Vệ Linh ngồi trên giường, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vẻ mặt kinh ngạc bị Kỳ Tham tay ôm bó hoa lớn chạy vào ôm chặt.
“Kỳ Tham với phụ rể chơi xấu! Không đưa giày! Không cho ôm cô dâu đi!” Điền Hi Cầm và Khang Tử Hinh như ma, đuổi theo Khang Tử Lam và Ôn Thất đang ráo riết tìm giày cho cô dâu.
Kỳ Tham không thèm quan tâm bạn mình đang bị phụ dâu truy đuổi khắp nơi, cô chỉ lo hôn má Vệ Linh, tỉ mỉ đánh giá nàng: “Vệ Linh, hôm nay em thật sự rất đẹp… Thuận tiện hỏi trước, giày của em ở chỗ nào?”
Vệ Linh ngại ngùng nhìn Tống Hi Nhiên ở bên kia không ngừng xua tay, cười nói: “Em không biết, các phụ dâu giấu.”
Kỳ Tham chú ý Vệ Linh nghe theo phụ dâu cố tình không nói, mau mau nhảy xuống giường, xoay người đưa tay trước mặt Tống Hi Nhiên: “Chị Hi Nhiên! Giày Vệ Linh đâu?”
Tống Hi Nhiên không nhẹ không nặng đập xuống tay Kỳ Tham, cười tươi nói: “Không biết! Ai kêu các người giở trò lừa bịp! Đừng nghĩ tới chuyện tìm được giày, có bản lĩnh thì ôm Vệ Linh từ chỗ này ra ngoài cổng lớn đi!”
“Nói như vậy, mọi người không chịu dàn xếp?” Kỳ Tham hỏi.
Tống Hi Nhiên đưa tay ra: “Bù tiền lì xì! Mỗi một phụ dâu không được ít hơn một ngàn, nếu không thì miễn bàn.”
“Cái gì? Sao không ra ngân hàng cướp?” Kỳ Tham nhướn lông mày, phất tay nói với phụ rể đang vây xung quanh: “Lòng dạ phụ dâu sắt đá! Thực thi kế hoạch B!”
Lăng Tiểu Nhược, Bạch Thảo, Khang Tử Lam, Ôn Thất cùng với Trương Hoắc Tưởng lập tức chia ra hành động, quan sát cỡ chân của cô dâu sau đó tiếp tục cúi người nhìn chân các phụ dâu.
“... Các người muốn làm gì?” Thấy tình hình khác thường, các phụ dâu không tự chủ lùi ra sau mấy bước.
Trương Hoắc Tưởng chỉ tay vào chân Tịch Thanh Trạc: “Chân hai chị em hài hòa gần bằng nhau.”
Tịch Thanh Trạc nghe vậy cả kinh, còn thể hiện ra vẻ mặt không thích hợp, nhưng quá trễ, ba phụ rể nhào tới, không nói hai lời ấn nàng xuống giường, giơ hai chân nàng lên, hai người khác trực tiếp tháo giày.
“Không cho các người chơi kiểu này! Mau buông Tịch Thanh Trạc ra!” Bốn phụ dâu đúng lúc lấy lại tinh thần, nhảy lên trước lôi kéo, trong khoảnh khắc 9 người vừa cười vừa chen chút thành một cục, khó hòa giải.
Kỳ Tham phòng ngừa áo cưới của Vệ Linh bị vò nát, đơn giản ôm nàng qua một bên, không để mất cơ hội hôn mặt nàng, thấp giọng ở bên tai nàng hỏi: “Em! Giày ở chỗ nào?”
Vệ Linh học theo dáng vẻ Kỳ Tham lúc nhíu lông mày, liếc mắt ám chỉ trên tủ quần áo, lại nhìn hai cái gối nằm trên giường.
“Cái tủ quần áo kế bên giường, chỗ cao nhất đó, còn dưới gối nữa! Mau tìm mau tìm!” Kỳ Tham ôm Vệ Linh nên không tự mình chạy đi tìm, mau mau la lớn để các phụ rể nghe thấy.
