Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 680: Cô gái có cuộc đời thấp kém 15




Edit: Suly



Beta: Sakura



La Kỳ vừa lấy nước khử trùng phun cô ta, Thành Bách Yến còn không học ngoan, Bách Hợp lạnh lùng liếc nhìn cô ta, Thành Bách Yến vô ý thức co lại trong ngực bạn trai, cha Thành đang cùng cha Giang Huân nói chuyện liền quát to một câu:



“Được rồi! Con cho ba thêm phiền, quay trở lại phòng con đi!” Tuy nói đối với đứa con gái Bách Hợp này không thân thiết như Thành Bách Yến, nhưng con gái bị thương, cha Thành vẫn còn có chút đau lòng, ông quát Thành Bách Yến một câu, sau đó mới thở dài nhìn Bách Hợp:



“Xảy ra chuyện tại sao không trở về nhà nói chúng ta một tiếng? Mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp? Hôm nay sự tình đã xảy ra, tiểu Giang nói nó không chê con, còn thì nguyện ý với con một đời, con gái đến tuổi trước sau gì cũng phải kết hôn, dù sao các con cách tốt nghiệp cũng không mấy ngày, không bằng đem công việc định ra trước, ta với mẹ con trong tay còn có chút tiền, con kết hôn cùng tiểu Giang kết hôn xong cầm tiền này đi, làm tiền đặt cọc (trong mua trả góp) mua phòng xem như là đồ cưới của con, ba với mẹ con gắng sức cũng chỉ có thế này!”



Bên cạnh Thành Bách Yến nghe nói như thế, sắc mặt hết sức khó coi, miệng môi cô giật giật: “Dựa vào cái gì muốn mua phòng cho chị ta?”



Cô ta chưa từng thừa nhận Thành Bách Hợp là chị của mình, nghĩ đến tài sản vốn thuộc về mình lại bị Bách Hợp đoạt đi một chút, trong lòng Thành Bách Yến vô cùng không thoải mái, cô ta nói thầm một câu, mẹ Thành liền trừng mắt liếc cô ta: “Đã lớn rồi còn cư xử như trẻ con, mẹ với cha con sau này còn lại, không phải hoàn toàn là của con hay sao?”



“Con không muốn cái phòng mua trả góp, cũng sẽ không kết hôn với Giang Huân, con cũng không muốn tài sản gì của cha mẹ cả.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, mắt liếc nhìn Thành Bách Yến: “Hiện tại người nhà họ Giang có thể đi rồi.”





“Không lấy Giang Huân nhà chúng tôi làm chồng? Hiện tại trừ nhà họ Giang chúng tôi ra còn có ai chịu lấy con? Tiểu Thành, nếu không phải là Huân nhi chúng ta ưa thích lại trọng tình trọng nghĩa thì chúng ta cũng không tùy ý tới cửa!” Mẹ Giang nghe thấy Bách Hợp nói không gả thì thấy rấ khó chịu, bà ta sinh hai con gái mới cầu được một đứa con trai. Giang Huân lại thi đỗ đại học ở thành phố, ở trong mắt mẹ Giang thì con mình là nhất, lúc này lại bị Bách Hợp nói không vừa ý không gả, nghĩ đến nhà họ Thành đáp ứng muốn mua phòng cho con trai. Nên những lời này của Bách Hợp quả thực giống như khoét tâm mẹ Giang, lại nhìn bộ dáng Bách Hợp bình thường lại còn béo, không nhịn được lại nói: “ Nhìn con to như cây cổ thụ vậy, nghe mẹ một câu lúc tuổi còn trẻ không được chọn cao, miễn cho mất cả chì lẫn chài.”



Trong lòng mẹ Giang biết rõ Thành Bách Hợp bị cường bạo thế nào, lúc này nói chuyện lại chanh chua, Bách Hợp đang định ngồi xuống thì La Kỳ có chút rụt rè liếc nhìn một bên ghế sô pha, cẩn thận lấy ra khăn tay trải lên, lúc này Bách Hợp mới ngồi xuống còn mình thì kéo tay cô đứng ở một bên.




