Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 908: Hành trình cáo biệt cuối cùng 23




Edit: Quy bà bà



Beta: Sakura



Những người ở phía sau nghe Bách Hợp hỏi han, lục tục đáp lại là không có ai bị thương, chuyện liên quan đến an nguy sinh tử của tất cả mọi người nên không ai dám cẩu thả, Bách Hợp hỏi đi hỏi lại mấy lần để xác nhận, đều nghe trả lời, hoặc là bản thân không bị thương, hoặc không thấy người khác có vết thương, chắc chắn như vậy rồi cô khẽ thở phào, tiện tay kéo ông Văn xuống đất, lúc này thời gian không thể trì hoãn, đám thi nô đã lộ rõ vẻ cuồng nộ bất an, những người nhảy xuống đều lần lượt lấy bao gạo nếp che kín miệng, Bách Hợp dẫn đầu đi về hướng quan tài, trên bệ giếng vẫn còn mấy người không dám xuống, ý tưởng của bọn họ hẳn là cứ chờ nhóm người Bách Hợp mở quan tài ra trước, nếu có đường thoát thân lại tính tiếp sau. Dù biết tỏng mấy người này tính cái gì trong đầu, đám người đã nhảy xuống hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng bọn họ cũng lại không thể vì bất mãn mà chui ngược về trèo lên bệ giếng cùng người ta thi lầy, bởi vậy, tuy luôn miệng chửi bới, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục run rẩy đi về hướng chiếc quan tài màu đỏ chu sa.



Bách Hợp lại lần nữa đánh ra mấy đạo pháp quyết khống chế thi nô cẩn thận, sau đó mấy người mới xuống kia mới chia nhau hợp lực vây quanh quan tài, trừ Bách Hợp, Đường Toàn và người đàn ông trung niên đã xuống từ đầu, quanh quan tài lúc này còn có vợ chồng ông bà Văn, người trung niên mập có đệ tử bị chết, cô gái trẻ tên Triệu Hồng Quỳnh, vốn bị người trên bệ giếng chen ngã xuống dưới, và một người đàn ông cao gầy mặc áo dài lụa xanh nhạt. Đạo cô Mục, mẹ của Triệu Hồng Quỳnh đứng trên bệ giếng khuôn mặt lo lắng nhìn con gái, nhưng sống chết không dám đến gần.



Vây quanh quan tài vậy là có tổng cộng 8 người, còn 7 người khác đều ở trên bệ giếng, Bách Hợp liên tiếp gọi vài câu, những người đang vây quanh quan tài cũng cất tiếng mắng chửi, nhưng bọn họ đều coi như điếc, không xuống chính là không xuống.



Trước tình cảnh này, tám người đã đi vào hình Thái Cực ở trung tâm dù có giận mấy cũng hết cách với đám vô lại kia, dù biết người ta chỉ muốn an ổn núp trên bệ giếng, không cần xuống đây đối mặt với đám thi nô, không cần đi liều mạng đụng vào quan tài, chỉ chăm chăm chờ bọn họ tìm được đường thoát thân là trực tiếp chen xuống chạy lấy người, nhưng biết thì biết vậy, có thể làm gì được đây? Không thể vì đám người kia chơi lầy thì bọn họ có thể cho mình quyền bắt chước theo, Bách Hợp nói rất đúng, chờ pháp lực của cô hao hết rồi, lúc đó tất cả đều phải chết ở nơi này. Trong thời khắc cấp bách, thay vì ở đó giận dỗi với người khác, chi bằng liều một phen, may mắn nhặt được về một cái mạng để trở về rồi, lúc đó lại từ từ tính sổ với đám người không biết xấu hổ kia sau cũng không muộn



“Vừa vặn tám người, bốn hướng mỗi hướng hai người, dùng phép mượn lực, cùng nhau cố sức đem quan tài này nâng lên!” Nghe Bách Hợp phân công, bà Văn run run hỏi:



“Mượn lực, mượn lực là làm cái gì?”





Trong mắt ông Văn cũng lộ ra vẻ băn khoăn, miệng ông ta bị phỏng do vừa rồi bị Bách Hợp nhét lá bùa đang cháy vào trong, giờ mới chưa qua vài phút đồng hồ nhưng quanh miệng ông ta đã nổi lên mấy vết rộp bỏng bằng hạt đậu nành phồng căng. Đến thời điểm cấp bách này lại còn phải giải thích với hai người này cái gì là phép mượn lực, tuy trong lòng Bách Hợp thấy phiền chán, nhưng bọn họ không phải người tu đạo, không hiểu cũng là bình thường, nghĩ đến mấy người trong nghề mà lại ở lỳ bệ giếng không xuống kia lại cô lại càng muốn nổi cáu. Cuối cùng, cũng chỉ có thể nhận mệnh thở dài một tiếng:



“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp…” Cô mau chóng niệm một chuỗi thần chú, tay trái, tay phải thay đổi vài kiểu bắt quyết, chia ra chụp lên vùng giữa lưng ngang với trái tim của vợ chồng họ Văn:



“Phép mượn lực của tôi đủ cho hai vị sử dụng trong hai phút, trong hai phút này, phải cố gắng nâng được quan tài lên!” Tuy pháp lực của Bách Hợp tinh thuần, nhưng vợ chồng họ Văn cũng không phải tu sĩ chính tông, cho dù được cho thứ tốt thì bọn họ cũng không biết tận dụng, thêm mấy phút nhất định là đã tản mát sạch, trước đó thì hiệu quả cũng sẽ chậm rãi giảm sút dần mà thôi.



