Ba ngày sau đó, Tra Đằng Nguyên quay trở lại nhà Vệ Linh, sau khi biết được kết quả phiên tòa, nhìn thần sắc của Vệ Linh không tốt lắm thì cũng quan tâm khuyên nhủ: "Tử Huyền không nói muốn kháng án, chắc cậu ấy cũng biết không có ích gì. Lần này cậu ấy bị thua thiệt nhiều như vậy, cũng coi như là một bài học đi. Qua mấy ngày nữa tôi đến thăm cậu ấy, trò chuyện với nhau một phen. Vụ án này coi như chấm dứt ở đây đi, Vệ Linh em không cần cảm thấy khó chịu nữa. Lần này người cực khổ nhất chính là em, em không cần cảm thấy tự trách."
Vệ Linh miễn cưỡng mỉm cười, không trả lời.
Mẹ Vệ ở bên cạnh nhìn thấy hết, cũng nói theo: "Con làm luật sư cũng vài năm rồi, chuyện thắng thua không phải rất bình thường sao, giống như Tiểu Tra nói, nếu đã qua rồi thì không nên suy nghĩ nhiều nữa. Tiểu Tra sẽ ở đây mấy ngày, con theo thằng bé ra ngoài dạo phố một chút, giải sầu đi."
Vệ Linh sợ nhất chính là cha mẹ lại cưỡng bách mình ở gần Tra Đằng Nguyên, nhưng hết lần này đến lần khác mẹ cứ khuyên nhủ mãi, nàng không thể cự tuyệt. Sợ run một hồi thì cũng đành bất lực đồng ý.
Tra Đằng Nguyên là một quân nhân xuất chúng, cũng là một người đàn ông rất ưu tú, nhưng hắn bước đến cuộc đời Vệ Linh quá muộn, không thể quan trọng bằng Kỳ Tham đã sớm chiếm lĩnh trái tim nàng. Vệ Linh ở chung một chỗ với hắn không có nhiều đề tài, mà hắn cũng không phải người giỏi nói chuyện, cho nên những lúc im lặng Vệ Linh thường nghĩ đến Kỳ Tham. Cho dù là Kỳ Tham xấu xa hay đùa giỡn chút thông minh thì nàng cũng hồi tưởng không bỏ sót bất cứ điều gì.
Cho đến ngày thứ ba kể từ khi Tra Đằng Nguyên trở lại, Vệ Linh cùng hắn đến thăm Thân Tử Huyền, tán gẫu linh tinh nửa tiếng với Thân Tử Huyền đã sớm hiểu rõ thực tế và chấp nhận kết quả xử án.
Sau khi ra ngoài, Tra Đằng Nguyên đề nghị cuối năm nên mua sắm chút quần áo mới nên kéo theo Vệ Linh đi dạo rất lâu ở trung tâm thương mại. Kết quả Vệ Linh không an lòng cho nên cũng không chọn được thứ gì vừa mắt. Mắt thấy mặt trời sắp lặn, hai người đến hầm đỗ xe, Tra Đằng Nguyên vừa mới nói muốn tìm một nhà hàng đặc sắc mời nàng dùng bữa, nàng còn chưa kịp đáp ứng thì đã nhìn thấy xe hơi của Kỳ Tham nằm chung một dãy với xe của mình.
Nàng không tự chủ được mà đi lại gần, đứng trước xe của Kỳ Tham nhìn nhìn. Trong xe không có người, nàng hơi thất vọng định quay lại xe của mình, nhưng chưa kịp xoay người thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hù: "Này!"
Trái tim bị một tiếng bất thình lình này dọa đến sắp nhảy ra ngoài, nàng hoảng sợ trừng to mắt quay người lại. Kỳ Tham đang đứng sau lưng nàng, trong ngực ôm một đống đồ mới mua, cười có chút xấu xa: "Không phải cô định đâm lốp xe của tôi đó chứ Vệ luật sư?"
Tra Đằng Nguyên đi lại, mỉm cười đứng bên cạnh Vệ Linh trấn an nhìn nàng một cái, sau đó mới chào hỏi với Kỳ Tham: "Buổi chiều tốt lành, Kỳ luật sư."