Trương Hoắc Tưởng và Ôn Thất nhìn nhau gật đầu, nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, hai người chia ra hai vị trí tìm, vài giây sau, Ôn Thất tìm được một chiếc giày cao gót đính hạt thủy tinh dưới gối, Trương Hoắc Tưởng cũng tìm được một chiếc giống vậy trên đầu tủ quần áo.
“Thành công!” Kỳ Tham vội vàng ôm Vệ Linh đặt xuống giường, nhận đôi giày, quỳ một chân giúp nàng mang vào.
Khang Tử Lam giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, vội vàng chào hỏi: “Thời gian vừa vặn! Đón cô dâu ra xe thôi!”
Kỳ Tham vui vẻ gật đầu, nhìn Vệ Linh cười đưa tay ra. Nàng rất tự nhiên vuốt tóc có chút rối do cuộc chiến tranh vừa rồi, mỉm cười ôn nhu đối mặt với Kỳ Tham, đặt tay vào lòng bàn tay cô, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách, Vệ nhị gia mặt bộ âu phục thẳng tắp đắt giá, tóc có vài sợi bạc cũng được chải chuốt định hình, nghiêm túc nhìn con gái đưa tay ra.
Kỳ Tham và Vệ nhị gia nhìn nhau một hồi, cả hai cùng nhẹ gật đầu, tiếp theo giao Vệ Linh cho ông. Còn mình thì đi thẳng ra cổng lớn, ngồi vào xe hoa.
Vệ Linh đi theo ba mình, tiến vào xe gia chủ phía sau. Phụ rể và phụ dâu cũng lên những chiếc xe phía sau, đoàn siêu xe chậm rãi lăn bánh, vững vãng tiến tới khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố cử hành hôn lễ.
Xe Kỳ Tham đi đầu đến khách sạn, bản thân cô vào thang máy tới kháng phòng trên tầng cao nhất.
Hoa bách hợp kết thành cổng vòm ngoài cửa khán phòng, bên trong được trang trí tràn đầy hoa hồng, kéo dài một đường vào tận lễ dài…
Toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, ở mỗi một vị trí thích hợp đều có camera chuyên nghiệp, quá trình hôn lễ sẽ được phát trực tiếp vào một phòng VIP khác dành cho phóng viên, giữa lễ đài có một màn hình lớn hướng về các khách mời của Kỳ thị và Vệ thị.
Cả khách sạn từ trong ra ngoài đều được phát âm nhạc du dương, đột nhiên màn hình lớn chính giữa lễ đài lóe sáng, trực tiếp hình ảnh dưới lầu: Vệ Linh xinh đẹp, nhẹ nhàng vòng qua tay Vệ nhị gia, hai người giẫm lên thảm đỏ, mỉm cười đi vào cửa chính khách sạn.
Phụ dâu chia làm hai hàng ở phía sau giúp nàng khẽ nâng làn váy. Sáu hoa đồng ở gần cửa không ngừng trải hoa. Vệ Linh và Vệ nhị gia bước vào thang máy, Tống Hi Nhiên chồng làn váy qua một bên. Màn hình đột nhiên bị cắt, màn hình chiếu hình chụp của Kỳ Tham và Vệ Linh.
Lạc Diêu là người chủ trì đi lên lễ đài, cầm Microphone cất giọng nói: “Lúc này chắc chắn Kỳ Tham kích động vô cùng, người cô yêu thương - Vệ Linh, đã ở ngay bên ngoài, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc nắm chặt tay nàng. Vệ nhị gia đang nắm tay Vệ Linh từ từ vào lễ đường.”
Ánh đèn chuyển từ vàng ấm sang màu trắng, âm nhạc dành cho hôn lễ vang lên, Vệ nhị gia nhẹ nhàng vỗ vỗ tay con gái quàng trên tay mình, trước tiên bước ra một bước, rất kiên nhẫn dẫn con gái từng bước từng bước đi vào lễ đường.
Lòng Kỳ Tham phấn chấn không thôi, liều mạng hít thật sâu, ánh mắt ôn nhu nhìn Vệ Linh đang từ từ tiến lại gần.
