Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 42




Vừa lên xe, Lâm Trí Viễn đã lấy vòng tay ép đeo vào cổ tay Bích Hà. Chiếc vòng xanh biếc trong suốt, vừa nhìn đã biết là màu hiếm.

Tối về hắn lột sạch toàn thân cô, cẩn thận tắm rửa giúp cô xong, tách hoa huy*t của cô mà nhìn hồi lâu, lại không nhịn được ghé vào liếm mút một phen, kích thích cửa mình non nớt của Bích Hà tràn đầy nước, lúc này mới giải phóng côn th*t của mình cắm vào. Sau đó toàn bộ tinh dịch đặc sệt đều bắn vào trong bụng cô.

Bích Hà nhìn người đàn ông nằm bên cạnh nghịch đầu v* cô, cắn môi sờ bụng mình: “Lâm Trí Viễn, bây giờ anh đều không đeo bao.”

Người đàn ông nhìn cô một cái: “Mang thai thì sinh ra, sợ cái gì?”

“Em không thể cứ uống thuốc tránh thai khẩn cấp được.” Bích Hà rất kiên trì, lại hiếm khi hạ mình xin hắn: “Anh cứ đeo vào đi…”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, cười: “Em không muốn sinh vậy sao?” Hắn nghĩ ngợi: “Anh biết một loại thuốc tránh thai hiệu quả lâu, sản xuất bên Mỹ. Uống một viên có tác dụng nửa tháng, một tháng uống hai viên là được, ít tổn hại đến sức khỏe, em có uống không? Dù sao anh cũng không đeo bao đâu.”

Bích Hà liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn tú mỉm cười, trong lòng đã biết hắn ích kỷ từ lâu. Cô cắn môi gật đầu.

Chẳng mấy chốc đã nhận được thuốc, một hộp nho nhỏ. Lâm Trí Viễn mở nắp hộp giúp cô, lấy ra một viên cho cô rồi bưng nước tới: “Uống đi.”

“Thật sự không có tác dụng phụ? Có tác dụng nửa tháng?” Cô định nhặt tờ hướng dẫn sử dụng trong thùng rác lên dịch qua, nhưng lại cảm thấy có vẻ quá không tin tưởng hắn.

“Không uống thì thôi.” Người đàn ông tỏ vẻ muốn vứt đi: “Vậy tự em nghĩ biện pháp tránh thai… Dù sao cũng đừng mơ anh đeo bao.”

“Em uống, em uống.”

Ban đêm, người đàn ông lại bắn vào trong cơ thể, hàng đêm sau đó đều như thế. Mấy ngày sau, kinh nguyệt của Bích Hà tới, lúc này cô mới thở phào một hơi. Lâm Trí Viễn chỉ nhìn cô, cười: “Em cũng quá không tin tưởng anh.”

Khi uống đến viên thuốc tránh thai thứ sáu, Bích Hà đột nhiên nhận ra… Sau khi uống thuốc, hình như kinh nguyệt chỉ mới đến một lần… Tính từ lần cuối cùng đến ngày đã qua hơn một tháng rồi.

Cô đi mua que thử, hai vạch bên trên khiến cô choáng váng.

“Đây là thuốc tránh thai quái gì! Chẳng có tí hiệu quả nào!” Bích Hà gọi Lâm Trí Viễn về, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

“Bất kỳ phương pháp tránh thai nào cũng đều có rủi ro.” Người đàn ông mỉm cười: “Khả năng em kháng loại thuốc này…”

Người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ.



“Bích Hà.” Người đàn ông híp mắt cười: “Tại sao em lại không tin anh như thế? Mang thai cũng mang rồi, phá đi cũng tổn hại sức khỏe, chi bằng sinh ra là được. Anh tìm thời gian đến nhà em, thăm hỏi chú dì. Tuổi tác chúng ta cũng không nhỏ nữa, chi bằng thuận theo đó kết hôn luôn.”

Bích Hà cứ cảm thấy mình lại bị hắn lừa.

Cô cầm lọ thuốc đi tra mạng. Tên thì đúng là thuốc tránh thai… Cô đổ thuốc ra, thuốc trong tay cũng giống y hệt hình ảnh trên mạng.

Cô thở dài một hơi, ôm bụng.

Chẳng lẽ cô thật sự kháng thuốc?

***

Một tin tức trong nhóm lớp cấp ba khiến cả nhóm bùng nổ.

Lâm Trí Viễn và Lương Bích Hà sắp kết hôn. Nghe nói Lương Bích Hà còn đang mang thai.