"A, lại là anh à." Kỳ Tham cười vẫy tay với hắn, sau đó lại nói với Vệ Linh: "Nhìn hai người dính với nhau như keo vậy, thành đôi rồi?"
Tra Đằng Nguyên cười lên, nhìn Vệ Linh mặt không biểu tình, nói: "Cái này còn cần thêm một bước xác nhận nữa mới được."
Vệ Linh nhìn nụ cười không đổi của Kỳ Tham, ẩn nhẫn cắn môi một cái, nghiêng đầu nói với Tra Đằng Nguyên: "Tôi có mấy lời muốn nói với Kỳ luật sư, anh có thể về nhà trước, được chứ?"
Tra Đằng Nguyên có chút buồn bực, nhưng vẫn rất ôn hòa nói: "Được, vậy em trò chuyện xong rồi thì cũng về sớm một chút."
"Tôi biết rồi." Vệ Linh nói, liếc nhìn Kỳ Tham đang không hiểu gì, tỏ ý cô chờ mình một chút, sau đó tiến lên hai bước đưa mắt nhìn Tra Đằng Nguyên lái xe rời đi.
Kỳ Tham ôm theo rất nhiều đồ, nhìn nàng đứng tiễn người kia đi thì mở cửa xe đem đồ đạc bỏ vào ghế sau. Cất xong đồ rồi, xoay người lại thì phát hiện Vệ Linh vẫn đứng yên chỗ cũ đưa lưng về phía mình, suy tư một hồi mà vẫn không hiểu nàng muốn làm gì, cô có chút do dự tiến lại phía nàng: "Cái đó, Vệ luật sư cô...."
Vệ Linh đột nhiên xoay người lại, vươn hai tay dùng sức ôm lấy cổ Kỳ Tham, cả người tựa sát vào lòng cô, vùi mặt lên bả vai cô, nhắm chặt hai mắt. Giờ phút này, trên gương mặt thanh uyển của nàng cuối cùng cũng hiển lộ vô tận thống khổ và khổ sở. Mà khi nhiệt độ thân thể của Kỳ Tham xuyên qua từng lớp vải quần áo chạm lên da thịt của nàng thì nàng mới hiểu được cảm giác nghẹn cứng nơi cổ họng của mấy ngày trước là gì.
Đó là rất nhiều uất ức. Là uất ức vì Kỳ Tham không biết tình yêu của nàng. Là uất ức vì mình không thể không cưỡng bách bản thân ở chung với người đàn ông mình không thích. Là uất ức vì rõ ràng nàng yêu Kỳ Tham nhưng lại phải mạnh mẽ giả vờ không quan tâm những lời cô nhạo báng nàng cùng cái người gọi là bạn trai kia. Là uất ức vì không có được sự cảm thông mà còn bị Kỳ Tham giễu cợt. Là uất ức vì nhớ nhung một người nhưng khi đối mặt thì người ấy lại lạnh nhạt mình....
Kỳ Tham bị cái ôm bất ngờ của nàng làm cho không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy cần cổ bị nàng siết chặt, hai cánh tay rảnh rỗi không biết nên đặt ở đâu, bên tai nghe được tiếng hít thở đè nén cảm xúc của nàng. Qua một lúc lâu mà Vệ Linh không nói lời nào, cô lại không nhìn thấy nét mặt của nàng, chỉ có thể cố gắng hít từng ngụm không khí, sau đó cẩn thận dò hỏi: "Vệ luật sư, không phải cô cũng định tố cáo tôi tội quấy rối chứ? Tôi không làm gì với cô hết nha...."
Vệ Linh tựa trên vai cô, nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết lắc đầu một cái. Trước mắt nàng không muốn nói chuyện, bởi vì nàng sợ mình vừa lên tiếng thì nước mắt uất ức sẽ chảy xuống. Sự tu dưỡng kỳ công của nàng không cho phép nàng có bất kì một chút xíu thất thố nào.
"Ầy..." Kỳ Tham có chút nhức đầu cau mày, nhưng lúc này vẫn cảm nhận được Vệ Linh khó chịu nên cũng thử nhấc hai tay vòng ngang hông của nàng, thấy nàng không cự tuyệt thì mới tiếp tục hỏi: "Cô.... không vui sao?"
