Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 905: Hành trình cáo biệt cuối cùng 20




Bách Hợp đã nhảy xuống đáy giếng, người thứ hai vốn là muốn theo chân, vì phía sau đã thúc giục quá gấp gáp rồi, chỉ là người này khó khăn lắm mới chờ được Bách Hợp chịu rời đi, lại có ánh lửa sáng sủa ở đằng trước, chưa kịp hăm hở nhảy xuống, con mắt đã chứng kiến một màn như trong phim kinh dị, sợ đến mức lập tức thét lên một tiếng thảm thiết kinh tâm động phách:



“Á____”



Người này sợ đến mức thiếu chút nữa là trực tiếp té nhào xuống đáy giếng, những người theo sau không thấy rõ tình hình, vẫn theo nhau cùng chen đẩy lên trước, người đàn ông trung niên này chỉ có thể luôn miệng kêu gào sợ hãi:



“Đừng chen, đừng chen…” Sợ hãi đến cùng cực, ngay cả chữ ‘có quỷ’ ông ta cũng không thể nói ra, nhưng những người đi sau cũng đâu có muốn nghe những gì ông ta nói. Giờ đến lượt ông ta nếm thử trọn vẹn nỗi khổ mà Bách Hợp phải chịu đựng khi nãy, hai tay bám chết lấy thành giếng không chịu nhảy xuống, thế nhưng dù ông ta cực lực muốn ổn định thân hình, những người nôn nóng sợ hãi theo sau kia do nơm nớp lo bị máu ma đuổi theo mới bất kể người đi trước đang muốn nói gì. Cứ như vậy, dù ông ta cực lực muốn kháng cự, cuối cùng vẫn bị người ta chen đến độ mất tự chủ ngã nhào xuống đáy giếng. Ông ta ngã xuống lăn một vòng, trên người dính thêm bao nhiêu là bụi bẩn, tuy phần đáy giếng so với chân cầu thang không cao, chỉ độ trên dưới một mét, nhưng ngã như vậy cũng khá đau, chỉ là ông ta cũng mặc kệ cơ thể cảm thấy đau hay không, thấy Bách Hợp rồi, liền vừa lăn vừa bò liều mạng đuổi tới chỗ cô.



Lại “A aaaa___” Tình huống của người kế tiếp và các phản ứng cũng không tương tự. Bách Hợp xem tình cảnh trước mắt, trong lòng nặng trĩu, mắt thấy rồng lửa sắp trói buộc không nổi Cương Thi kia nữa. Thi thể đang dãy giụa hung hãn của nó đã bị đốt cháy phân nửa lớp da, dòng nước mủ màu tím đen không ngừng chảy xuống, nhưng nó vẫn từng bước, từng bước tiến về phía nhóm người. Ánh lửa hắt lên gương mặt nó tạo ra những hình bóng quái dị đủ khiến người ta lưu lại ác mộng triền miên. Chứng kiến tình hình này, những người vừa xuống đến đáy giếng không ngừng gào khóc la hét.



Mỗi bước chân của con Cương Thi để lại trên sàn giếng một dấu chân màu tím đen, những cử động từng bước tới gần của nó khiến những người mới xuống càng hoảng sợ, vừa kêu khóc vừa chen chúc tìm cách đứng gần Bách Hợp, bộ dạng có vẻ rất sợ cô sẽ ném hết bọn họ lại không quản mà chạy lấy người luôn. Người đàn ông trung niên đã xuống đáy giếng đầu tiên kia thậm chí còn giơ tay muốn ôm đùi Bách Hợp luôn cho chắc. Lúc này, chuyện đáng sợ nhất có thể xảy ra là đám người thần hồn nát thần tính này chạy loạn, đánh thức toàn bộ bầy Cương Thi còn lại một lượt tạo thành đại phiền toái. Nhìn thấy cử động của người đàn ông trung niên kia, Bách Hợp vội hét lên:



“Không được đụng vào, trên người tôi bị dính thi độc. Đứng im ở đó!” Người đàn ông trung niên nghe nói trên người Bách Hợp có thi độc, bàn tay đã vươn ra lại mau chóng rụt về, khuôn mặt khóc tang:



