Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 930: Hành trình cáo biệt cuối cùng 45




Edit: Quy bà bà



Beta: Sakura



Bách Hợp ừ một tiếng, rồi bắt đầu tính toán trong lòng. Trong thế giới nhiệm vụ lần này, cô đã cứu được Vân Mẫn ra, vợ chồng nhà họ Văn vốn lừa gạt nguyên chủ đã lần lượt gặp nạn chết trong cổ mộ. Văn Thấm Nhã cũng bị cô bỏ lại trong cổ mộ, vợ chồng nhà họ Văn hại chết nhiều người như vậy, cũng có thể nói những người đó đều bị Văn Thấm Nhã liên luỵ mà chết, lúc bọn họ rời khỏi mộ, Bách Hợp đã thấy có mấy hồn quỷ nước từ dưới sông bò lên tìm đến khu vực vốn trước đây là chỗ cư ngụ của Dung Ly, những người này chết không cam tâm, một đời này lại chỉ có thể quanh quẩn trong cổ mộ, nhất định hận Văn Thấm Nhã tận xương, thậm chí muốn tìm cô ta đòi mạng.



Cho dù Văn Thấm Nhã không nhân việc này mà chết, một mình cô ta cũng không tìm nổi biện pháp để tự mình ra ngoài, kết cục của cô ta thê thảm thế nào là có thể nghĩ ra.



Tuy Bách Hợp không tiếp thu được nửa phía sau của câu chuyện, nhưng theo suy đoán của Bách Hợp, tâm nguyện của nguyên chủ cũng chỉ có thể là cứu Vân Mẫn khỏi hoạ lao ngục hoặc giúp cô ấy báo thù, hiện tại cô đều đã làm được. Tuổi già của Vân Mẫn cô cũng đã an bài, nhiệm vụ này cũng nên tính là hoàn thành. Nếu Dung Ly thích núi Bàn Long như vậy, Bách Hợp đột nhiên nghĩ, hay là tìm một địa phương cùng cậu ấy quy ẩn.



Nhớ khi xưa, nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều phải nằm bên cạnh chờ làm mồi cho một cương thi lông lá, chỉ cảm thấy ngoại hình của hắn nanh ác đáng sợ, luôn nơm nớp lo một ngày nào đó hắn sẽ tổn thương mình, nhưng bây giờ ngẫm lại, người tổn thương mình chưa bao giờ là Dung Ly, mà đó chỉ là tính phòng bị ẩn sâu trong lòng cô mà thôi. Hiện tại cô nhớ đến chuyện mỗi ngày khi đó niệm Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh cho cậu ấy nghe, dạy cậu ấy nói chuyện, đọc sách, cùng cậu ấy chung hưởng một chiếc quan tài, kì thực cũng có một loại bình yên khó tả.



Tuy rằng Bách Hợp vẫn muốn mua vé máy bay, nhưng Dung Ly nôn nóng như vậy, cuối cùng cô cũng thuận theo, cậu ấy bay rất nhanh, các thiết bị chụp quét không chắc đã có thể phát hiện, mà cho dù có phát hiện, chứng minh thư và nhân thân của Dung Ly cũng đều là giả hết, người của thời đại này cũng chưa chắc đã tìm được cậu ấy, đến lúc đó bọn họ cũng có thể cùng nhau tránh vào những chỗ rừng sâu núi thẳm. Như vậy, dù có bị người ta phát hiện cậu ấy không phải người bình thường, nghĩ lại thì cũng chả làm sao.



Bách Hợp gói ghém vài bộ quần áo để thay đổi, quyết định xong xuôi, cô chỉ cầm theo thẻ tín dụng, ngay cả chứng minh thư cũng không mang. Đêm hôm nay Dung Ly có vẻ hưng phấn, cứ chăm chăm nhìn cô không ngừng, sáng sớm hôm sau, thật vất vả mới chờ được Bách Hợp ăn xong bữa sáng, Bách Hợp còn chưa kịp nói với cậu ấy về bản đồ, cậu ấy đã kéo cô lên đường.