Vệ Linh vẫn im lặng như cũ, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Nhưng Kỳ Tham lại khẳng định nàng đây là âm thầm chấp nhận, thở dài một hơi, hỏi: "Có thể nói xem là chuyện gì không? Có lẽ tôi.... Có thể giúp cô nghĩ cách nha?"
"Tôi.... không thích hắn." Vệ Linh cắn môi, gò má dán trên áo ấm dày cộm của cô, ấp a ấp úng nhưng ý tứ rất chắn chắn.
Đầu tiên là Kỳ Tham sững sờ một hồi, rồi chợt "a" một tiếng nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của nàng, cười cười nói: "Tôi còn tưởng là trời sập nữa chứ! Hóa ra là chuyện này à. Nếu không thích thì nói thẳng với hắn là được rồi không phải sao?"
Vệ Linh lắc đầu một cái: "Không được...."
"Là bạn trai cha mẹ tìm cho cô?" Kỳ Tham suy đoán, "Nhưng người yêu đương kết hôn là cô mà đúng không? Không phải nước ta đã sớm đề xướng tự do yêu đương tự do hôn nhân sao, cô phải có tự do mưu cầu cuộc đời của mình mới đúng."
Vệ Linh do dự không dứt, lại trầm mặc.
"Ừm...." Kỳ Tham lại ôm nàng một hồi, nói: "Cô xem đi, mặc dù bây giờ tôi biết vóc người của Vệ luật sư tốt bao nhiêu, eo nhỏ bao nhiêu... Đúng không.... Nhưng mà nếu cô siết gãy cổ của tôi rồi thì là cố ý giết người, muốn bào chữa vẫn có chút khó khăn, cô thấy sao?"
Lúc này Vệ Linh đã bình tĩnh lại, rồi lại nghe cô dè dặt nói những câu này thì mới ý thức được mình vừa nãy đã chủ động ôm lấy cô, mà đã qua vài phút rồi vẫn còn ôm..... Mặt mày lập tức đỏ bừng, nhanh chóng buông hai tay, cúi đầu xoay người đưa lưng về phía Kỳ Tham, thất thố đến nỗi không biết làm sao để giải thích.
Kỳ Tham lại không quá để ý, còn cho rằng nàng đang khổ sở thương tâm vì bị người nhà thúc ép hôn nhân, muốn tìm một người thổ lộ thì mới đột nhiên làm ra cử động đó với mình. Lắc lắc cái cổ bị siết đến tê dại, xác nhận xương gỗ không gãy thì mới cười trêu một tiếng: "Vệ luật sư từng luyện lực cánh tay à? Cổ của tôi thiếu chút nữa bị gãy trong tay cô."
Vệ Linh nghe vậy thì ngại ngùng xoay người lại, áy náy nói: "Xin lỗi...."
"Tôi cảm thấy, lần sau nếu muốn ôm thì cũng được, nhưng nhớ phải thông báo trước. Như vậy tôi có thể chuẩn bị." Kỳ Tham cười nói, "Nhưng mà cô đừng có khóc nha, tôi sợ nhất là thấy phụ nữ khóc đó."
Vệ Linh bị lời nói nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn này của cô làm dở khóc dở cười, khổ sở và uất ức khi nãy đã vơi đi không ít, khôi phục tâm tình hòa nhã, nhưng nàng lại không biết nên nói gì.
"Còn chuyện không thích Tra tiên sinh đó.... Thôi, vấn đề cá nhân của cô không phải cuối cùng vẫn cần cô đưa ra lựa chọn sao? Tâm tình của cô không tốt đúng không? Muốn tôi dẫn cô đi uống rượu không?" Kỳ Tham lui về phía sau hai bước, vỗ vỗ chiếc xe yêu quý của mình. "Nể tình lúc tôi cảm thấy khó chịu thì có cô ở bên, lần này tôi sẽ bồi cô. Lên xe, đi!"
Vệ Linh không biết cô định dẫn mình đi đâu, nhưng vẫn không có chút do dự chui vào xe, nhìn động tác khởi động xe rồi cho xe chạy của cô, trong lòng thư thái hơn rất nhiều.
Kỳ Tham dẫn nàng đến quầy rượu, đi siêu thị, mua một đống thức ăn và rượu, cuối cùng lái xe đến sườn núi bên ngoài thôn trang của vụ kiện lần đó.