Khi Vệ nhị gia và Vệ Linh đi được hai phần ba quãng đường, Lạc Diêu hướng về hai người vung tay lên, lớn tiếng nói: “Kỳ Tham! Có phải không thể chờ đợi được nữa? Không bằng chủ động đi nghênh đón người yêu của mình! Nhanh lên!”
Kỳ Tham không chút do dự ôm bó hoa nhanh chóng chạy xuống đài, ba mẹ, bạn bè, quý khách không hẹn mà cùng nhau vỗ tay khen hay. Được cổ vũ Kỳ Tham càng chạy nhanh hơn đến trước mặt Vệ Linh thì đứng lại, sau đó quỳ một chân, hai tay nâng bó hoa lên, thật lòng thật dạ nói: “Tôi yêu em! Vệ Linh! Làm vợ tôi đi!”
Nụ cười trên mặt Vệ Linh không tự chủ nhếch rộng hơn vì hành động của Kỳ Tham, muốn lập tức đồng ý nhưng lại ngượng ngùng nhìn ba ba bên cạnh. Thấy Kỳ Tham trầm xuống, Vệ Linh ôn nhu nhìn cô gật gật đầu. Lúc này tâm tư Vệ Linh mới yên ổn, lấy hết dũng khí cúi đầu, xác định lại lần nữa: “Ừm, em đồng ý.”
Thời khắc Vệ Linh tiếp nhận bó hoa, phụ dâu phụ rể cùng hoa đồng cũng tiến vào sảnh chính liên tục trải hoa trong tay, máy bắn hoa giấy cũng bắn vào lúc đó, từng mảnh giấy đủ màu sắc bay lất phất xung quanh Vệ Linh và Kỳ Tham, tiếng reo hô cũng kéo dài không tan.
Vệ nhị gia nắm tay con gái giao vào tay Kỳ Tham, trang trọng nói: “Ba đem thứ quý giá nhất trong đời mình giao cho con, con không được phép bạc đãi Tiểu Linh.”
“Con sẽ dùng quãng đời còn lại toàn lực che chở nàng, bảo vệ nàng, tuyệt đối không để nàng chịu nửa phần oan ức.” Kỳ Tham cũng nghiêm túc trả lời, thuận thế cùng Vệ Linh mười ngón đan xen.
Giọng Lạc Diêu vang lên: “Hai nữ nhân yêu nhau nhiều năm, rốt cuộc đã có thể ở trước mặt tất cả mọi người nắm tay sóng vai không oán không hối tiếp tục cùng nhau đi về phía trước. Chúng ta hãy dành cho Kỳ Tham và Vệ Linh lời chúc chân thành nhất, nguyện hai người có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!”
Sau khi Lạc Diêu nói xong, khách mời vỗ tay càng hăng say hơn, hết làn sóng này lại có làn sóng khác, cuối cùng Kỳ Tham với Vệ Linh cũng bước lên lễ đài, trên mặt mang theo nụ cười quay xuống mọi người cúi đầu cám ơn.
Tới lúc này hôn lễ mới vào giai đoạn cao trào nhất, Lạc Diêu dùng thân phận người chủ trì mời chủ hôn là chú út của Vệ Linh - Vệ tam gia lên đài. Ông mặc quân trang uy nghiêm từng bước đi tới trước mặt hai người, dùng giọng điệu trưởng bối căn dặn: “Cám ơn thân bằng quyến thuộc, bạn bè đã dành thời gian có mặt ở đây. Giờ khắc này, đối với gia tộc chúng tôi cũng được, hay đối với hai nhân vật chính, thì hôm nay là một ngày rất quan trọng. Như mọi người chứng kiến, cho dù Kỳ Tham và Vệ Linh đều là nữ nhân, cho dù quốc gia chúng ta vẫn không cho phép làm hôn thú, nhưng tôi tin tưởng, với tình yêu thuần túy, hai người sẽ vượt qua mọi hình thức ràng buộc. Kỳ Tham, con đối với Vệ Linh phải yêu thương phụ trách tới cùng. Vệ Linh, con phải kiên trì ở bên cạnh Kỳ Tham trong bất cứ tình huống nào. Từ hôm nay hai người phải tạo dựng một gia đình hoàn toàn mới, đời này kiếp này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau giải quyết vấn đề. Bây giờ trả lời chú, hai đứa có làm được không?”