Đối với núi Bàn Long, dường như Dung Ly có một loại gắn kết đặc biệt. Không cần xem bản đồ, dường như trong sâu thẳm có cái gì đó kêu gọi cậu ấy, cậu ấy lập tức xem chuẩn phương hướng, sau đó nhắm về hướng núi Bàn Long mà bay đi, quả nhiên không đến một canh giờ, thậm chí, có lẽ chỉ mất nửa canh giờ, hai người đã đứng ở một góc rừng hẻo lánh dưới chân núi Bàn Long rồi.



Nơi này đã bị con người khai phá, hoa cỏ cây cối trên núi đều là thứ được nhân công bồi dưỡng, nhiều địa phương dùng bảng gỗ cắm tấm biển ‘HÃY QUÝ TRỌNG HOA CỎ’. Tuy rằng loài người giờ văn minh tiến bộ hơn xưa, nhưng lại có cảm giác dường như nơi này đã để mất mát đi gì đó. Bàn Long Sơn đã không còn loại cảm giác địa linh nhân kiệt. Tuy bề ngoài nhìn xinh đẹp tinh tế hơn trước, nhưng chỉ là bề nổi. Mới nhìn thấy mới mẻ, nhìn lâu liền chậm rãi mất đi hứng thú.



Dung Ly kéo tay Bách Hợp đi ra từ bụi cây, bốn phía đều là người đi đi lại lại, những con đường mòn thân thuộc cậu từng bước quen chân không biết đã biến mất từ bao giờ. Trên núi Bàn Long có một con đường sạn đạo* cheo leo nhìn cực kì nguy hiểm, nhưng trên đó hiện giờ du khách đứng đầy, trên tay cầm cái thứ mà bọn họ gọi là máy ảnh. Mấy người đang trên đường đi thẳng tới, nhìn thấy Dung Ly khí chất tú lệ thuần khiết đều không kìm được mà lộ ra thần sắc kinh diễm, ngẫu nhiên lại có người đi tới muốn mời cậu ấy chụp ảnh chung, khuôn mặt cậu ấy vì vậy lộ ra vẻ không vui:



“Quá đông người, ta không muốn nói chuyện với bọn họ đâu!” Cậu ấy thực sự không muốn để ý tới những người không liên quan, một đám con gái nhìn thấy cậu, nếu không thét lên thì cũng chạy tới tìm cách bắt chuyện, toàn những hành vi khiến Dung Ly có cảm giác mình bị mạo phạm.




Sạn đạo: loại đường đèo nhân tạo do con người gia cố, xây dựng để đi lên hay đi qua những đoạn núi hiểm trở

Nhưng nơi này bây giờ khắp chốn đều có bóng du khách, cho dù có không thích, cũng không biết phải tránh đi đâu. Bách Hợp an ủi cậu Dung Ly vài câu, Dung Ly miễn cưỡng chấp nhận, lại đi tiếp một hồi, đến giữa sườn núi thì lượng người vãn đi rất nhiều. Dung Ly vẫn là bộ dạng toàn thân nhẹ nhàng thư thái, leo bộ lên núi nửa ngày với cậu ấy không gây được bao nhiêu ảnh hưởng, ngược lại, Bách Hợp chỉ là người bình thường, lúc này đã đầu đầy mồ hôi. Trên cánh mũi thanh tú lúc này lấm tấm những giọt mồ hôi như sương đọng trên lá, gò má ửng đỏ. Dung Ly nhìn thoáng qua, liền vội rút ra từ trong ngực một cái khăn tay nhẹ nhàng giúp cô lau mặt.



Bách Hợp không cự tuyệt, tuỳ ý Dung Ly giúp mình lau mồ hôi, động tác của cậu ấy chuyên chú, cẩn thận, làn môi mím chặt, trong đôi mắt hắc bạch phân minh chỉ có bóng dáng của mình cô, ánh mắt trong suốt như mặt hồ sau cơn mưa. Bách Hợp nhìn cậu ấy nở một nụ cười, Dung Ly bất giác cũng cười theo, tình cảnh vô cùng ấm áp, nơi không xa vang lên tiếng lạch xạch của máy ảnh, phá vỡ tình cảnh hai người nhìn nhau chuyên chú. Dung Ly có vẻ không được bình tĩnh khi bị người ta quấy rầy, cậu nhíu mày nhìn qua, liền thấy một cậu trai tay giơ cao cái hộp đen nhỏ có thể tạo ra hình ảnh kia.



Cậu chàng thấy vẻ mặt không vui của Dung Ly, cũng đoán ra là mình đang quấy rầy người khác, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương mà lại có chút thẹn thùng.