"Nghe nói cái đồi nhỏ này cũng sắp bị san bằng, mảnh đất bên dưới không đủ dùng, công xưởng vẫn cần mở rộng thêm." Kỳ Tham cầm chai rượu, chỉ chỉ thôn trang đã sớm không còn bên dưới, nơi đó bây giờ chỉ còn lại cột đèn điện cỡ lớn của công trường, những dãy nhà mới tinh không bao lâu nữa là được đưa vào sử dụng.
Lúc này Vệ Linh mới biết cô vẫn còn quan tâm nơi này, trước đó chắc là cũng từng đến đây nhiều lần. Không kiềm được mà thở dài, uống một hớp bia, vì bia lạnh mà hơi rụt rụt thân mình: "Trong lòng Kỳ luật sư luôn để tâm các vụ kiện, mệt mỏi không?"
Kỳ Tham cười nói: "Đến công việc mà cũng không quan tâm thì sẽ có lỗi với bản thân, không phải sao?"
Vệ Linh trầm tư mỉm cười, bày tỏ đồng ý.
Kỳ Tham lấy lon bia trong tay nàng, dưới ánh mắt không hiểu của nàng thì nhét lon bia xuống dưới lớp áo nhung trên ngực mình, sau đó đưa chai rượu trắng trong tay cho nàng: "Nên uống cái này trước để làm ấm cơ thể."
Vệ Linh nhìn lon bia mình mới uống một ngụm bị cô ôm vào trong lòng để làm ấm thì sửng sốt một chút, nói: "Rất lạnh đó."
"Cạn ly." Kỳ Tham chuyển tay khui một chai rượu không biết loại gì, cụng với chai rượu trắng trong tay nàng, ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó khoa trương thở hắt ra một hơi đầy mùi rượu: "Uống rượu rồi toàn thân cũng nóng lên."
Vệ Linh cũng không dị nghị nữa, nhẹ nhàng nhấp hai ngụm nhỏ rượu trắng, mùi vị cay nồng xông thẳng từ cổ họng lên lỗ mũi, khiến cả người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Xé mở một gói đậu phộng cay, một gói khoai tây chiên và một gói đậu hũ khô làm mồi nhấm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Vệ Linh cảm thấy chỉ cần có Kỳ Tham ở bên thì không cần phải nói ra những chuyện uất ức trong lòng mình, chỉ thuận miệng trò chuyện vài câu, uống vài ngụm rượu, nội tâm liền khôi phục lại như trước đây.
Trên bầu trời đêm bắt đầu xuất hiện sao sáng, Kỳ Tham chỉ chỉ ngôi sao sáng nhất, nói: "Cô nhìn đi, đẹp biết bao nha. Ở ngoại ô ngắm sao là tốt nhất, nghe chị tôi nói, biệt thự trên núi của bạn chị ấy là thích hợp để ngắm sao nhất. Bạn của chị ấy còn cầu hôn người cô ấy yêu trên ngọn núi đó nữa."
Cầu hôn dưới ánh sao ư? Vệ Linh có chút xuất thần, nói: "Vậy nhất định rất lãng mạn."
"Hai người phụ nữ." Kỳ Tham cười nói với nàng. "Là một người phụ nữ cầu hôn một người phụ nữ khác. Nghe vậy rồi cô cũng sẽ cảm thấy rất lãng mạn sao?"
"Tôi... Từ trước đến giờ chưa hề bài xích đồng tính luyến ái." Vệ Linh nhìn ngũ quan mơ hồ trong bóng đêm của cô, lẳng lặng giải thích.
"Chẳng qua là trước đây chưa từng tiếp xúc những phương diện kia phải không?" Kỳ Tham cười nói. "Tôi nhìn ra được, Vệ luật sư là một cô gái được nuôi dạy tại nhà chính thống, mặc dù không bài xích nhưng cũng sẽ không đi lại quá gần."
Vệ Linh cười nhạt một tiếng: "Thế cũng chưa chắc."