Kỳ Tham và Vệ Linh nhìn nhau, cả hai trịnh trọng gật đầu hứa hẹn, đồng thanh hồi đáp: “Chúng con có thể làm được!”
Vệ tam gia khẳng định gật đầu, cao giọng nói: “Tôi đại diện gia đình hai bên tuyên bố: Bất luận khi nào, bất luận phát sinh tình huống gì, Kỳ gia, Vệ gia đều là hậu thuẫn vững chắc của hai đứa! Chú mong hai người nắm tay tới già, bình an hạnh phúc!”
Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía. Kỳ Tham ôm Vệ Linh vào lòng.
Vệ tam gia cúi đầu cám ơn mọi người, Lạc Diêu lại lên tiếng mời người chứng hôn lên đài: Tổng giám đốc tập đoàn Nhạc Sinh - Quân Tuyết và Nhạc Lộ lên đài.
Hai nữ tổng giám đốc khí tràng mạnh mẽ đi từ hai hướng khác nhau bước lên đài, chờ tiếng huýt sao ồn ào bên dưới qua đi, mới tao nhã mỉm cười, Quân Tuyết cầm Microphone lên nói: “Điều đầu tiên tôi nói đến chính là thời điểm hai năm trước. Lúc đó Vệ Linh tới X thị công tác, Kỳ Tham sẵn tiện nhờ nàng gửi quà cho Kỳ Tề, nàng đã tham gia một buổi tụ họp của chúng tôi, ngay từ lần đầu gặp mặt, trong lòng tôi đã nghĩ, một nữ thần xuất sắc như vậy, tuyệt đối không thể để nàng tới nhà người khác.”
Tất cả nghe xong đều tự nhiên bật cười lớn.
Nhạc Lộ tiếp lời: “Sau đó không biết làm sao, nghe Kỳ Tề nói, Kỳ Tham và Vệ Linh quen nhau, lúc đó tôi cũng nghĩ, đời này Vệ Linh đừng hòng thoát được. Kỳ Tham, cô em gái này, am hiểu nhất chính là đuổi tận cùng không buông, hơn nữa nữ nhân tốt như Vệ Linh, làm thế nào cũng phải ôm chặt trong tay.”
Khách mời gật gù tỏ ý hiểu rõ sau đó cùng nhau cười lớn.
Quân Tuyết và Nhạc Lộ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới chuyển hướng đến đề tài chính: “Ngày hôm nay, tôi lấy tư cách là người từng trải, chứng minh tình yêu Kỳ Tham và Vệ Linh là chân thành, nhiều năm bên nhau không gì chia cách được.”
Nhạc Lộ cũng cao giọng: “Chúng tôi đã chứng kiến hai người từ xa lạ đến tỉnh tảo rồi nhớ nhung, từ không rõ ràng đi tới khẳng định, tình ý này, không bao giờ phai.”
Lạc Diêu nói: “Hiện tại, ở trước mặt người chứng hôn, xin mời Kỳ Tham, Vệ Linh trao nhẫn cho nhau.”
Vệ Duyệt và Vệ Khác ở dưới đài chờ đợi đã lâu, vừa nghe Lạc Diêu nói xong, lập tức nhảy lên, mỗi người nâng một hộp gốm đỏ lên.
Lạc Diêu nói với Kỳ Tham: “Lấy nhẫn ra, sau đó hãy thể hiện những gì mình muốn với Vệ Linh, rồi đeo nhẫn cho nàng.”
