Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 382: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 8




Tần Nhã Trí nghĩ đến đây, nhanh chóng cho người mang Hoa cổ ra, lúc Bách Hợp nghe thấy kích trống truyền hoa, bàn tay thoáng cái bấu lại, chỉ số thông minh của mình cao hơn trước kia rất nhiều, nhưng làm thơ quả thực không phải sở trường của cô, vẽ tranh cũng từng học qua, có điều cỗ thân thể này suy nhược, viết chữ một hồi liền mệt mỏi, chớ nói chi là mất nữa canh giờ để vẽ tranh, tuy lúc này trong lòng Bách Hợp lo lắng nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, ngược lại là mỉm cười im lặng ngồi trên ghế.

Rất nhanh có nha đầu chuyển hoa cỗ đến đây, sau khi mọi người dùng tiếng trống làm tín hiệu, dùng dây lụa kết thành bông hoa liền bắt đầu chuyền. Mấy người thiếu niên này ngoại trừ Đỗ Lâm Vũ xuất thân tiến sĩ, đối với tiết mục này rất hứng thú ra, biểu ca Trần gia thân phận địa vị thấp, dưới tình huống Đỗ Lâm Vũ cùng hai người khác nói như vậy, hắn cũng không dám phản bác. Đoạn Chính thì lại có dụng ý khác, tuy nói cùng các tiểu thư chơi kích trống truyền hoa, kỳ thật ánh mắt là rơi trên người mấy nữ hài nhi này, con mắt quay tròn di chuyển. Về phần Yến tiểu tướng quân trên khóe miệng treo một tia cười lạnh, có chút không kiên nhẫn rồi lại ngại cấp bậc lễ nghĩa miễn cưỡng nhẫn nại, còn lại một người thế tử của Hầu phủ cũng không nói gì, ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Ngược lại hai thứ nữ Tần gia rất hung phấn, ngày thường Trần thị quản các nàng rất chặt, các nàng không có cơ hội gì có thể quen biết nhân vật lớn như Đỗ Lâm Vũ vậy, lúc này có thể nhìn và chơi đùa cùng hắn, mỗi người đều mở cờ trong bụng, vừa rồi có người nói đến chuyện của thái tử tuyển phi, tuy nói mọi người đều tham gia náo nhiệt, nhưng dù sao cái này cách mọi người quá xa vời cũng không thực tại, chẳng bằng hảo hảo bắt lấy các thiếu niên trước mắt này, nếu có thể gả vào trong phủ làm tiểu thiếp cho hai vị thế tử này, hai thứ nữ này cũng cảm thấy đáng giá.

Trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, tiếng trống “Đông đông đông” vang lên. Ban đầu kích trống là Tần Nhã Trí, nàng ta gõ một hồi trống về sau, Tần Nhã Trí liếc qua nhìn Bách Hợp một cái, đóa hoa kia rơi xuống tay Tần Nhã Ngọc, tiếng trống liền ngừng lại, hoa trên tay Tần Nhã Ngọc còn chưa kịp chuyền đi, lúc này đương nhiên là đến phiên nàng thể hiện.

“Không bằng Nhị tỷ tỷ lấy hoa sen làm chủ đề, làm một bài thơ, mọi người cảm thấy như thế nào?” Tần Nhã Trí liếc nhìn Tần Nhã Ngọc, bên khóe miệng lộ ra vài phần vui vẻ, tuy nàng hận Bách Hợp, nhưng dù sao ân oán giữa Bách Hợp cùng nàng và Tần Nhã Ngọc khách quan mà nói, cũng  không có sâu như vậy, đầu tiên nàng hận nhất chính là Tần Nhã Ngọc sau đó mới đến Bách Hợp, huống chi Bách Hợp rất yếu ớt, tuy nhiên Tần Nhã Trí không biết tại sao Bách Hợp vì sao có thể sống lâu hơn kiếp trước nàng biết vài tháng, nhưng trong lòng của Tần Nhã Trí dù sao cũng là người có thể chết bất cứ lúc nào, đả kích nàng không bằng đả kích Tần Nhã Ngọc trước, chỉ có giết chết địch nhân này trước, sau đó mới thu thập Bách Hợp là tốt nhất.

“Đề nghị của Tần tam tiểu thư rất là thích hợp.” Đỗ Lâm Vũ vỗ vỗ tay, hắn đều đã nói như vậy, mấy người khác cũng từ chối cho ý kiến, ánh mắt Tần Nhã Trí lộ ra vài phần chăm chọc. Chứng kiến mọi người đang chờ xem trò hề của mình, Tần Nhã Ngọc liền mỉm cười, đứng lên hướng bên cạnh hồ sen đi tới, trong hồ sen kia hoa sen vô cùng đẹp, một ít lá sen đã cao đến ven đình nghỉ mát, gần như chỉ cần ngồi xổm xuống, vươn tay ra từ lan can liền có thể bẻ được, lúc này biểu lộ lãnh đạm của thiếu nữ không tự chủ hấp dẫn ánh mắt chăm chú của mọi người, trong mắt nàng lộ ra vài phần đạm mạt, gió nhẹ thổi qua nâng làn váy, mang vài phần cảm giác xuất trần thoát tục, nàng nhẹ nhàng mở miệng:

“Tuyền thủy vô danh tích tế lưu, Thụ vân chiếu thủy ái tinh nhu, Tiểu hà tài lộ tiên tiêm giác, Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.”

