Người đàn ông bắn vào trong cơ thể cô, thỏa mãn trở mình nằm xuống, vừa sờ ngực cô vừa thỉnh thoảng cúi đầu hôn cô.
“Lâm Trí Viễn…” Bích Hà nhìn lên trần nhà, cắn căng: “Em muốn về nước.”
Trước kia chỉ cô cho rằng hắn điên, nhưng bây giờ cô phát hiện ra hắn không chỉ điên.
Hắn khát máu, điên cuồng, không hề có sự đồng cảm và thấu cảm của người bình thường. Tất cả những tà ác và âm u này đều che giấu dưới vỏ bọc hoàn hảo của hắn.
Người bây giờ nằm bên cạnh cô thật sự là người trước kia cô quen thuộc sao? Mười năm rồi, cô biết hắn sẽ thay đổi… Hoặc giả cô chưa bao giờ hiểu con người thật của hắn.
Tay người đàn ông xoa bóp ngực cô dừng lại.
“Cái gì?” Hắn khẽ giọng hỏi.
“Em muốn về nước.” Cô cắn răng, nhìn lên trần nhà không dám nhìn hắn: “Em muốn mang Hoàn Tử về nước.”
Người đàn ông không nói gì, cũng không có hành động.
Hồi lâu sau, hắn mới “hừ” một tiếng lạnh lùng.
“Lương Bích Hà.” Hắn đùa nghịch đầu v* cô, cười khẩy: “Em phát điên cái gì thế? Về nước? Có phải dạo này anh tốt với em quá, tốt đến mức khiến em muốn lên nóc nhà lật ngói hay không?”
Bích Hà không lên tiếng.
“Em muốn mang Hoàn Tử về nước…” Hắn cười khẽ vài tiếng: “Không thể nào. Anh không cho phép, em dẹp suy nghĩ này đi.”
“Chẳng phải lúc sang đây anh đã nói với em rồi sao? Em ở đây ngoan ngoãn sinh con cho anh.” Người đàn ông lại vùi đầu liếm ngực cô, vật cứng cương lên chọc vào eo cô: “Em không chỉ phải chăm Hoàn Tử, còn phải sinh cho anh thêm mấy đứa. Anh kiếm nhiều tiền như vậy, một đứa làm sao tiêu hết?”
Người đàn ông lại mở chân cô, vật to lớn đút vào rút ra trong âm đ*o. Mồ hôi của hắn rơi trên người cô. Hắn cúi đầu hôn cô, dịu dàng lưu luyến. Khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi hắn lại bắn ra, cuối cùng nương vào nhau mà nằm.
Bích Hà cắn môi nhẫn nhịn.
Cô muốn mang Hoàn Tử về nước… Hắn không cho.
Hộ chiếu của cô và Hoàn Tử còn nằm trong tay hắn.
Rõ ràng hắn sẽ không đưa cho cô.
New York nhộn nhịp đông đúc, nhưng Bích Hà lại chợt cảm thấy đây là một hòn đảo hoang. Cô ở trên hòn đảo hoang này, xung quanh chỉ có một mình Lâm Trí Viễn. Hắn đang ép cô chỉ có thể dựa vào hắn.
Người đàn ông nằm trên người cô, tay lần mò điện thoại: “Anh hỏi dì xem rốt cuộc em bị làm sao…”
“Không liên quan đến dì.” Bích Hà nhỏ giọng nói.
“Vậy thì em bị làm sao?” Lâm Trí Viễn híp mắt nhìn cô.
Bích Hà cắn môi không đáp.
Hắn sờ thấy điện thoại, bắt đầu bấm gọi.
Bích Hà tắt điện thoại của hắn.
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em nhìn thấy tin tức.”
Lâm Trí Viễn nhíu mày, nghĩ ra cái gì rồi lại chậm rãi cười.
“Chris?”
Bích Hà lắc đầu.
“Chính là người nhảy lầu kia.” Hắn cười: “Em nhìn thấy tin tức của ông ta?”
Bích Hà không nói gì, coi như thừa nhận.
Người đàn ông cười một tiếng, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em nhìn thấy tin tức, cho rằng cái chết của ông ta có liên quan đến anh?”
Hắn đưa tay sờ mặt cô, cười nhạt: “Em thương hại ông ta? Vậy là ước gì người hôm qua nhảy lầu chính là anh?”
“Em không có.” Bích Hà phủ nhận.
“Không có ư?”
Người đàn không cười khẩy: “Em chỉ nhìn thấy ông ta nhảy lầu, vậy em có biết không, ông ta ký thỏa thuận đánh cược với anh… Chẳng phải ông ta cũng có suy nghĩ muốn cắn rơi một miếng thịt trên người anh? Đáng tiếc ông ta tài hèn sức mọn lại tham lam, muốn lấy nhỏ thắng lớn, hoàn toàn không cân nhắc có thể chấp nhận hậu quả thất bại hay không. Ông ta thua thì trách ai được? Trách anh sao?”
“Anh không phát hiện ra bệnh thánh mẫu của em nghiêm trọng như vậy đấy Lương Bích Hà.” Người đàn ông cười nhạt: “Cảm thấy chúng tôi quá tàn nhẫn? Ông ta nghĩ chết là giải thoát mới là tàn nhẫn đối với anh. Ông ta cho rằng ông ta chết thì xong hết mọi chuyện? Nợ tiền của anh thì không cần trả lại?”
Người đàn ông nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: “Anh cho em biết, ông ta chết vẫn chưa phải kết thúc. Anh đang gọi luật sư tịch thu tất cả tài sản của ông ta, lấy cổ phần của công ty ông ta, bán nhà của ông ta, đuổi vợ con ông ta đi…”