Kỳ Tham hít sâu một hơi, lấy chiếc nhẫn trong tay Vệ Khác, nói với Vệ Linh những gì mình suy nghĩ đã lâu: “Vệ Linh! Cám ơn em đã yên lặng ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, dung túng, nhưng lại không ngừng giúp tôi hoàn thiện hơn. Còn tôi thì trì độn ngu ngốc, thế nhưng tôi bảo đảm, tương lai tôi sẽ yêu thương quý trọng em gấp bội, tôi yêu em, Vệ Linh!” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vệ Linh dịu dàng vươn tay trái để Kỳ Tham đeo nhẫn vào cho mình, nghiêng người lấy chiếc nhẫn khác trong tay Vệ Duyệt, khí chất ôn hòa mỉm cười với cô: “Chúng ta vì đối phương mà trả giá, từ trước đến nay không có ai đúng ai sai, càng không có chuyện ai nhiều ai ít, em yêu tính tình của Tham, em không muốn rời xa Tham, hay bất luận người nào cũng không thay thế được, sau này em mong Tham tiếp tục duy trì bản tính như vậy. Em yêu Tham, Kỳ Tham.”
Hai người trao đổi nhẫn xong, dưới sự chỉ thị của Nhạc Lộ và Quân Tuyết, Kỳ Tham hôn xuống môi Vệ Linh.
Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên không ngừng, tiếp theo hai người bước qua tháp ly cao hơn nửa người bắt đầu đổ rượu sâm banh, rồi nắm tay cùng nhau cắt bánh gatô, muốn chia sẻ với tất cả mọi người mùi vị ngọt ngào này.
Hôn lễ xa hoa kéo dài đến hơn bốn giờ chiều mới tan cuộc, mãi tới chạng vạng, Kỳ Tham được bạn bè hộ tống cùng Vệ Linh ra chiếc xe số lượng có hạng, do tài xế đưa hai người trở về tiểu biệt thự của mình.
Cổng vào tiểu biệt thự cũng được trang trí vô cùng tinh tế, hoa tươi màu sắc rực rỡ, sau khi Kỳ Tham xuống xe trực tiếp ôm ngang Vệ Linh, nhấn cái điều khiển trong tay, cửa lớn tự động mở rộng toàn diện chào đón hai người.
“Tham đổi cửa lúc nào?” Vệ Linh cảm giác loại này còn cao cấp hơn cửa lớn Vệ gia, không khỏi cảm thấy mới mẻ ôm cổ Kỳ Tham khẽ hỏi.
Kỳ Tham ôm nàng đi vào trong vườn, lại nhấn nút đóng cửa, giẫm lên đá cuội đầy đủ cánh hoa bạch sắc, theo đường nhỏ đi thẳng về phía trước, cười nói: “Sau này đây chính là nhà của chúng ta, đương nhiên về mặt an toàn phải tăng cao toàn diện.”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham ôm mình đi một đoạn khá xa bắt đầu thấm mồ hôi, liền mỉm cười hỏi: “Áo cưới trang sức trên người em khá nặng, Tham ôm như vậy có mệt không? Hay để em tự mình đi.”
Kỳ Tham cười sượt sượt qua gò má Vệ Linh, dùng sức nâng nàng lên một chút, ôm nàng vững vàng hơn: “Không nỡ! Tôi đang gấp đưa em vào động phòng đây, không ôm chặt sợ cuối cùng em lại chạy mất thì làm sao!”
Vệ Linh câu khóe môi giúp Kỳ Tham cầm chìa khóa cửa lớn tiểu biệt thự, vừa nhu hòa vừa bất đắc dĩ nói: “Em còn chạy đi đâu được nữa? Ở trước mặt nhiều người như vậy gả cho Tham, dùng lại câu Tham từng nói, sau này giận dỗi muốn chạy về nhà mẹ đẻ cũng phải suy nghĩ một phen.”
Thực hiện được gian kế nhưng Kỳ Tham cố gắng nhịn cười, một hơi ôm Vệ Linh lên phòng ngủ lầu hai, thả nàng xuống giường, lui ra sau hai, ba bước, nghiêm túc ngắm phong thái nàng mặc áo cưới ngồi trên giường, liên tục chậc lưỡi, tự hào lại say mê hỏi: “Vệ Linh! Sao em lại đẹp như thế? Em nói xem làm sao tôi lại có diễm phúc tới mức này? Làm sao em lại dễ dàng cho tôi chiếm được tiện nghi lớn như vậy? Có phải ngày em yêu tôi là ngày em quên mang kính sát tròng không?”
