác, Lâm Bình Chi vẫn phải cõng nàng trên lưng, nhưng muốn có bộ dạng quần áo phức tạp tô son điểm phấn giống như trước là không thể nào, Lâm Bình Chi buồn bực lấy một bộ thanh sam đơn giản mặc vào, nhớ lại xiêm y xinh đẹp trước kia, oán hận trợn mắt nhìn Bách Hợp vài lần, lại thấy nàng lúc này dựa vào cây to, đang chỉ ở trên cao khoa tay múa chân , ngay cả khóe mắt cũng không nhìn mình một cái, không khỏi dữ dội gấp gáp hơn vài phần.

“Đi!” Tìm nhà cầu trong rừng rậm, gương mặt bình tĩnh của Lâm Bình Chi hướng Bách Hợp hét lên một tiếng, thấy nàng bày ra một bộ dạng muốn cõng, hắn lại nguyền rủa mấy câu trong lòng, nhưng vẫn nhận mệnh đưa lưng cõng Bách Hợp trở lại ngôi miếu đổ nát.

Lần này sau khi Bách Hợp bị thương quả thực giống như thay đổi thành một người khác, mặc dù Lâm Bình Chi oán hận cừu nhân của mình, nhưng bằng tâm mà nói, Nhạc Linh San đối với hắn vẫn cũng không tệ, hai người lập gia đình thời gian lâu như vậy, mình vẫn lợi dụng nàng ngăn cản suy đoán của Nhạc Bất Quần, nhưng nàng một câu oán hận cũng không có, lần này lại còn cản nọc độc thay mình, oán hận cùng mấy phần cảm kích nói không rõ giãy dụa ở trong lòng hắn, khiến hắn đối với Bách Hợp không quá ác độc.

Chuyến ra cửa này Lâm Bình Chi vốn chuẩn bị đầu nhập vào chưởng môn Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn, ai ngờ cuối cùng vì trong đội ngũ có một người như Bách Hợp, nên hành trình của hắn đã chậm lại, một đường Bách Hợp đều kêu vết thương đau, nàng như vậy chỉ có thể ngồi xe ngựa, không thể cưỡi, vài lần Lâm Bình Chi cũng nghĩ kỹ, không tìm nàng báo thù nữa, nhưng nàng chết sống cũng không chịu thả Lâm Bình Chi.