“Thực xin lỗi, tôi không cố ý quấy rầy, chỉ là cảm thấy giữa hai vị có một loại cảm giác thân mật thật đặc biệt, hình ảnh ấy quá đẹp, cho nên mới kìm lòng không được mà chụp một tấm, nếu như anh không thích, tôi sẽ xoá đi vậy!”



Dung Ly không đáp lời, đứng thẳng lên đi về phía cậu ta, anh chàng trẻ tuổi đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, vội cười gượng gạo: “Đây là máy chụp ảnh lấy ngay đó, đừng như vậy mà người anh em, chỉ là tôi cảm thấy hai người quá xứng đôi, tôi biết tôi làm thế là không đúng, vậy tôi in tấm hình này ra tặng lại hai vị nhé, sau đó sẽ huỷ phim đi, như vậy được không?”



Dung Ly không hiểu cái gì kêu là máy chụp ảnh lấy ngay, trong mắt lộ ra mấy phần mờ mịt. Cậu trai kia tốc độ phản ứng lại rất nhanh, chỉ thấy một âm thanh cổ quái vang lên, một tấm giấy ảnh liền từ từ được in ra, cậu ta tiến tới mấy bước, đưa tấm ảnh cho Dung Ly. Dung Ly nhìn thấy trong hình chính là mình và Bách Hợp. Tuy chỉ là một tấm ảnh nhỏ xíu, nhưng hai người rất đầu nhập vào tình cảnh, cậu đang duỗi tay lau mồ hôi cho Bách Hợp, hai người nhìn nhau cười, chỉ nhìn tấm ảnh mà thôi, ai cũng có thể mường tượng cảm thấy được, giữa hai người trong ảnh vốn có bao nhiêu thân thiết.



Dung Ly ngẩn ngơ, đưa tay nhận lấy tấm ảnh, trên tờ giấy ảnh nét mực còn chưa khô hẳn, bị cậu chạm trúng liền biến thành một dấu tay, Dung Ly có chút kinh hoảng nhìn Bách Hợp, nôn nóng chỉ chỉ vào tấm ảnh một bộ tay chân luống cuống khiến Bách Hợp nhìn mà không nhịn được cười.



Anh chàng trẻ tuổi le lưỡi, nhanh chóng cắt bỏ phim trong máy, lại giơ lên cho Bách Hợp xem chứng minh là mình không nói dối, sau đó thừa dịp Dung Ly chưa phản ứng kịp, bỏ chạy nhanh như làn khói.



“Tiểu Hợp, làm sao bây giờ?” Dung Ly có chút hoảng loạn, tấm ảnh mỏng manh lúc này được cậu nâng niu trong lòng bàn tay giống như một bảo vật gì đó trân quý vô cùng, dường như sợ nếu lại chạm thêm cái nữa, sẽ lại lưu thêm cho hình ảnh của khoảnh khắc hai người ấm áp bên nhau thêm một vết bẩn vậy, cậu có chút uể oải, rồi lại có chút không biết phải làm sao mới tốt:



“Muốn sửa lại thì phải làm thế nào?”



“Không sao cả, đây là tại vì mực in còn chưa khô hẳn, chỉ cần đợi nó khô, dù có chạm tay vào cũng sẽ không có vết nữa, không tin anh cứ đợi thêm một lát mà xem!” Bách Hợp có chút buồn cười, cô còn chưa từng nhìn thấy Dung Ly vốn luôn trong bộ dạng thanh lãnh bình tĩnh biến thành nhớn nhác như gà con lạc mẹ thế này, cảm thấy mới mẻ vô cùng, an ủi cậu ấy thêm mấy câu. Dung Ly miễn cưỡng chấp nhận, sau đó giơ tấm hình lên cao, đón lấy ánh mặt trời chói chang đang xuyên qua tán cây dày đặc thành từng luồng, đọng thành những điểm sáng loang lổ trên tấm ảnh, Bách Hợp đưa tay ngăn cậu ấy lại:



“Không cần phải giơ tay cao như vậy, nó sẽ khô mà!”



