Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 983: Cuộc chiến ánh sáng vào bóng tối (30)




Edit: Nayuki



“Brian, chẳng lẽ vì một nữ nô mà anh định ruồng bỏ nữ thần Quang Minh, ruồng bỏ thần điện, dấn thân vào lòng của một nữ nô hay sao?” Bách Hợp cố gắng giấu phiền muộn, đến bây giờ, Brian không còn muốn giấu giếm nữa, tất nhiên Bách Hợp cũng không cần suy đoán thật giả lung tung, hiện tại tình huống vô cùng bất lợi đối với cô, thấy Artturi ở bên cạnh không đáng tin cậy, tuy có tin đồn người này không tiếp xúc với phái nữ, nhưng khi đang bị trúng bí dược, ngay cả cô cũng cảm thấy khí huyết sôi trào, Artturi căn bản không làm bất kỳ động tác che dấu gì cả, thậm chí còn bình thản đón nhận, như vậy có thể anh ta đã không ổn rồi.



Thánh nữ trước mặt này quả nhiên là Anna, trong tình trạng như vậy, dáng người tuyệt đẹp của Anna, lực hấp dẫn đối với Artturi càng tăng thêm mấy lần, bản thân cho rằng mời được chỗ dựa lại bị Anna tính kế, bị Brian bức bách, Bách Hợp rơi vào đường cùng quát lớn một tiếng, làm cho Brian sợ hãi.



Gã vô thức thu tay lại, ánh mắt sợ hãi nhìn lên vương tọa nơi cô gái đang muốn cởi bỏ dây đai lưng quần áo của mình, cô ta lắc nhẹ cơ thể, mái tóc dài cùng khăn che mặt vải bông rủ xuống vương tọa, nghe được tiếng của Bách Hợp nói và cảm nhận được ánh mắt của Brian, tay đang cởi dây lưng bằng lụa dừng lại thoáng chốc, một lúc sau bật cười.



“Lại bị cô phát hiện rồi? Sao cô biết được nhỉ? Cô làm tôi thấy tò mò đấy.”



Khi cô ta nói xong, liếc nhìn Brian một chút, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững, ánh mắt ấy làm Brian nắm chặt tay lại. Đến mức này Anna không cần giả vờ nữa, cô ta kéo khăn che mặt xuống, khăn rơi xuống cô ta hất nhẹ ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ vô cùng, đôi tay đặt lên giữa ngực vui vẻ nhìn Bách Hợp hỏi: “Làm sao cô đoán được là tôi?”



“Brian tuy lạnh nhạt với tôi nhưng anh ta đã từng là giáo đồ của nữ thần Quang Minh, ta ở cùng anh ta nhiều năm như vậy, quá hiểu rõ rồi. Tuy anh ta có làm qua chuyện đó với cô, mê muội vì cô. Ngày hôm qua khi kỵ sĩ kia chết, cô mời anh ta ngủ cùng mình, tất nhiên anh ta nhận ra cô. Cho nên ta mới đồng ý, nếu không với tính cách của anh ta thì anh ta sẽ không đồng ý. “Trong lòng Bách Hợp muốn lấy dao đâm Brian, nhưng ngoài miệng vẫn nói gã là người trung thành, chỉ là bị nữ nô mê hoặc mà thôi. Cô nói đến tình cảm nhiều năm của nguyên chủ và Brian, Brian có chút ngạc nhiên trong ánh mắt lộ ra chút băn khoăn.



Tuy trong nội dung kịch bản gã vì Anna mà phản bội thần điện, nhưng Bách Hợp không tin gã ở trong thần điện hơn mười năm mà trong lòng không có chút tình cảm nào với thần điện, lúc này cô chỉ có thể chơi một canh bạc, cá rằng Brian không bị sắc đẹp mê hoặc, có thể tự nguyện giúp cô.