“Trọng tình trọng nghĩa? Không muốn đến thì cút đi, tôi nhìn to như cổ thụ không liên quan tới bà, mất chì mất chài cũng không quan chuyện của ông bà, bộ dáng tướng mạo con trai này của bà mà còn chê tôi không đẹp?” Bách Hợp bức mẹ Giang một câu khiến mẹ Giang mặt đỏ cổ thô, sau đó cô nói với cha Thành Thành: “Dù sao con sẽ không kết hôn với Giang Huân đâu, hai người cũng không cần mua phòng, con còn tưởng rằng hôm nay trở về là ăn cơm, không ngờ ba mẹ sắp xếp việc khác.”



Vốn vừa bị cha Thành quát tháo, lại nghe tới mẹ Thành sắp xếp thế nên Thành Bách Yến trong ngực bạn trai cầm khăn xoa mắt, lúc này nghe thấy Bách Hợp nói lời này, lại không hiểu một cỗ lửa giận bùng lên, lúc này con mắt cô ta vô cùng đau đớn, nước mắt bất chấp trào ra bên ngoài, trong miệng khó chịu được hận không thể để cho người ta gọt sạch một lớp da, môi đều có chút tê dại đâm đau, cô ta hừ một tiếng: “Không muốn nhà họ Giang, sau này ai muốn chị? Chị nghĩ nương nhờ trong nhà chúng ta, một đời không rời? Muốn nhiều thứ hơn? Có thể cho chị cái phòng mua trả góp cũng đã đủ rồi!”



“Sau này ai muốn tao không tới phiên mày bận tâm.” Bách Hợp lạnh lùng nhìn cô ta một cái, Thành Bách Yến bị cô nhìn thấy nội tâm liền chán ghét, vô ý thức liền nói: “Mày bị cưỡng gian, còn chọn tam nhặt tứ…” Cha mẹ Thành nghe nói như thế, không có hé răng, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời Thành Bách Yến, vẻ mặt người nhà họ Giang càng chế nhạo, dường như con gái bị cưỡng dâm giống như phạm vào sai lầm của trời, nghĩ đến kết quả Thành Bách Hợp trong nội dung vở kịch, ngoại trừ bản thân mình bị cường bạo bị thương hại lại có chút tự ti, những người này cho rằng cô bị cưỡng dâm sau người bị hại hình như trở nên kém một bậc thái độ cũng gián tiếp xem như là ảnh hưởng cô ấy, từ đó làm cho cô càng thêm tự ti, đối mặt Giang Huân thường xuyên tay đấm chân đá, căn bản nhấc không nổi dũng khí phản kháng.



Bách Hợp đang chuẩn bị giải thích, thế nhưng, nhìn Thành Bách Yến biểu lộ như con gái bị cường bạo bị thương hại dường như là phạm vào cái lầm lớn, Bách Hợp quay đầu nhìn La Kỳ:



“Được rồi, tôi bị cưỡng dâm, hung thủ chính là La Kỳ, về sau anh sẽ chịu trách nhiệm sao?” La Kỳ vốn vẫn yên tĩnh, nghe thấy Bách Hợp muốn chính mình chịu trách nhiệm, anh như là không có kịp phản ứng, cúi đầu liếc nhìn Bách Hợp.




Trước tiên cậu không có mở miệng nói chuyện thì trong lòng Thành Bách Yến thở phào nhẹ nhõm, một cỗ cười trên nỗi đau của người khác cảm giác không nhịn được lại xông ra: “La học trưởng là hạng người gì cái thân phận gì, sẽ đến cưỡng dâm mày? Mày cũng không nhìn bộ dáng vóc người mày một chút!”