Vệ Linh giơ tay đeo nhẫn cưới nhìn Kỳ Tham vẫy vẫy tay, chờ cô tới bên cạnh thì dựa vào bả vai cô đáp: “Làm sao có thể nói là dễ dàng được, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, có quá nhiều chuyện xảy ra, từ xa lạ tới hiểu rõ đối phương, em từng theo đuổi Tham, Tham cũng đã theo đuổi em, tiếp theo xác định không cách nào xa nhau, đến hiện tại, chúng ta dừng lại để bắt đầu khởi điểm mới, tất cả những thứ này không phải là viên mãn sao?”
Kỳ Tham ôm Vệ Linh một lúc, sau đó đột nhiên ‘A’ một tiếng: “Từ rạng sáng hôm nay đã bắt đầu bận việc, bây giờ sắp tối rồi cũng chưa ăn cái gì tử tế! Còn em? Có đói bụng hay không?”
Vệ Linh nghe vậy theo bản năng sờ sờ bụng, nở nụ cười: “Đói bụng! Có điều áo cưới này thắt eo quá chặt, Tham không hỏi em cũng không biết mình vẫn chưa ăn gì.”
Kỳ Tham mở tủ, nhìn quần áo chất đầy bên trong, tiện tay lấy một bộ đơn giản ở nhà, quay đầu cười nói với Vệ Linh: “Không có chuyện gì, em đổi quần áo trước đi, tôi xuống lầu biến một bàn đồ ăn ngon cho em.”
“Tham làm sao biến?” Vệ Linh cứ nghĩ Kỳ Tham tự nấu, liền đề nghị: “Ngày hôm nay thôi đi, hay chúng ta thay quần áo đi ra ngoài ăn.”
Kỳ Tham cười xấu xa, dán vào môi Vệ Linh thấp giọng hỏi: “Đau lòng tôi rồi? Yên tâm đi, tôi nói biến chính là biến, không mất nhiều công phu… Dù sao sau khi ăn cơm là thời gian động phòng, tôi không làm lỡ nhiều thời gian đâu… Hay… Hay em muốn làm cái gì trước mới…”
Vệ Linh vội vã đẩy Kỳ Tham ra, nửa cười nói: “Không được không được, Tham xuống lầu biến bàn cơm ra trước đi.”
Kỳ Tham nhõng nhẽo hôn lướt qua môi nàng, mới tạm thời thỏa mãn ngồi dậy đi xuống lầu.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham khuất bóng mới bước qua đóng kỹ cửa phòng ngủ, tiếp theo cởi từng từng lớp lớp áo cưới trên người, rồi xếp gọn lại. Sau đó lấy bộ đồ Kỳ Tham đưa đi vào phòng vệ sinh tẩy trang, xong xuôi hết nàng mới cảm thấy khoan khoái chưa từng có.
Vệ Linh đi xuống lầu định coi có giúp được gì không, kết quả ngoài ý muốn, trên bàn cơm đã có ba dĩa thức ăn nóng hổi.
Trong phòng bếp còn truyền ra tiếng leng keng leng keng, một lát sau Kỳ Tham lại bưng thêm hai dĩa chạy ra, nhìn thấy Vệ Linh sững sờ, nhất thời cười nói: “Mì sợi còn đang luộc trong nồi, phải đợi thêm năm phút mới có thể ăn!”
“... Những thứ này đều được chuẩn bị trước?” Vệ Linh khom người nhìn năm món ăn trên bàn, rõ ràng không phải mới làm, liền phỏng đoán hỏi.