“Cô ta có lòng tin với anh như vậy, tình cảm tốt đẹp như thế thật làm tôi hâm mộ. Brian, anh còn chờ gì nữa? Cô ta thuộc về anh đấy!” Anna nở nụ cười, đôi mắt như mèo con dời ánh nhìn từ Brian qua người Artturi bên cạnh, khóe miệng cười quyến rũ vô cùng, ánh mắt sống động như muốn câu hồn đoạt phách, nhưng lại lạnh như băng, cảm giác tương phản làm cho lực hấp dẫn của cô ta càng tăng mạnh: “Về phần anh…” Cô ta nói đến chỗ này dừng lại một chút: “…Nên thuộc về tôi rồi.”



“Vốn dĩ tôi cũng không muốn dùng cách này với anh, nhưng mà trong lòng Artturi quả thực lạnh lẽo đến đáng ngạc nhiên. Dường như tôi làm bất cứ điều gì cũng không thu hút được sự chú ý của anh, đáng tiếc tôi lại rất muốn anh, cố gắng một thời gian dài như vậy, có lẽ anh không chịu nổi nữa rồi nhỉ? Tôi thấy chỗ kia của anh đã bắt đầu thay đổi rồi kìa.” Anna cười, cô ta vừa cười vừa đưa tay lên miệng mút…, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ mềm mại thấu xương.



Ánh mắt cô ta khẽ nhắm, cơ thể mềm mại như rắn uốn éo trên vương tọa. “Tới đây, anh còn chờ đợi điều gì? Công tước đại nhân của tôi, không lẽ anh không muốn sao?” Cô ta nói xong, đưa tay kéo đai lưng xuống, chỉ kéo nhẹ một cái, cả bộ váy lễ phục như cánh hoa rơi rụng, cặp ngực vì bộ váy được cởi bỏ nên nảy ra ngoài, đường cong tuyệt đẹp lại trắng nõn sáng bóng, khiến con mắt của Brian dần tối lại.



Anna mở mắt ra, lạnh lùng nhìn gã, nửa cười nửa không bất đầu mân mê bộ ngực của mình.



“Brian, anh còn đứng đó làm gì? Không lẽ anh muốn ở chỗ này nhìn hay sao?” Cô ta vừa nói vừa liếm môi vừa bắt đầu gạt tay Artturi đang nắm tay Bách Hợp ra, vốn đôi má Artturi trắng nõn bị ánh lửa chiếu đến đỏ ửng, mồ hôi trên trán đã tuôn ra đầm đìa, mái tóc màu vàng nhạt dính vào má, đôi mắt mờ đi vì dục vọng ánh lên màu xanh đậm, anh nắm Bách Hợp chặt hơn nữa, nghe thấy Anna nói như vậy đột nhiên lên tiếng:



“Vậy, tiếp theo nên làm như thế nào?” Giọng nói khàn khàn vì nhịn xuống nên có chút cứng nhắc, không còn nét thong dong lạnh nhạt lúc thường nữa, ngược lại có chút ham muốn, tất nhiên Anna nghe ra vấn đề, cô ta cười rồi cúi người về phía trước:



“Tiếp theo nên làm như thế nào? Làm như thế nào còn muốn tôi dạy anh sao?” Cô ta cởi bộ đồ còn đang vướng víu trên người ra, cơ thể xinh đẹp lộ hẳn ra, cô ta dang hai chân ra, tay đặt lên giữa bắp đùi của mình: “Đến đây, cầu xin tôi đi!” Ánh mắt cô ta có chút chế giễu, giữa hai chân lộ hẳn ra trước mặt mọi người.





Cô ta cũng không ngại Bách Hợp thấy được mặt này, điều đó chứng tỏ Anna tuyệt đối sẽ không để cô sống sót ra khỏi nơi đây, lòng Bạch Hợp trầm xuống, bây giờ Artturi đã trúng kế, anh nắm chặt cô không bỏ ra, Brian ở kia lại càng làm cô thất vọng, động tác của Anna làm gã không chịu nổi đè bụng mình xuống, ánh mắt gã nhìn cô ta chằm chằm, bây giờ cô không thể rời khỏi Artturi, chỉ có thể đưa tay mặc anh cầm, cảm thấy anh nắm tay mình chặt hơn nữa, Bách Hợp thở hắt ra, ép bản thân tỉnh táo hơn, cô run rẩy ra hiệu cho Artturi nhanh chóng rời khỏi đây.