Cô ta cười đến cười run rẩy hết cả người, mọi người nhà họ Thành đều không có lên tiếng, hiển nhiên ý nghĩ mọi người cùng cô ta không sai biệt lắm, Giang Huân đang lo lắng bởi vì La Kỳ trầm mặc cùng Thành Bách Yến cười nhạo, lại trở về chỗ, Bách Hợp có hay không chân chính bị cường bạo, trong lòng hắn là rõ ràng nhất, lúc này hắn cho rằng Bách Hợp đang cố ý đùa giỡn mà thôi, nhìn thấy cô muốn La Kỳ, Giang Huân trong lòng cũng có chút chế nhạo, lại nghĩ đến Bách Hợp như vậy không muốn gả cho mình, trong lòng không khỏi quyết tâm, đợi được ngày hai người kết hôn, sau này nhất định hắn cầu tiến làm cho con đàn bà này đẹp mắt, muốn giáo huấn khiến cô biết cái gì gọi làm đàn ông là trời!



“La Kỳ, anh nguyện ý có trách nhiệm với em không?” Bách Hợp lại hỏi một câu, La Kỳ nháy nháy mắt, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, Bách Hợp nhìn bộ dáng này của cậu thì biết cậu không có hiểu rõ mình vừa nói, cô nghĩ nghĩ thay đổi phương thức: “Anh nguyện ý lấy em sao?”



“Tôi nguyện ý.” La Kỳ nghe cô vừa nói như thế, mắt thoáng cái liền sáng lên, cậu vội vàng gật đầu, hai má rất nhanh hiện ra hai vệt đỏ ửng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút kinh hỉ tươi cười, cậu phảng phất có một chút không biết nên nói cái gì, chỉ kéo Bách Hợp tay, rất kiên định gật đầu biểu đạt thái độ của mình.




Mọi người ngồi trong nhà họ Thành thoáng cái ngơ ngẩn, Bách Hợp tùy ý kéo tay cậu, ánh mắt quét một vòng trên mặt mọi người xung quanh, Thành Bách Yến đang há hốc mồm kinh ngạc đến ngây người hồi lâu rồi trỏ lại thất thần, Bách Hợp lúc này mới cười một tiếng:



“Mất cả chì lẫn chài thì trong lòng tôi biết rõ, tôi sẽ không gả cho Giang Huân, cũng không cần nhà họ Thành mua phòng cho tôi, hôn sự của tôi tôi có thể tự mình làm chủ!”



Lúc La Kỳ gật đầu nói muốn lấy Bách Hợp, trong lòng Thành Bách Yến không tự chủ được tuôn ra một tia đố kị, cô ta cũng ở vào thời kỳ thiếu nữ ảo tưởng, bạn trai của mình so sánh với Giang Huân nói là một trên trời một dưới đất, nhưng lại là không có cách nào so với La Kỳ, La Kỳ dường như là tình nhân trong mộng, trong tưởng tượng suy nghĩ của Thành Bách Yến, cô ta không có thể tới gần người đàn ông như vậy, thế nhưng mà cô ta cũng vì không gần, lúc này lại nguyện ý kết hôn cùng Bách Hợp, Thành Bách Yến quả thực nghĩ hộc máu, cô ta thực sự không nghĩ ra được Bách Hợp có ưu điểm gì.




Tuy nói cô ta vô cùng không cam lòng với việc cha mẹ muốn bỏ tiền mua phòng cho Bách Hợp, nhưng lúc này nghe thấy Bách Hợp luôn mồm nói không muốn phòng nhà họ Thành, Thành Bách Yến lại là nhịn không được âm thanh ác độc nói:



“Chính mày làm chủ? Ba mẹ suy nghĩ thay mày, mày không những không cảm ơn còn chó cắn Lã Động Tân không nhìn được người tốt tâm, hiện tại không muốn phòng nhà họ Thành, trước đây mày cầu ba mẹ cho mày tiền đi học, cho mày tiền sinh hoạt, cho mày tiền thuê nhà, cho mày cuộc sống thoải mái?”