Tần Nhã Trí vốn không nghĩ tới nàng ta sẽ làm thơ, huống chi từ nhỏ đến lớn là do di nương nuôi lớn, không có đọc sách không có viết chữ, thậm chí ngay ta nữ giới nữ tắc cũng không biết được chữ nào lại như thế nào làm thơ được? Nàng vừa mới thử ra đề về hoa sen cho Tần Nhã Ngọc, chỉ muốn để cho nàng ta xấu mặc mà thôi, thật không nghĩ tới Tần Nhã Ngọc quả nhiên trong thời gian ngắn như vậy làm ra một bài thơ, mặc dù Tần Nhã Trí không hiểu rõ về thơ ca lắm, nhưng lúc này nghe ra cũng là chế tác chỉnh tề, lại là trong thời gian ngắn như vậy làm ra, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn, lúc này đi sai một nước cờ, trộm gà không thành còn mất nắm thóc, sắc mặt Tần Nhã Trí thoáng cái thay đổi.

“Tốt!” Đỗ Lâm Vũ vỗ vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mà ngay cả Yến tiểu tướng quân vẻ mặt lãnh đạm đều kinh ngạc liếc nhìn Tần Nhã Ngọc, trong mắt lần nữa khôi phục sự kinh diễm, Đỗ Lâm Vũ kích động nói: “Tuyền thủy đối với thụ vân, im ắng đối với bóng nước, một cái chữ tiếc, một cái chữ yêu, quả thực dùng rất khéo léo, dùng rất tuyệt diệu, Tiểu hà tài lộ tiên tiêm giác, Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu, thật sự là tuyệt, tuyệt không thể tả, không nghĩ tới Tần nhị tiểu thư thậm chí có tài kinh diễm đến thế này…”

Lúc Bách Hợp nghe đến đây, trong lòng đã khẳng định 100% Tần Nhã Ngọc này là xuyên không đến rồi, nàng có chút ngẩn mặt im lặng, không nghĩ tới Tần Nhã Ngọc dám can đảm đạo văn (ăn cắp bản quyền), người bên ngoài nhìn vào thì chính là nàng ta làm đấy, mấu chốt là nàng đạo văn thì đạo văn đi, vậy mà vẫn cứ đạo sai! Không nhớ rằng thơ cổ còn có ngạnh bối, ngoại trừ hai câu cuối cùng không có sai ra, hai câu đầu đã sai một chữ.

“Tuyền thủy (nước suối) vô danh tích tế lưu? Ta ngược lại cảm thấy nguồn suối so với nước suối hay hơn một tí, Nhị muội muội nghĩ sao?” Bách Hợp đứng lên, hướng Tần Nhã Ngọc bước tới, nàng vừa nói xong liền nhìn thấy trong mắt Tần Nhã Ngọc lộ ra vẻ chăm chọc, giống như là đang cười nhạo cổ nhân cái gì cũng không biết lại lung tung mở miệng này, Bách Hợp nhìn Tần Nhã Ngọc ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị, xem thường người cổ đại, lại cứ muốn đạo văn của cổ nhân, cô nghĩ đến lúc trước Tần Nhã Ngọc lừa nguyên chủ uống chén trà bỏ xuân dược kia, lúc này trong mắt cũng lãnh đạm hơn.

Lúc đó Tần Nhã Ngọc rõ ràng có trăm ngàn phương pháp có thể không uống chén trà kia, nhưng nàng ta lại cứ dùng phương pháp hãm hại người khác, Bách Hợp vừa nói vừa đi về phía nàng ta, nhìn thấy biểu lộ âm trầm của thế tử Hầu phủ đang đứng cạnh Tần Nhã Ngọc, ánh mắt Bách Hợp lộ ra vài phần vui vẻ.

“Nếu như không hiểu, xin đừng tùy ý mở miệng.” Tần Nhã Ngọc cũng không muốn cùng Bách Hợp cổ nhân cổ hủ vô tri này giải thích nhiều, bài thơ này nổi tiếng là tác phẩm xuất sắc truyền hậu thế, bên trong từng câu là đại thi nhân ghi thành, truyền xướng ngàn năm, như thế nào lại để cho cổ nhân như Tần Bách Hợp trong bụng chỉ chứa bao cỏ có thể tùy ý cải biến đây, nàng không kiên nhẫn nhếch khóe miệng, lúc đang muốn xoay người nhìn hồ sen, Bách Hợp trong lúc đó thân thể như là mềm nhũn, cả người đứng không vững giẫm làn váy sắp té lăn trên đất, nha đầu và bà tử thoáng cái lao đến, muốn đưa tay đỡ lấy nàng. Mọi người chen lấn vào trong đình. Trong lúc hỗn loạn cũng không biết là ai từ sau lưng đụng trúng Tần Nhã Ngọc, nàng ta còn chưa lấy lại tinh thần, cả người liền hoa dung thất sắc thẳng tấp rơi xuống hồ!