Bên ngoài là băng thiên tuyết địa, dù trúng ít thuốc, chỉ cần lăn một vòng trong tuyết thì ham muốn cũng sẽ mất hết, thế nhưng cô kéo vài cái Artturi cũng không nhúc nhích.



Mà sau khi Anna yêu cầu Artturi cầu xin mình, cô ta cảm thấy bản thân không nhịn được, một ngón tay mảnh khảnh tự thò vào trong, hình ảnh này khiến người ta muốn phát điên, nhưng Artturi đứng yên không hề động đậy. Tuy vừa nãy Anna có che mặt, nhưng cũng hít trúng một ít khói thuốc, cô ta bắt đầu hào hứng, Artturi không động đậy, cô ta chửi thề hai tiếng, ngồi dậy, cảnh sắc trước ngực theo động tác này mà lắc lư.



Cô ta đi tới chỗ Artturi, liếm liếm môi: “Vẫn chưa hiểu sao? Còn cần tôi chỉ dạy anh à?” Cô ta cắn môi, đưa tay sờ phía dưới bụng Artturi.



Ánh mắt Artturi hiện lên vẻ chán ghét, anh rũ mắt nhìn xuống: “Đã hiểu, có điều mùi vị thấp kém của cô làm ta cảm thấy buồn nôn!” Anh lùi về sau một bước, trên mặt hơi miễn cưỡng một chút, không để Anna vì lời nói của anh mà tay chân xoắn xuýt vào trong mắt, cũng không để tay cô ta chạm vào mình, anh nhìn quanh không tìm được thứ gì tiện tay, đành phải thở dài, đột nhiên tay nắm lại thành đấm, đấm mạnh vào mặt Anna.



‘Bốp’ một tiếng, Anna cho rằng anh đang ham muốn cực độ nên không tin được anh lại ra tay, thậm chí còn không tin được là anh có sức lực mạnh như thế, nên trúng đòn trọn vẹn. Một đấm này vừa nhanh lại vừa độc ác, Anna không thể tin nổi, cô ta chỉ cảm thấy đầu mình đang vỡ vụn ra, máu tràn từ mũi miệng, Anna trừng lớn mắt, bờ môi như cánh hoa xinh đẹp bị mất màu, trở nên trắng bệch, cơ thể run rẩy, lúc này Artturi mới lắc lắc tay:



“Cầu xin cô? Cô quá cả nghĩ rồi.” Lời anh lúc này vô cùng lãnh đạm. Tuy anh nhịn được nhưng gân xanh trên trán cũng giật giật, sau khi anh nói xong, cơ thể Anna lăn trên đất, cô ta bị đánh ngất, bộ ngực lồ lộ còn phập phồng chứng minh cô ta chưa tắt thở, chỉ có điều hiện tại đã không xong rồi.



Biến cố làm cho Brian sợ đến ngây người. Trước đó vì Anna muốn dụ dỗ Artturi thấy đau lòng, một phút sau lại thấy người trong lòng mình bị Artturi đánh không thương tiếc đến mức bất tỉnh, quá sửng sốt mãi mới khổ sở rên lên một tiếng, đấu khí trên người tràn ngập như phát điên lao đến Artturi, khuôn mặt như muốn ăn thịt người, thế nhưng Artturi dường như không thấy sắc mặt đó, khi Brian xông đến, anh kéo Bách Hợp về phía sau mình, giơ chân đạp một đạp vào ngực Brian.



Rõ ràng một đạp này nhìn cũng không dùng nhiều sức, bước chân Brian cũng không dịch đi chút nào, thế nhưng áo giáp kỵ sĩ cứng rắn lại bị vỡ ra như mạng nhện, anh ta không tin nổi nhìn xuống, động tác đơn giản này như muốn lấy mạng anh ta, máu nhỏ từ miệng anh ra rơi xuống, giống sợi dây chảy dài xuống đất.



Artturi đá cái xác chắc chắn khó sống của Anna, một đá này làm cơ thể mềm mại của Anna bay lên, rơi vào trong ngực Brian, hắn ta vô thức bắt lấy, chỉ là động tác này làm hắn ta không còn đứng vững được nữa, lùi về phía sau, cho đến khi trúng bậc thang, không giữ được thăng bằng ôm lấy cơ thể Anna rồi lăn xuống, đầu đập vào bậc thang cùng ngất đi.