Kỳ Tham nhìn nàng một cái: "Cô chưa từng tự mình thử nghiệm mà nói dễ nghe như vậy. Cô biết không? Chị của tôi đó, tôi hoài nghi chị ấy thích một cô nhóc sống chung với chị ấy, chắc là đơn phương, lúc tôi nhận ra điều này thì lại không cảm thấy kì quái.... Có thể là từ nhỏ đến lớn đều cho rằng chị ấy là một người cường thế, không có người đàn ông nào có thể chinh phục được chị ấy. Chị ấy hẳn là nên tìm một cô gái nhỏ đáng giá cho chị ấy yêu thương cả đời, một kiếp vô lo mới đúng."
"Đơn phương sao?" Vệ Linh nhìn cô, "Bây giờ thế nào rồi?"
"Ai biết đâu." Kỳ Tham bật cười, lại cụng cụng chai rượu với nàng, nói: "Chị tôi là một người rất khó hiểu, nhìn thì rất dứt khoát nhưng thật ra nội tâm lại mềm mại, nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng là phụ nữ mà. Tôi nghĩ qua một đoạn thời gian ngắn nữa nếu không bận gì thì đi thăm chị ấy một chút, hỏi xem năm mới này chị ấy có định về nhà không."
Vệ Linh suy nghĩ về chị cả mà mấy lần trước được cô miêu tả ngắn gọn, liền hỏi: "Nhớ không nhầm thì hình như cô nói đã rất lâu rồi chị ấy không về nhà phải không?"
"Đúng vậy." Kỳ Tham uống một ngụm rượu, bất đắc dĩ nói. "Bởi vì chị ấy là người "chịu hi sinh" bị bỏ rơi vì gia tộc chúng tôi, cho nên cho dù năm đó chị ấy thuận theo ý tứ của cha mẹ nhưng trong lòng vẫn oán hận nhà chúng tôi...."
Cả người Vệ Linh rúc trong áo choàng dài, nghe cô ngắn gọn kể lại năm đó Kỳ gia là trả ân tình Bạch gia như thế nào, đem Kỳ gia Đại tiểu thư đến thành phố của Bạch gia, để cho một thiếu nữ như chị ấy phải trải qua cuộc sống mười năm chém giết. Mà hôm nay, người thừa kế Bạch gia cuối cùng cũng trở về vòng tay của gia tộc Bạch gia, nhưng mà Kỳ gia Đại tiểu thư có thế nào cũng không muốn về nhà....
"Những thứ như vinh dự gia tộc này, nghe thì hư vô mờ mịt nhưng lúc thật sự đè lên lưng cô thì sẽ khiến cô nặng nề đến nỗi thở cũng cảm thấy tốn sức, đúng không?" Kỳ Tham cười nói. "Tôi thật không biết nên vui mừng tôi không phải là chị cả trong nhà, hay là nên bi ai vì chị cả của mình phải thay gia tộc trả nợ ân tình."
Vệ Linh trầm mặc hồi lâu: "Sở dĩ thiếu nợ Bạch gia nhiều như vậy, chẳng lẽ là...."
Kỳ Tham vẫn giữ nguyên nụ cười, có lẽ là đã có chút say rồi: "Đương nhiên là vì những tai nạn năm đó nhà cô ban tặng. Nếu như không có Bạch gia dốc túi tương trợ thì có thể nhà tôi đã chia năm xẻ bảy, chị của tôi và tôi đã sớm chết đói đầu đường rồi."
Hai cánh tay Vệ Linh bắt chéo nhau, không dám tưởng tượng đến hình ảnh cô nói, theo bản năng phản bác lại: "Sẽ không."
"Bạn bè chân chính sẽ luôn đứng ra ở thời điểm mấu chốt." Kỳ Tham không đáp lời nàng, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Nhưng mà qua nhiều năm, chị tôi giúp Bạch gia bận bịu, dường như cũng có lí."
"Thế nhưng chị cô lại có hiềm khích với gia đình, cũng không tốt lắm."
"Đúng là không tốt lắm." Kỳ Tham cười lên, rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng nàng, đột ngột đổi đề tài: "Giống như cha mẹ cô để cô gả cho vị Tra tiên sinh kia, nhưng mà cô không thích hắn, coi như là thật sự phải gả đi thì trong lòng cô sẽ không oán trách cha mẹ sao?"