Quan trọng nhất là, Bách Hợp đã dần dần ngửi thấy rõ mùi máu hôi thối nồng nặc của ao máu trên kia. Hẳn là dòng máu kia đã dần tràn vào trong miệng giếng, đang cách nơi này càng lúc càng gần, cô lo rằng một khi máu trong ao bò xuống tới, sẽ dẫn thực lực của đám thi nô tăng vọt lên.



Hiện nay đám thi nô này còn bị Bát Quái Trận khắc chế, mỗi con chỉ có một địa bàn hoạt động cố định, chỉ cần pháp lực không quá yếu, muốn trói chân bọn chúng không khó, nhưng phiền toái là chỉ được trói chân chúng mà không giết chết chúng, nếu không loại cân bằng quỷ đị này sẽ bị đánh vỡ, hung hiểm nhất là nguy cơ đánh thức con quỷ trong quan tài, nhưng nếu không giết chúng đi, những thi nô này có thể tiêu hao vô hạn pháp lực của cô trong Bát Quái Trận này.



Hiện tại Bách Hợp đối phó đám thi nô xem như quen tay hay việc, nhưng chờ máu trên ao kia chảy xuống tới nơi thì rất khó nói.



Kẻ bày ra trận này, có thể nói các mặt đều đã cân nhắc đến, ngay cả lòng người cũng tính toán hết vào trong, những thi nô này cần bao nhiêu thực lực cũng được tính toán hoàn hảo đúng mức. Bách Hợp không tin máu trong ao kia chỉ để dồn đuổi con mồi xuống đáy giếng mà thôi, nhất định nó sẽ còn có thêm công hiệu khác trong trận này.




Nếu trong hai phút đồng hồ, không thể nâng quan tài lên, tìm ra thông đạo bên dưới, vậy một khi máu chảy xuống đến đáy giếng, Bát Quái Trận này chính là nơi chôn xác tất cả mọi người.



Những người xung quanh không một ai dám hé răng, nhóm người Đường Toàn đều chia nhau ra đứng và niệm chú thỉnh thần thượng thân, mọi người khẩn trương đến độ mồ hôi rơi như mưa, Bách Hợp và cô gái tên Triệu Hồng Quỳnh đứng một phía, vợ chồng họ Văn một phía, bốn người còn lại chia ra đứng ở đầu đuôi quan tài, tất cả đều đặt tay lên trên quan tài, đồng loạt dùng sức, muốn nâng quan tài lên cao.



Nhưng quan tài này, tuy rõ ràng nhìn trong mắt cũng không vững chãi dày dặn bao nhiêu, kích thước đúng là lớn, nhưng cũng không có vẻ nặng nề, không rõ có phải vì người nằm trong quan tài thân phận tôn quý nên đồ tuỳ táng nhiều, gây ra sức nặng hay không. Không ngờ lấy 8 người vây quanh, đều dùng pháp thuật thỉnh thần mượn sức, tiếp đó dốc hết sức lực đến độ mặt đỏ tai hồng, lại không thể làm quan tài nhúc nhích lấy một chút.



Hành động cố di dời quan tài của 8 người trái lại càng kích thích đám thi nô nóng nảy, như thể bị chạm nọc, trong đó có một con bỗng bất chấp bản thân đang bị rồng lửa gây bỏng, tự đưa móng vuốt đen sì của mình móc thẳng vào ngực. Bản thân nó là một thi thể thối nát mục rữa, lúc trước Bách Hợp chỉ đụng trúng một cái thì đã dính nhoe nhoét đầy tay, giờ nó tự móc ngực mình, một đám thịt thối lẫn với máu mủ sền sệt chảy ra, thô bạo dập con rồng lửa do tam muội chân hoả mượn lực long thần mà dẫn phát ra tắt ngấm.



Con rồng lửa phát ra những tiếng rồng ngâm cuối cùng, trong ánh hào quang đỏ rực, thân thể đang thít lấy con thi nô càng lúc càng thu nhỏ, cuối cùng ‘xẹt’ một tiếng hoá thành một tấm bùa, bay lơ lửng trong không trung một chút rồi cháy lên, biến thành tro tàn.