“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Vân đại sư, làm sao bây giờ?” Con người ngày thường luôn được người khác tôn xưng là đại sư kia, bây giờ bày đặt đi gọi người khác là đại sư, Bách Hợp dở khóc dở cười, không có hơi sức đâu mà nói nhiều:



“Khu vực gần giếng vẫn an toàn, những cương thi này không thể nhảy ra khỏi Bát Quái Trận.” Cô định nói thêm, là cung vị của bát quái gần chân cầu thang này có con Cương Thi đã bị rồng lửa của mình giữ chặt rồi nên tạm thời cũng là an toàn, nhưng không ngờ mấy người đã rơi xuống giếng vừa nghe được những lời cô nói, đã phản ứng như thể chết đuối vớ được cọc, không chút nghĩ ngợi chạy ngược về chân cầu thang như thể có lửa đốt ở mông, liều mạng tìm cách bò ngược lên cầu thang trên thành giếng.





“Mau lùi lại, lùi lại phía sau đi!” Tuy bọn họ luôn miệng gào thét, chỉ là vừa mới rồi, Bách Hợp đứng ở chân cầu thang lên tiếng yêu cầu mọi người lui lại không được, giờ càng miễn bàn mấy người này đã nhảy xuống rồi còn muốn trèo ngược lên trên. Những người đang kẹt trên cầu thang không nhìn thấy tình hình dưới đáy giếng nghe thấy bảo mình lùi lại, chửi ầm lên:



“Lui lui cái đầu các người. Thứ máu quỷ quái kia sắp đuổi đến nơi rồi, có giỏi thì lên đây mà đứng xếp sau đi!” Phía trước là một nhóm người luôn mồm yêu cầu người khác lùi lại, không ngờ rằng người xếp phía sau cũng đã sợ mất mật, tất cả chen thành một khối, người đàn ông trung niên kia tuyệt vọng gào to:



“Trong này có cương thi, có cương thi! Oa hu hu..” Ông ta gào mấy tiếng, cuối cùng kìm lòng không đặng khóc váng lên.




Đám người phía sau giờ mới biết phía trước có Cương Thi, trong phút chốc đội ngũ rối như nồi canh hẹ, mọi người xô xô đẩy đẩy, lúc này họ quả thực muốn lùi lại phía sau, nhưng phía sau quả thực còn có dòng máu ma kia đang tràn xuống. Hai đầu đều là đường chết, thông đạo chỗ đáy giếng lập tức vang lên tiếng kêu khóc rung trời, không biết phải làm sao. Bách Hợp xoay đầu, thờ ơ nhìn qua tình cảnh thoạt trông có vẻ tức cười kia, nếu không phải lúc này tình huống nguy cấp vô cùng, không chừng cô sẽ không nhịn được mà cười khẩy mấy tiếng.



Nhìn con rồng lửa trói buộc cương thi kia càng lúc càng nhỏ, ánh sáng trên thân rồng càng lúc càng ảm đạm dần xuống, Bách Hợp lại đánh ra thêm một cái long thần quyết, một lần nữa dùng rồng lửa giữ chân con cương thi, sau đó mới bắt đầu chuyên tâm quan sát kĩ đáy giếng.



Những văn tự cổ đại viết xuống ở nơi này có khá nhiều điểm đặc thù của đạo môn từ thời thượng cổ, nếu đổi thành một người khác, e là đọc không hiểu nổi, nhưng Bách Hợp có mấy lần làm nhiệm vụ đã từng sinh hoạt ngâm tẩm rất lâu trong môi trường đạo môn. Cô xem hết những phù chú ghi trong trận bát quái cửu cung, lại lần mò xem tiếp chữ trên các vách tường. Trên vách tường vẫn đặt loại đèn đầu lâu như ở thạch đài bên ngoài, cô quyết định thắp hết những chiếc đèn đó lên, căn phòng đá dưới đáy giếng nhờ đó mà càng sáng sủa thêm, tuy nhiên bầu không khí âm trầm đáng sợ cũng không nhờ có thêm ánh sáng mà thối lui, ngược lại vì ánh lửa xanh mởn bập bùng này mà càng tăng thêm độ quỷ dị, âm trầm.