Lúc trước cha Thành vì nuôi dưỡng con gái nhỏ mà tặng con gái lớn cho người khác, Thành Bách Hợp chăm sóc cha mẹ nuôi cô trường cấp hai còn chưa có tốt nghiệp lúc ấy liền yêu cầu cô xuất ngoại làm công kiếm tiền nuôi mình, nuôi thân, sinh con, lúc ấy Thành Bách Hợp cự tuyệt sau bị cha mẹ nuôi dưới cơn phẫn nộ đuổi về nhà họ Thành, có điều lúc đó Thành Bách Hợp lớn tuổi, nhỏ thì ở với cha mẹ nuôi vẫn ăn nhờ ở đậu lại bị trách mắng quen, dưỡng thành một bộ tính cách nhu nhược hướng nội, hơn nữa lúc nhỏ thì không được nuôi dưỡng ở bên cạnh cha mẹ ruột, quan hệ cùng cha Thành cũng không thân thiết, bình thường cũng không biết nên làm cha mẹ vui như thế nào, lúc ở nhà họ Thành chỉ có liều mạng làm việc, thành kiến Thành Bách Yến đối với cô ấy rất sâu, vô vùng căm thù cô ấy, cho nên ở trường cấp hai vì không muốn để cho con gái nhỏ không vui, Thành Bách Hợp vẫn luôn học nội trú, sau học đại học tuy nói trường học không xa nhà, có thể tưởng tượng đến con gái nhỏ với con gái lớn quan hệ như lửa với nước, cha mẹ Thành dứt khoát bỏ tiền để cho con gái lớn ra ngoài trường thuê phòng nhỏ ở lại.



Đây chính là nguyên chủ ngay từ đầu ở bên ngoài, cô ấy cũng không phải là không muốn ở trong nhà, chỉ do Thành Bách Yến không thích cô ấy, nhìn thấy cô đã nổi trận lôi đình, vì ngăn cách hai người, Thành Bách Hợp mới yên lặng thuê phòng ở nhà cách đó không xa, nhưng lúc này ở trong miệng Thành Bách Yến, lại trở thành Thành Bách Hợp tìm cha mẹ đòi tiền thuê nhà.



Bách Hợp liếc nhìn cha mẹ Thành, hai người này trầm mặc không có lên tiếng, trên mặt lộ ra rõ ràng không vui, hiển nhiên đôi vợ chồng này không tin Bách Hợp bị La Kỳ cưỡng dâm, cho rằng cô chỉ vì cự tuyệt hôn sự giữa Giang Huân, tùy ý lập mượn cớ mà thôi, con gái bị gièm pha như vậy, vốn nhìn lại không tốt, sau này lấy chồng vốn khó, bây giờ hai vợ chồng mình thật vất vả thay cô an bài tin tức cô lại không chịu đi vào khuôn khổ, khó tránh khỏi sẽ làm cha mẹ Thành cảm thấy Bách Hợp không biết suy nghĩ, Bách Hợp thở dài, nguyên chủ những năm gần đây mặc dù theo cha mẹ Thành không đạt được bao nhiêu yêu mến, bằng không không đến mức thân thể cô béo đến nỗi thế, cha mẹ Thành còn cho rằng con gái lớn khỏe mạnh nên mới béo, trên người cô quần áo mặc nhiều năm, cha mẹ cũng chưa từng phát hiện, thậm chí trong tình tiết nguyên chủ bị cường bạo, còn trong trường học đồn đại truyền hết sau đi qua miệng Thành Bách Yến truyền vào trong tai cha mẹ Thành, có thể thấy hai vợ chồng đối vơi con gái lớn này sơ sẩy, thế nhưng dứt bỏ cái này, Thành Bách Hợp thiếu nợ cha mẹ Thành chi phí sinh hoạt các loại, cô quay đầu liếc nhìn La Kỳ một cái:



“Nếu như sau này em dựa vào anh chăm sóc, tìm anh vay tiền, đem số tiền này trả lại cho cha mẹ em thì anh nguyện ý không?”