Anna đột nhiên bị đánh ngất xỉu, cho đến việc kỵ sĩ hoàng kim Brian bị giết chết, sự việc phát sinh trong thời gian cực ngắn, Bách Hợp còn chưa kịp phản ứng gì, Artturi đã kéo cô đến cạnh vương tọa, giẫm mạnh một cái, thảm dày trên vương tọa rơi xuống dưới, động tác mạnh bạo thô lỗ giật áo khoác nhung trên người xuống tiện tay ném lên, Bách Hợp cảm thấy mình may mắn không nhìn nhầm người, đi theo bên cạnh Artturi quả nhiên hữu dụng.



Người đàn ông lạnh lùng mà đáng sợ này, bị trúng tình dược mà đối mặt với một người phụ nữ hấp dẫn lại vô cùng tỉnh táo, không những thế còn đánh Anna bất tỉnh, tự chủ đến mức này, đàn ông bình thường không thể làm được.



Cô có chút kích động, người như vậy cô chưa bao giờ gặp được trong nhiệm vụ, ý chí mạnh mẽ đến mức làm cô không thể không bội phục.



“Đại nhân, thân thủ của ngài vượt quá sự tưởng tượng của tôi…” Trước khi thấy Artturi ra tay, cô còn chút băn khoăn, không ngờ mình lo lắng thừa rồi! Artturi kéo cô đi tiếp, cơ thể cô mềm nhũn, chân lê trên thảm, lảo đảo suýt ngã sấp xuống, Bách Hợp vô thức kéo tay anh muốn đứng dậy, Artturi ôm lấy eo cô bế lên. Trời đất quay cuồng, cô còn chưa kịp nói hết đã bị người ta ném lên vương tọa.




Vương tọa kia lạnh như băng, cho dù đã được phủ áo khoác của anh, khi Bách Hợp ngã lên, khổ sở rên lên một tiếng, cô bị ném đến choáng váng, vô thức chống tay muốn ngồi dậy, một bóng đen nhanh chóng đè lên. Ngón tay Artturi nâng cằm cô lên, khiến cô ngửa đầu, nụ hôn của anh như cuồng phong bạo vũ, bao phủ lấy cô.



Đầu lưỡi lướt qua răng môi cô dồn dập, cô tức giận hừ lạnh.



Đẩy Artturi ra, nhưng tay lại bị người ta bắt lấy, dang hai chân cô ra, Artturi quỳ xuống giữa hai chân cô, anh còn lật người Bách Hợp đang co rúm lại như con rùa lại, kéo đứt hết dây buộc trên quần áo cô. Dù Bách Hợp có liều mạng giãy dụa túm lấy áo váy thế nào cũng không chống lại được sức lực của anh.



Ban đầu Artturi còn muốn giữ quần áo của cô nguyên vẹn, nhưng rất nhanh anh không còn kiên nhẫn được nữa, dùng chút sức xé nát váy của cô từ trên xuống dưới.



Phần da thịt trên lưng trắng muốt lộ ra, tuy bên cạnh có đốt lửa, nhưng cơ thể Bách Hợp vẫn nổi da gà vì lạnh.



Anh gẩy nhẹ, đẩy áo phía trước ra, Bách Hợp ôm lấy ngực, tim đập cực nhanh: “Đại nhân, đại nhân, muốn làm gì?” Cô hi vọng Arttuti có thể tỉnh táo lại, cô cảm nhận được tay Artturi rất nóng, hẳn là anh đã trúng thuốc. Sở dĩ bên ngoài nhìn không ra chỉ vì Artturi quá giỏi chịu đựng mà thôi, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng kia của Anna mà còn có thể nhịn được, cô cho là anh có ý chí kinh người, không ngờ vừa đánh Anna xong quay lại phát tác trên người mình.



Nếu biết trước sẽ như vậy. Cô hi vọng Artturi cùng Anna làm chút gì đó cho tiêu tan là được rồi.