“Vãi, chúc mừng chúc mừng.”

“Tôi đã nói hai người này chắc chắn có gian tình.”

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Hôm đó xin số điện thoại trong nhóm, tôi đã cảm thấy không bình thường rồi.”

“Chắc chắn là hai người họ yêu sớm từ hồi cấp ba.”

“Add phú hào vào phát lì xì…”

Trợ lý ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, liếc nhìn sếp Lâm diện mạo anh tuấn mỉm cười cúi đầu nhìn người phụ nữ vừa kiểm tra thai sản xong. Đôi mắt đào hoa, khuôn mặt thâm tình, dịu dàng chân thành, niềm vui trong mắt như sắp trào ra.

Hóa ra cuối cùng là bị người phụ nữ này trói lấy…



Anh ta nghĩ.

(Hết chính truyện)

Lời tác giả:

Không sai, chính truyện kết thúc rồi.

Toàn bộ nội dung đằng sau viết thành ngoại truyện.

Bởi vì ngoại truyện dễ viết hơn chính truyện nhiều. Chính truyện còn phải cân nhắc tính liên kết trước sau (mệt mỏi), ngoại truyện thì nghĩ ra cái gì viết cái đó, tùy ý triển khai.

Thực ra tôi rất hài lòng về bộ truyện này, mặc dù số chữ không nhiều nhưng tôi cảm thấy tôi viết ra được cái điên của Lâm Trí Viễn rồi. Nếu như “Khó thoát” chấm cho mình 90 điểm thì bộ này cũng được 90 đi.

Loại thiết lập nhân vật học sinh xuất sắc bề ngoài hoàn hảo tuấn tú, bên trong cố chấp điên cuồng giống Lâm Trí Viễn là có nguyên mẫu bên cạnh tác giả. Cho nên phần trước ý văn như nước chảy, phần sau thì hơi bí. Phỏng đoán nội tâm của kẻ tâm thần khiến tác giả suýt nữa tinh thần phân liệt, không cẩn thận lại viết thành một người bình thường. Cho nên rất nhiều chương thật ra là xóa đi viết lại nhiều lần, đương nhiên chắc chắn độc giả không nhìn ra rồi…

Trong cái nhìn của tôi, loại người này thông minh cực độ, IQ vô cùng cao, có một từ đơn tiếng Anh miêu tả rất chuẩn xác cá tính này: aggressive, rất có tính công kích, dã tâm bừng bừng. Tinh lực tràn đầy, hiếu chiến, thông minh. Nhưng hẳn là có chướng ngại nhận biết trên phương diện tình cảm. Cho dù hắn yêu một người phụ nữ, chính hắn cũng không ý thức được mình đang yêu, hoặc là hắn không biết yêu cô ấy như thế nào. Hắn lí giải đây là thứ giống như ham muốn chiếm hữu. Cho nên bộ truyện này cũng là nhấn mạnh loại nhận thức này.

Thực ra quan hệ cá nhân của tác giả và nguyên mẫu cũng không tệ lắm. Nhìn xem bộ khác đều viết np, cậu ta có thể một mình mở ra một bộ 1v1 là biết rồi đấy… Chắc chắn phải là bạn bè thân thiết rồi.

Hơn nữa viết cậu ta tốt như vậy thật ra là có loại thôi thúc để cậu ta được đọc bộ truyện này một chút…

Còn một điểm nữa.

So với Nhất Ngọc (Khó thoát), so với Liên Nguyệt (Tra nữ), tại sao Bích Hà dễ dàng gả vào hào môn như vậy?

Rất đơn giản, Lâm Trí Viễn là con trai đã kiếm tiền giỏi hơn cha hắn rồi, không sống dựa vào gia đình, cũng không dựa vào tài nguyên của gia đình, trái lại là cha hắn muốn khuyên hắn trở về kế thừa gia nghiệp. Cho nên Lâm Trí Viễn có thể giành được nhiều quyền tự chủ hơn trong hôn nhân, muốn kết hôn với ai thì kết hôn với người đó. Địa vị kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, ở đâu cũng như vậy.

Đương nhiên thực ra phản đối cũng vô dụng. Lâm Trí Viễn chính là một tên điên cố chấp, tự nhận thức cao. Thứ hắn nhắm đến nhất định phải giành được.

Cho nên đối với Bích Hà mà nói, độ khó không ở chỗ “gả vào hào môn”, mà ở chỗ “sau khi cưới, làm sao ở chung với tên điên Lâm Trí Viễn này”.

[…]