Hóa ra cô vòng vo lâu như vậy cốt chỉ để thuận tiện nói ra những lời này thôi sao? Nếu ban đầu cô liền nói đến quan hệ của lợi ích gia tộc và con người, Vệ Linh có lẽ sẽ phản bác. Nhưng có thể nói nhiều chuyện về nhà cô như vậy, rồi lại chuyển đến vấn đề này, hiển nhiên Vệ Linh không có cách nào phản bác, sợ run một hồi thì mỉm cười nói: "Có thể sẽ lòng sinh oán niệm đi."
"Đổi một cách khác để hỏi cô." Kỳ Tham mang theo men say hỏi. "Nếu cô cố gắng hết sức để yêu vị Tra tiên sinh gì đó, vậy thì có mấy phần thành công?"
Vệ Linh nghiêm túc nhìn cô, cố gắng khắc sâu gương mặt của cô vào trí nhớ mình, không một chút chần chừ nào mà trả lời: "Một phần cũng không có."
"Một phần cũng không có?" Kỳ Tham lại có chút kinh ngạc nhìn nàng, lướt một vòng từ trên xuống dưới, lại hỏi: "Chẳng lẽ cô có đã có người thích?"
Trái tim Vệ Linh đột nhiên nhảy dựng lên, chột dạ xoay mặt sang hướng khác, hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Kỳ Tham lắc đầu một cái: "Anh chàng Tra gì đó, hình như nhân phẩm cũng không tệ, dáng dấp tuấn tú, lại là người đàn ông mà nhà cô muốn cô qua lại, vậy nhất định gia cảnh của hắn cũng rất tốt. Mà hai người cũng coi như đã qua lại được một thời gian rồi.... Cô lại nói chắc chắn một phần tình yêu với hắn cũng không có! Vậy thì chỉ có một khả năng, chính là trong lòng cô đã có người khác, cho nên cho dù hắn có tốt hơn nữa thì cô cũng không có chút xíu để tâm nào."
"Không hợp nhịp mà thôi." Vệ Linh nhịn không được mà nói dối. "Dùng lời Kỳ luật sư đã nói, chính là không có lấy nửa câu hợp ý vừa lòng."
"Vậy thì càng không thể gả cho hắn!" Kỳ Tham vỗ mạnh lên chai rượu một cái. "Tương lai cô còn phải sống đến sáu bảy chục năm không phải sao? Cuộc sống mấy chục năm cùng một người đàn ông không hợp ý, cô lại không có lấy một phần yêu thương hắn.... Khó có thể tưởng tượng, quá khó để tưởng tượng! Cô không cảm thấy cuộc sống ngày nào cũng như vậy sẽ rất nhức đầu sao?"
Vệ Linh nghe cô hình dung, có chút buồn cười nói: "Ừ, sẽ không được tự nhiên một chút."
"Đâu chỉ có một chút a?" Kỳ Tham lắc lắc đầu. "Được rồi, Vệ luật sư, hay là cô bỏ qua đi, đừng gả cho hắn nữa."
Vệ Linh nhìn cô: "Cô nói.... Không muốn tôi gả cho hắn nữa sao?"
"Vì chính hạnh phúc của cô, đây là cuộc sống của cô, những điều khác cô có thể thỏa hiệp với gia tộc, nhưng chỉ có chung thân đại sự của mình là không thể. Cho nên, cô phải suy nghĩ cho kĩ, thật sự không thích hắn thì vạn ngàn lần không thể gả cho hắn." Kỳ Tham nói xong mấy lời này thì tiếp tục uống rượu, suy nghĩ hồi lâu mới quay đầu lại nói: "Nếu không, cũng chính là lừa dối và không chịu trách nhiệm với người nhà và Tra tiên sinh, đúng không?"
Vệ Linh hơi cười lên: "Cô không muốn tôi gả, vậy tôi sẽ không gả."
"Hửm?" Kỳ Tham mơ hồ nghe ra ý tứ trong lời của nàng, vội vàng nhích lại gần nàng một chút, thanh minh: "Aiz, nhưng phải nói trước nha, tối nay tôi uống rượu rồi nói mấy lời này xong thì có thể không nhớ nổi, cô muốn cự tuyệt người nhà thì cũng đừng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là đứng ở góc độ người ngoài sáng suốt xem xét, cho cô một đề nghị chính xác nhất mà thôi."
"Tôi biết." Vệ Linh chủ động cụng chai rượu với cô, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. "Tôi biết, Kỳ luật sư."