“Không được đâu!” Dung Ly nghiêm túc cự tuyệt, sau đó, lại có chút thẹn thùng, thành thật nói: “Giơ như vậy sẽ nhanh hơn một chút, không phải là sẽ không cho Tiểu Hợp chạm vào, chỉ là phải chờ nó thật khô mới được chạm vào. Nàng xem, trước đó ta đã làm hư một vết rồi đó!”



Bách Hợp vẫn cười, tiếp tục kéo tay Dung Ly, hai vành tai cậu đỏ ửng lên, một tay liền nâng tấm hình phơi nắng, tay kia hạ thấp xuống cầm lấy bàn tay Bách Hợp.




Hai người nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục đi lên núi, suốt một đường Dung Ly đều nghiêm túc giơ cao tấm hình trên đỉnh đầu, mấy lần Bách Hợp tìm cách thuyết phục cậu là đã có thể bỏ tấm hình xuống rồi, nhưng cậu đều phản ứng dè dặt cẩn thận. Hành vi kì quái như vậy khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng Dung Ly không để tâm, mãi tới giữa trưa, hai người rốt cục lên tới gần đỉnh núi, tìm một cái đình ở chỗ sườn núi cùng vào nghỉ chân.



Giờ tấm hình đã khô hoàn toàn, chỉ tiếc là phía trên vẫn có một dấu tay của Dung Ly. Hai người trong nhìn nhìn nhau cười đến yên lặng, dịu dàng, Bách Hợp chưa từng thấy mình cười tươi như vậy, cô đã từng tiến vào nhiều nhiệm vụ, đương nhiên đã nhiều lần đi chụp ảnh, nhưng mỗi lần ở trong nhiệm vụ cô đều tỉnh táo mà khắc chế, mỗi nụ cười đều tiêu chuẩn vừa đủ, tựa như đã quen với việc khắc chế cẩn thận như vậy, nhưng tấm hình này cô cười khác hẳn, ngay cả lông mày cũng giãn mở ra, trong mắt không còn vẻ phòng bị trong dĩ vãng, giống như đã buông xuống toàn bộ cảnh giác, khoé miệng cô cũng không cong lên quá nhiều, nhưng vẻ nhu hoà nhẹ nhõm thân cận là có thể nhận ra dễ dàng từ trên nét mặt. Dung Ly thì càng không cần phải nói nhiều, chan chứa trong mắt đều là cảm giác được yêu.



Bách Hợp ngẩn người, đưa tay muốn chạm một cái, sau đó Dung Ly cẩn thận dè dặt đem tấm hình đầu tiên hai người chụp chung này trân trọng bỏ vào trong túi áo, ở nơi gần ngực nhất.



“Ta cất nó ở đây, sẽ không để mất!” Chỉ là một tấm hình mà thôi, vậy mà cậu ấy làm như thể nó là bảo bối, Bách Hợp dựa vào vai cậu: “Lúc nào cũng có thể chụp thêm mà!”



“Nhưng ta chỉ thích tấm này!” Dung Ly điều chỉnh tư thế, hơi ngửa thân thể ra sau để Bách Hợp dựa vào người mình thấy thoải mái hơn một chút. Động tác như vậy, nếu là người bình thường nhất định không giữ được bao lâu, nhưng đối với Dung Ly, ngồi như vậy một trăm năm cũng không thành vấn đề. Cậu vẫn nhớ Bách Hợp là thân phàm nhân, liền lấy từ trong ba lô lương khô đã sớm chuẩn bị tốt, lại thêm một khúc bánh mì, đút cho Bách Hợp ăn từng miếng, từng miếng, thấy cô ăn qua quýt vài miếng rồi không buồn nhúc nhích nữa, lại đút cho cô uống nước:



“Phải ăn cơm đủ bữa, uống nhiều nước!”



Bình thường cậu cũng không phải người nhiều lời, dù hai người rất lâu mới gặp nhau, cậu cũng không biến được thành bộ dạng kích động liến thoắng không ngừng, lúc này, thật hiếm có nghe cậu nhắc nhở mấy câu, Bách Hợp ầm ừ đáp một tiếng, lại để Dung Ly tiếp tục tuỳ ý đút cho mình ăn, cho đến khi no bụng, thật sự là không muốn nhúc nhích nữa. Lúc này là quá ngọ, ngồi ở sườn núi dễ chịu cực kì, gió lạnh vi vu thổi vào đình, phía dưới là mây mù lảng bảng lợn lờ khắp núi.