“Á…” Tiếng hét chói tay của bọn nha đầu vang lên, trong đình lập tức càng loạn, Đỗ Lâm Vũ vô ý thức muốn nhảy xuống hồ sen cứu, nhưng không đợi động tác cuả hắn, trong lúc chen chen lấn lấn, một bóng người mặc áo bào màu xanh đen cũng té cắm đầu xuống hồ.

“Á…Vương thế tử cũng rơi xuống nước rồi!” Mọi người giật mình hét lên, vị trí đình không phải là nơi sâu nhất trong hồ sen, nhưng người bị rơi xuống chân cũng không chạm đáy được, chỉ nghe tiếng bong bóng “ừng ực, ừng ực” vang lên, Tần Nhã Ngọc vừa rồi còn băng thanh ngọc thiết bộ dạng lãnh đạm, rơi xuống nước rồi, lại cũng không trồi lên được.

“…” Tất cả mọi người đều sợ ngây người, sắc mặt Đỗ Lâm Vũ có chút khó coi, Tần Nhã Trí lúc này lại không vội vã cứu người, nàng mong Tần Nhã Ngọc ở dưới nước ngốc trong chốc lát. Tốt nhất là chết luôn trong nước, nàng một mặt vội vội vàng vàng chạy tới, một mặt che miệng nói:

“Ai nha, Nhị tỷ tỷ như thế nào lại thích cùng người khác rơi xuống nước vậy, một hồi là Đỗ thế tử, một hồi là Vương thế tử rồi.”

Bách Hợp liên tiếp đụng trúng hai người, lúc này toàn thân không yếu nhược không còn một tia khí lực, nàng trong lòng nguyền rủa một hồi thân thể mình, một mặt toe toét nở nụ cười, Tần Nhã Ngọc không phải xem thường cổ nhân thường hay tự cho là đúng tính toán người khác sao, nàng ta đã thích rơi xuống nước cùng người khác, chính mình sẽ thành toàn nàng, thích dạng người như Yến tiểu tướng quân sao? Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, chính mình ngốc ở trong hồ đi!

Sắc mặt Đỗ Lâm Vũ tái nhợt, vốn hồ nước trong nhìn thấy đáy lại bị hai người rơi xuống đạp nước làm hồ nước đục ngầu, người Tần phủ nghe được động tĩnh rất nhanh liền chạy tới, một đám bà tử cường tráng nhảy xuống hồ sen đem người cứu lên, may mắn lúc này là mùa hạ nên không lạnh lắm nếu như là mùa đông Tần Nhã Ngọc bị rơi xuống, không chết cũng mất đi nửa cái mạng.

“Có người đẩy ta đấy!” Nàng vừa được cứu lên, bụng bị đè nặng hộc ra ngụm nước, sau khi tỉnh lại liền oán hận nhìn chung quanh một lược, muốn tìm ra dấu vết là ai đã tính toán nàng.

Vương tiểu thế tử lúc này đã đắp một tấm chăn mỏng, toàn thân ướt nước, nghe nói thế liền hừ lạnh một tiếng, lúc này Bách Hợp mềm nhũn ngã vào trong ngực ma ma, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Tần Nhã Ngọc thì khóe miệng câu lên.

Hiện trường loạn thành một bầy, lúc Trần thị và Tần gia gia bây giờ là Bá gia cùng với phu nhân nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt đều tái nhợt, Trần thị cuống quýt cho người đưa Bách Hợp về phòng, vừa oán hận cho người cũng đưa Tần Nhã Ngọc trở về, lần này Bách Hợp bị gió thổi mạnh, buổi tối thân thể liền sốt cao, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có người ôm cô ngủ một đêm, một mùi hương trong trẻo lạnh lùng quấn quanh chóp mũi cô cả đêm, thẳng đến bình minh lên mới biến mất.

“Tần Nhã Ngọc tiểu tiện nhân này, ngược lại không nghĩ tới nó có năng lực lớn như vậy, nếu nữ nhi của ta xảy ra chuyện gì, ta muốn nó đền mạng!” Trần thị đè thấp tiếng nói bên trong còn mang theo lửa giận, Bách Hợp cố gắng mở mi mắt nóng đến kinh người, nhìn thấy Trần thị ngồi trước đầu giường, trìu mến nhìn cô, lúc nhìn thấy Bách Hợp tỉnh lại, Trần thị vui mừng vụt đứng lên: “A di đà phật, con của ta, con cuối cùng cũng tỉnh rồi.”