“Ngoài trời lạnh, ngài có thể đi ra ngoài, chỉ cần nằm ở trên tuyết là giải quyết được rồi!” Bách Hợp kêu lớn, tay Artturi di chuyển trên người cô, nghe vậy, giống như nghe thấy chuyện cười, cười cưởi nói:



“Phu nhân, sao tôi phải giải quyết như vậy chứ? Em đang ở trước mặt tôi, lại đang nằm trong ngực tôi, hiện tại tôi đã học xong việc phải làm như thế nào, hay em cũng muốn tôi cầu xin em sao?” Anh cười cười, tay lại di chuyển trên cơ thể cô, làn da thiếu nữ mềm mại co giãn, cảm giác như trái cây mọng nước tươi mới, tỏa ra màu sắc hấp dẫn hương vị ngọt ngào.




Thực ra từ tối qua anh đã thấy mình không nhịn được nữa, thế nhưng anh không biết phải làm như thế nào, anh cũng không muốn tùy tiện làm gì, vì anh sợ nếu mình làm chuyện gì đó mà mình không hiểu rõ sẽ không đạt được điều mình muốn, ngược lại làm cho Bách Hợp cảnh giác, như vậy sẽ không tốt lắm, nên anh cố nhịn đến hôm nay cho đến khi thấy biểu hiện của Anna.



“Tuy động tác của cô ta làm tôi thấy hơi khó coi, nhưng có lẽ tôi đã hiểu được mấy thứ đó, nếu em thực sự muốn tôi cầu xin em, tôi biết rồi.” Giọng nói của anh dần khàn khàn, Bách Hợp không dám quay đầu lại nhìn anh, chỉ cố gắng co rúm lại, đầu tỳ lên hai cánh tay.



“Cầu xin em.” Anh nhẹ nhàng mà dứt khoát nói ra, mới lúc nãy Anna muốn nghe anh nói như vậy, anh chỉ càm thấy khinh thường mỉa mai cô ta, lúc này Bách Hợp không cần nghe anh lại dễ dàng thốt lên.



Artturi trong ấn tượng của Bách Hợp kiêu ngạo cỡ nào, nhưng bây giờ anh lại vứt bỏ sự kiêu ngạo đó, anh vừa nói “cầu xin em” xong, dịu dàng lật Bách Hợp lại.



Bách Hợp chưa từng cảm nhận việc không có giá trị võ lực tồi tệ đến thế, cô không muốn khuất phục, nhưng lại không thể làm gì cả, Artturi không cần phải dùng quá nhiều sức, anh kéo hai tay cô ra, khiến cô phải đối diện với chính mình.




“Tôi xin ngài, đại nhân.” Cô nhắm chặt hai mắt, thậm chí không muốn nhìn mặt Artturi, thái độ chống cự như vậy làm Artturi cảm thấy rầu rĩ, anh không hiểu vì sao cô không muốn anh chạm vào mình, anh sẽ lấy cô, sẽ cho cô danh phận ở trong gia tộc Artturi, anh sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn, cô vốn nên thuộc về anh, trong lòng anh khẳng định như vậy, đáng lẽ cô không nên chống cự mới đúng.



Cảm giác này giống như từ rất lâu rồi anh đã từng thấy trên mặt cô, nhưng khi đó cô không phải hình dạng này, bóng dáng mơ hồ trong đầu cho dù nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra nổi, anh muốn cô, khát vọng cô, cho đến khi anh nghe thấy cô run rẩy “cầu xin mình”, nơi sâu thẩm trong lòng như bị người ta chạm trúng, anh vô thức buông ra. Thấy Bách Hợp muốn đứng dậy, anh lại đè cô xuống ghế, cô lại co ro thu người dựa vào anh. Trong lòng một ngọn lửa được đốt cháy, anh không nhịn được lại đụng chạm với cô.



Khi Anna đốt lửa, thực ra anh cũng cảm nhận được sự khác thường, nhưng anh không muốn ngăn cản, bởi vì anh muốn biết việc này làm như thế nào mới hoàn thành, nên anh mặc kệ Anna làm gì thì làm.



Anh biết Bách Hợp nói đúng, nếu như bây giờ anh rời khỏi nơi này, thậm chí không cần nằm trên tuyết, anh cũng có thể nhịn được sự ảnh hưởng thuốc.