Con thi nô vừa thoát khỏi trói buộc liền bất kể an nguy tự thân, giống như phát điên vọt tới chỗ quan tài, mấy người đang nâng quan tài lúc này chỉ muốn gào thét thật to, đều dựa quanh quan tài mà run cầm cập. Bách Hợp hết cách, chỉ có thể tạm rời khỏi quan tài, thân hình nhoáng một cái, tung mình bay lên, đạp cho con thi nô này một cước khiến nó văng ra xa như diều đứt dây, nặng nề đập vào vách tường khắc đầy chú văn rồi rơi xuống.



Thịt thối trên thân thể nó trong lúc va chạm bị văng ra không ít, nhiều mẩu thịt vụn còn dính lại trên vách tường, tất cả đều vương vãi tung toé, nhưng hung tính của nó không hề giảm sút, miệng phát ra một tiếng gào bén nhọn, lại tiếp tục xông về phía Bách Hợp, lần này khí thế càng hung tợn, đôi mắt vốn đã mất đi thần thái từ lâu, lúc này dưới ánh đèn đầu lâu xanh mởn cũng khúc xạ ra ánh xanh ma quái. Nó vừa xông đến, Bách Hợp lại tung mình đạp nó văng ngược lại, nhưng thi nô vốn không biết đau đớn, sức mạnh của nó đến từ oán khí, thi khí, thứ đang có nhiều nhất ở nơi này, cho nên trừ phi ngoan tay hạ thủ đem nó giết luôn, bằng không thứ quỷ quái này sẽ luôn ở thế bất bại trong trận đồ này.




Bách Hợp đạp nó mấy đạp, bản thân nó biểu hiện như không có cảm giác đau, nhưng ngược lại chính Bách Hợp lại cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp rời ra từng mảnh. Tuy nguyên chủ có chút căn bản về võ thuật, nhưng ở vào tình cảnh này nhìn chung vẫn là không đủ dùng. Cuối cùng, trong lúc đạp vào ngực con thi nô này, có lẽ do vừa rồi đạp nó mấy cái, làm thân thể nó đập vách mấy lần, thịt thối trên thân bị đập nát quá nhiều, nên lần này, một cước của Bách Hợp lỡ khiến cô cắm luôn chân mình vào trong bộ xương của thi nô.



Thi nô vốn mạnh mẽ, lại không có cảm giác đau, chân Bách Hợp đã xuyên vào trong khung xương của nó, nó vẫn tiếp tục bổ nhào về phía cô như thường, mọi người thấy một màn này đều sợ đến phát run, bốn phía tràn ngập thi khí, mùi hôi thối bay ngút trời. Con thi nô dùng xương ngực khoá chân Bách Hợp, hai tay vươn tới nhắm vào mặt cô, Đường Toàn biến sắc mặt, đang lần tay vào lưng muốn tìm gì đó, cái chân của Bách Hợp còn mắc trong xương lồng ngực con quỷ, lại cố tình lấy thân thể nó làm điểm tựa, toàn thân bật cao lên xoay vặn người, không đợi hai tay của con quỷ mò tới mặt mình, chân còn lại của cô liền đá vào đầu vai nó.



Mượn lực của cú đá này, Bách Hợp thuận lợi thu lại bàn chân vừa bị mắc kẹt, con thi nô bị đạp luỵch huỵch lùi mấy bước, đang muốn nhào tới thêm lần nữa thì câu thần chú trong miệng Bách Hợp đã niệm gần xong, từ đôi tay cô có hai con rồng lửa xông ra, cất lên mấy tiếng rồng ngâm rồi nhào tới đem con thi nô này quấn chặt, miệng con quỷ gầm thét giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn bị chế phục lần nữa, không thể tiến tới.



Tuy đã chế phục lại được con thi nô kia, nhưng Bách Hợp cũng vì sự cố này mà hao hết phân nửa thể lực, cô nghiến răng, cố chịu đựng di chứng do hai chân khi nãy dùng sức quá nhiều mang lại, cố gắng đi tới bên quan tài. Nhìn bộ dạng mấy thi nô còn lại, có vẻ như cũng sắp thoát khỏi sự trói buộc của rồng lửa, bọn họ không còn nhiều thời gian để kì kèo.



Cùng lúc này, đám người trên miệng giếng lại bắt đầu thúc giục:



“Xong chưa? Nhanh một chút, máu sắp chảy xuống tới nơi rồi…”



“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên, chúng tôi không chờ nổi nữa…” Đám người ở chỗ bệ giếng lúc này vừa tuyệt vọng vừa khủng hoảng, liên tiếp khóc gọi không ngừng, mùi máu tươi hôi thối càng lúc càng nồng nặc, một nhóm người trên trán đều bất giác rịn ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu. Trong hình Thái Cực đồ ở trung tâm, một đám người cũng đã thử dồn hết sức, thế nhưng không biết quan tài này làm bằng cái gì, lại không hề nhúc nhích, mồ hôi lạnh trên người bọn họ thấm ra một tầng lại một tầng. Ai nấy đều cảm thấy lông tơ sau lưng mình dựng đứng.