Trên vách tường thuần tuý chỉ có văn tự về đạo thuật và phù chú, Bách Hợp mau chóng lần mò hết một vòng, cũng không tìm thấy dấu hiệu của lỗ hổng hay cơ quan nào tồn tại, chứng minh các vách đá này không có cửa thông, thậm chí, cô thử lấy tay gõ vách đá, kết quả cho thấy những vách tường này tuyệt không rỗng. Từ bỏ việc tìm kiếm trên các vách tường, cô lại nhảy lên cao thử thăm dò trần nhà. Trần nhà cũng tương tự như vách tường, chắc đặc, cứng rắn, trừ phù chú các kiểu thì không có cơ quan nào khác. Bách Hợp chưa chịu từ bỏ, lại xông vào cung vị bát quái vừa rồi đã bị cô vô tình dẫn hoạt con Cương Thi ở trong, nó điên cuồng xông về phía cô, móng tay đen xì vươn ra, xem rất nguy hiểm.



Bách Hợp lại theo bổn cũ, dùng Long thần quyết vây chặt nó, đem phù chú ở cung vị này nghiên cứu kỹ lưỡng một lượt, vẫn không có đường ra. Cô không chịu thua, lần lượt dẫn hoạt hết đủ tám cung vị của bát quái, đánh thức hết cả tám con cương thi, đây có thể tính là hành vi kinh thế hãi tục, nếu đổi thành người khác, thấy những đám cương thi kia hẳn là đã sợ đến mức kinh hồn bạt vía, đằng này cô không những chủ động đem bọn chúng dẫn hoạt toàn bộ, lại còn luồn qua lách lại nghiêng ngó khắp nơi.




Đáng tiếc, tìm khắp tám cung vị bát quái cũng không thấy đường ra, dường như căn phòng này chính là ngõ cụt, Bách Hợp vì trói buộc đám cương thi kia, nên pháp lực trong mình đã hao hơn phân nửa. Lúc này, miệng của đám cương thi phát ra tiếng rít khò khè, thần thái cực kì nanh ác, đám xác sống này trong quá trình đấu tranh với rồng lửa, thân thể đã bị thiêu đốt te tua, da tóc cháy trụi, nhìn càng buồn nôn. Tuy nhiên, những cái xác sống này đã chết nhiều năm, chỉ còn năng lực vận động, dù bị thương cũng không thấy đau đớn, ngược lại, sự trói buộc của rồng lửa càng kích thích hung tính của chúng, khiến lũ quỷ này càng hung mãnh hơn. Bốn phương tám hướng trong bát quái trận đều trôi nổi độc khí màu tím của cương thi, lại thêm toàn bộ đèn đầu lâu bố trí trong phòng đều bị Bách Hợp thắp sáng, khiến cả căn phòng sáng xanh mơn mởn.



“Cô điên rồi phải không?”



Một đám người chen chúc ở bệ giếng nửa ngày, kết quả có hai người bị chen bật ra, ngã xuống, không bò lên nổi nữa, vì người hiện đang ở chân cầu thang trên bệ giếng kia đã bám chết hai bàn tay vào thành giếng, quyết tâm không tiến không lùi.



Hai người bị đẩy xuống lúc này, một người là người đàn ông trung niên lúc nãy đã nhảy xuống đầu tiên, người thứ hai chính là Đường Toàn, người đàn ông trung niên kia thấy Bách Hợp đem tám cương thi lần lượt kích hoạt hết lên, có chút tuyệt vọng:



“Chính cô biết rõ ràng nhất, chỉ cần ở yên một chỗ, không động vào vị trí của chúng nó, chúng nó sẽ không tỉnh lại, cô lại đi dẫn chúng nó dậy để làm cái gì?”



Bộ dạng của đám cương thi đều nanh ác đáng sợ, ông ta và Đường Toàn đều không dám coi thường, hai người sợ dính thi độc, vội lấy từ trong ba lô ra tấm vải chần lõi bằng gạo nếp bọc kín mũi miệng, sau đó nhắm mắt theo đuôi Bách Hợp.