Căn bản những thứ thuốc ấy không ảnh hưởng được đến anh, cái thực sự ảnh hưởng đến anh không phải là nó mà là thứ đang nấp trên vương tọa, chính là cô.



Dường như từ lần đầu tiên cô vô tình sờ mặt anh, cô giống như chiếc chìa khóa đã mở một cánh cửa trong lòng anh, hé lộ những bí mật mà chính anh cũng không biết, gần đây anh lại hay mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ. Anh mơ thấy Bách Hợp vốn thuộc về mình, chỉ là anh muốn ôm lấy người của mình, đấy là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, anh không hiểu vì sao Bách Hợp từ chối.



Anh không phải bị ảnh hưởng của thuốc, sự thay đổi của cơ thể và khát vọng đến từ cô, hiện tại thậm chí anh còn không muốn chống lại, thầm nghĩ cứ xuôi theo bản năng của cơ thể. Artturi mím môi, ánh mắt chợt tối, anh ngồi trên vương tọa, ôm lấy eo Bách Hợp. Đôi môi bắt đầu ở trên tấm lưng trần xinh đẹp của cô di chuyển: “Đừng sợ, Tiểu Hợp.”



Trong thế giới này tên của nguyên chủ phát âm ra, cùng với hai chữ Bách Hợp có chút giống nhau, thế nhưng từ này âm và chữ vốn là một cụm từ. Chắc là biểu hiện cho sự thánh khiết và trong sạch, một khi tách ra, cũng không thể gọi là chữ nữa rồi, cách gọi “Tiểu Hợp” như vậy ở đây cũng không thể gọi với âm điệu cổ quái như vậy, đây không phải người lục địa Lorrain có thể gọi được, hơn nữa Bách Hợp nghe ra trong giọng điệu này có chút cảm giác quen thuộc.



Cô cố gắng nhớ lại, giọng như an ủi dịu dàng như dòng nước, dường như Lý Duyên Tỷ từng mấy lần nói với cô không cần phải sợ, cô ngẩn ngơ, Artturi ở bên cạnh thấy cô sững sờ, nhanh chóng quỳ hai chân xuống tiến vào giữa hai chân cô, khiến cho cô phải giang ra.



Bách Hợp muốn nhìn thấy bên trong Arttuti, trái tim cô nhảy rất nhanh, cô càng muốn tìm thấy thứ gì đó trong mắt Artturi, chỉ là Artturi căn bản không cho cô thời gian để ngẩn người.



Đống lửa bên cạnh đã dần tàn, mùi vị khó chịu trong không khí cũng dần tan đi, thế nhưng cảm giác nóng như lửa trong thần điện cũng không tiêu mất, Bách Hợp bị nhốt trên vương tọa, cơ thể bị người ta đập đi xây lại, đau đớn khó chịu và giãy dụa không được, anh kiên quyết bá đạo không cho phép cô từ chối, cũng không cho cô cơ hội nào để cự tuyệt.



Đầu cô đau, cơ thể lại càng đau, cô muốn suy nghĩ, nhưng sự đau đớn bị mỗi động tác của Artturi xâm chiếm cơ thể từng chỗ từng chỗ một mang theo hương vị của anh, kể cả nơi mềm mại nhất, cô thấy mình đang bị bắt nạt. Dần dần cô cũng nhiễm mùi vị của anh, mỗi lần hít thở một luồng không khí đều có thể cảm nhận được mùi hương thanh đạm như chanh, lưng nằm trên mặt ghế, dù đã được đệm một tầng áo nhưng vẫn rất lạnh, sự đau đớn với cái bụng căng trướng khó chịu dày vò khiến cô muốn phát điên, cô muốn khép chân lại trốn tránh nhưng lại phát hiện mình không có chỗ nào để trốn, anh không cần lên tiếng mà lại có thể đơn giản để cô cảm nhận được sự hiện diện của mình, hơn nữa lại vô cùng rõ nét.



Bách Hợp hận cái nhiệm vụ này, cô hận Anna, cô muốn Anna phải chết! Cho dù cô ta cũng là người làm nhiệm vụ.