Kỳ Tham ấn Vệ Linh ngồi xuống ghế, trả lời: “Bị em nhìn ra rồi? Hôm qua lúc chị Tần và các nàng tới đây bày trí, đã biết chắc hôm nay hai chúng ta bận rộn sẽ không ăn được gì, nên chuẩn bị những thứ này để sẵn trong tủ lạnh. Còn nữa, các nàng nói ngày trọng đại này chúng ta không thể ăn cơm tẻ, ngày vui phải ăn mì mới được, vì vậy tôi đã luộc mì sợi!”
Vệ Linh cảm động cầm đũa gấp một miếng nếm thử, gật đầu nói: “Thật cực cho các chị ấy vì chúng ta làm tới bước này.”
Kỳ Tham đứng dậy đem mì đã luộc chín ra, cùng Vệ Linh vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Vệ Linh đối với việc Bạch Thảo leo ban công từ thư phòng xuống thật khó mà tin nổi. Kỳ Tham cười trả lời bởi vì mọi người đã sớm biết các nàng sẽ bảo vệ cửa không cho vào, nên đã sớm nghiên cứu vị trí hết rồi, phát hiện có vài chỗ lợi dụng được, vì vậy quyết định dương Đông kích Tây.
Hai người tán gẫu xong cũng vừa lúc ăn no, sắc trời bên trời tối đen, Vệ Linh bị Kỳ Tham thúc giục lên lầu tắm rửa, còn cô thì ở lại dọn dẹp bàn ăn. Dọn dẹp xong hết vì an toàn đã đi một vòng trong vườn hoa, xác định cửa nẻo đã khóa kỷ, tất cả không có gì dị thường, mới yên lòng lên lầu.
Vệ Linh cũng tắm rửa xong, mặc áo ngủ cuộn trong chăn đọc tin nhắn của mọi người, nàng nhận được rất nhiều lời chúc mừng, nghe tiếng Kỳ Tham mở cửa, liền nhóm người dậy nở nụ cười: “Xong hết rồi?”
Kỳ Tham chạy tới cắn môi dưới Vệ Linh: “Ừm! Tôi đi tắm, chờ tôi!” Nói xong bước qua cửa sổ kéo rèm lại mới đi vào phòng tắm.
Nghiêm túc tắm sạch sẻ, Kỳ Tham tùy tiện mặc áo tắm bước ra, thân thể chưa khô nhảy lên giường, kéo chăn nhích lại gần thân thể nhuyễn ngọc ôn hương, hai tay ôm nàng vào lồng ngực, hỏi nhỏ bên tai: “Hôm nay có phải rất mệt không?”
Vệ Linh được Kỳ Tham ôm, vươn tay bỏ điện thoại xuống, mỉm cười trả lời: “Cũng không phải quá mệt, chỉ là thức sớm nên có chút buồn ngủ.”
Kỳ Tham gật gật đầu: “Tôi cũng như thế, nhưng quá hưng phấn. Sau khi hưng phấn qua đi cảm giác buồn ngủ lại kéo đến.”
Vệ Linh hống Kỳ Tham như hống trẻ nhỏ, vỗ vỗ đầu cô: “Nếu như vậy chúng ta ngủ sớm đi…”
“Không được!” Kỳ Tham lập tức phản ứng nhanh ngẩng đầu lên ôm Vệ Linh càng chặt hơn, một người mặc áo ngủ, một người mặc áo tắm, cả hai đều rộng rãi cực kì. Cánh tay Kỳ Tham chạm tới ngực Vệ Linh, xúc cảm mềm mại truyền đến, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo hỏi: “Em… Không có mặc nội y?”
Mặt Vệ Linh ửng đỏ ngượng ngùng thấp giọng trả lời: “Tắm xong chuẩn bị ngủ, tại sao còn phải mặc nội y…”
Kỳ Tham mừng như điên, bàn tay không hề do dự luồng vào áo ngủ Vệ Linh, hưởng thụ cảm giác mịn màng mát mẻ mà da thịt nàng mang đến, nhẹ nhàng vuốt ve vị trí mẫn cảm bên eo, hôn lướt qua môi nàng, vừa thăm dò vừa chắc chắn nói: “Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, em biết chuyện gì sẽ phát sinh mà. Phải không Tiểu Linh thân ái?”