Dù sao hai người cũng không có cách nào leo lại lên bệ giếng, xem Bách Hợp thành thạo điêu luyện đem những thi thể đó trói chặt, tự nhiên là ông ta không dám cách xa cô nửa bước, chỉ là từng bước đi tới, Bách Hợp có thể thản nhiên bình tĩnh, nhưng hai chân ông ta thì đã mềm như sợi mì, không còn lấy một chút khí lực. Ông ta theo đuôi Bách Hợp đi qua mấy cung vị bát quái, thấy cương thi theo thứ tự bị kích thích tỉnh lại, cuối cùng không thể áp chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng, mở miệng oán trách:



“Cô thừa biết mấy thứ này hung hãn thế nào, sao nhất định phải trêu chọc vào chúng nó làm gì?” Thấy ông ta sợ cương thi mà khóc thành tiếng, Bách Hợp quay đầu nhìn lại, thần tình lãnh đạm, một ánh mắt lúc này của cô đủ làm trong lòng ông ta phát rét, không dám nhìn thẳng mặt cô, quay đầu đi, lúc này mới nghe Bách Hợp lạnh giọng nói:




“Ông muốn cả đời ngồi yên trong một cung vị bát quái trận, nhưng nghĩ xem pháp lực của tôi đủ để bảo hộ những người khác trong bao lâu? Đợi lúc nữa pháp lực của tôi cạn kiệt, máu trong ao trên kia đuổi tới nơi, chẳng lẽ tình cảnh lúc đó không phải là tất cả cùng chờ chết? Đừng có cố mở mồm chỉ để biểu lộ chỉ số thông minh thấp kém của ông ra, như vậy rất quấy nhiễu công việc của tôi, nếu ông không muốn thoát thân khỏi nơi này thì có thể ngồi im không động đậy, nhưng tôi muốn tìm đường để ra khỏi đây.”



Những lời này khiến người đàn ông trung niên nọ không dám tiếp tục mở miệng, Đường Toàn thở dài, ông mới đi xuống đây chưa được bao lâu, trên da đã thấy kết một tầng sương lạnh màu xanh mơn mởn, ông chỉnh chỉnh lại tấm vải bọc gạo nếp, hỏi Bách Hợp:



“Tiểu Vân, hiện giờ con đã tìm được đường ra chưa?”



“Người bài bố trận pháp ở đây trình độ rất cao minh, không chỉ tinh thông đạo thuật, đối với trận đồ ngũ hành bát quái cũng có nghiên cứu tương đối kỹ.”



Thấy người hỏi là Đường Toàn, sắc mặt Bách Hợp dễ nhìn hơn. Ở đây tu vi của cô cao nhất, trong thể nội là đạo lực Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh chính tông, những thứ thi khí này không ảnh hưởng nhiều tới cô được, thậm chí cả thi độc bị nhiễm lúc bị cương thi ôm lấy khi nãy cũng dần dần được giải hết.



Lúc này Bách Hợp dừng lại một chút để nói chuyện, những người trên bệ giếng vốn nghe thấy nói cô đang tìm đường ra thì mắt sáng lên, sau đó nhận ra cô đang đứng yên bất động, không chỉ không tiếp tục thăm dò tìm kiếm, trái lại còn đá sang nói chuyện về trận pháp, đương lúc trong lòng họ đều cấp bách, bà Văn lại góp mồm vào:



“Cô có thể bớt khoe khoang trong lúc đang ở thời khắc mấu chốt không? Đường ra ở đâu, mau nói đi, máu trong ao sắp đuổi đến nơi rồi…” Những người này hiện đứng cả trên bệ giếng, thi khí đều bị niêm phong trong bát quái trận, cho nên bọn họ tạm thời ở vị trí an toàn, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ sẽ tiếp tục an toàn mãi mãi. Một khi máu trong ao đuổi xuống, bọn họ cũng chỉ còn cách phải nhảy xuống đáy giếng tránh né, bởi vậy khát vọng tìm đường thoát thân của bọn họ vô cùng cấp thiết. Ông bà Văn là người nôn nóng gấp gáp nhất, bọn họ còn muốn đi tìm con gái, không muốn chết oan chết uổng ở đây, hơn nữa, nhìn vào những tấm gương đi trước, có thể dự đoán là cái chết này sẽ vô cùng thê thảm khó coi. Do vậy, nghe Bách Hợp mở miệng ra là nói đến toàn là ‘đạo thuật’ với ‘bát quái trận’, bất mãn oán hận trong lòng bà ta đều cùng nhau bùng nổ ra:



“Có cái gì thì nói nhanh nhanh, đừng đệm thêm mấy lời thừa thãi được không?”