Chương 147: [Rừng Đước]
Theo thuyền nhỏ chậm rãi tiến lên.
Đơn điệu cảnh sắc cũng bắt đầu chuyển biến.
Nguyên bản xanh xanh lục lục mặt nước đã xuất hiện thêm một đống đồ sộ, hình thù kì lạ cây cối.
Thân cây mảnh khảnh cao lớn mọc ra từng cọng, từng cọng thô dài rễ cây, xuyên qua mặt nước, cắm thẳng xuống biển.
Hình dạng vô cùng giống với cây đước ở thế giới trước của hắn.
Bất đống chính là thể tích của nó to lớn hơn rất nhiều lần.
"Quá tốt rồi, không nghĩ tới chỉ mới đi tới nữa này liền tiến nhập khu vực mới, hi vọng lần thám hiểm này sẽ không quá kém."
Nhìn xem phía xa rậm rạp rừng cây, Nguyễn Thái vui mừng nhếch mày lên.
Mở ra bản đồ, Nguyễn Thái hơi suy tư một chút liền quyết định gật đầu, lẩm bẩm:
"Ân, đã như vậy, nơi đây liền kêu là [Rừng Đước] a."
Giống như nghĩ tới cái gì, Nguyễn Thái không khỏi chậc lưỡi cảm thán:
"Chậc~ Địa hình của [Rừng Đước] vô cùng thích hợp rất nhiều loại thủy sản sinh sống, haha, xem ra hôm nay không chỉ không có tay không mà về, ngược lại còn là thu hoạch lớn a!"
Nói xong Nguyễn Thái quay người trở vào buồng thuyền, kêu gọi hai cái nhóc con một tiếng liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị.
Nghe được có khu vực mới để thám hiểm, hai cái nhóc con hai mắt sáng lên, hưng phấn chạy ra ngoài nhìn xem một cái.
Nhìn thấy trước mắt một mảnh to lớn, u ám [Rừng Đước] liền kích động không thôi.
Vội vàng quay người trở về cùng hắn chuẩn bị đồ vật.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hơn hai tiếng sau.
Nóng bỏng ánh mặt trời theo thời gian trôi đi cũng nhè nhẹ dịu xuống.
Lúc này thuyền nhỏ mới rì rì chạy tới [Rừng Đước].
Mà trong khoảng thời gian này, Nguyễn Thái mang theo hai cái nhóc con bận rộn một hồi cuối cùng cũng chuẩn bị hoàn tất.
Hai người một rắn đứng tại mạn thuyền hưng phấn nhìn xem cách đó không xa rừng cây khổng lồ.
Rắn nhỏ đã không kịp chờ đợi, hỏi hắn:
Laa~? (Thế nào Ala? Kế tiếp nên làm gì?)
Nguyễn Thái cũng không trả lời nàng.
Hai mắt nhíu lại, cẩn thận quan sát trước mặt [Rừng Đước] một hồi.
Xoa cằm suy tư một lúc, Nguyễn Thái chậm rãi nói:
"Rễ cây quá dày đặc, không cách nào điều khiển thuyền nhỏ tiến vào được, bất quá không sao, may mà chúng ta phía trước đã chuẩn bị xong dụng cụ rồi, không cần điều khiển thuyền nhỏ tiến vào, trực tiếp lặn xuống đi vào là được."
Khả Lỵ nhu thuận gật đầu:
"Ân, toàn bộ nghe ngươi."
Rắn nhỏ hơi suy tư một chút cũng vui vẻ gật đầu:
Laa~! (Còn chờ gì nữa, nhanh xuất phát a!)
Nhìn thấy hai cái nhóc con không ngừnghối thúc, Nguyễn Thái bất đắc dĩ lắc đầu.
Aizz~ Ta là [Thám Hiểm Gia] hay các ngươi là thám hiểm gia a?
Còn gấp hơn ta nữa.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn cũng không chậm trễ chút nào.
Nhanh chóng dừng thuyền thả neo.
Tiếp đó phân biệt đem chuẩn bị dụng cụ cùng trang bị mang lên phân biệt mang lên liền thả người nhảy xuống.
-----
Cảm nhận được lạnh lẽo nước biển lần nữa bao trùm toàn thân.
Nguyễn Thái chậm rãi mở mắt ra thích ứng một chút liền vội vàng tìm kiếm rắn nhỏ cùng Khả Lỵ.
Rất nhanh hắn liền thấy hai cái nhóc con đang mở ra bảo thạch mắt to manh manh nhìn mình.
Lần nữa tiến vào hoàn cảnh dưới nước cho nên ba người cũng vô cùng nhẹ nhõm.
"Cẩn thận một chút, theo sát ta."
"Ân, ân."
Hơi hơi dùng thủ thế trao đổi, Nguyễn Thái mang theo hai cái nhóc con bơi vể phía trước.
Theo ba người tiến lên.
Ánh sáng xuyên qua mặt nước cũng chậm rãi chiếu rọi, lộ rõ cho ba người nhìn xem.
Đông đảo hải sinh tụ thành từng đàn xuyên qua dày đặc rễ cây, truy đuổi lẫn nhau.
Mềm mại đa màu đa sắc thực vật theo nước biển chuyển động mà không ngừng phiêu dật, lắc lư.
Nghiễm nhiên là một bộ đặc sắc lại mỹ lệ cảnh tượng.
Nhìn thấy cái này thế giới dưới nước, ba người không hẹn hai sáng mắt lên.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ trong lòng kinh thán:
"Oa~ Thật đẹp a!"
Nguyễn Thái cũng nhìn ngây người, cẩn thận đem cái này hình ảnh thu vào trong đầu.
Chờ hắn lấy lại tinh thần đã là vài giây sau, khoé miệng Nguyễn Thái không tự chủ nhếch lên:
"Thú vị! Quá thú vị! Từ thông thiên triệt địa rừng tảo cho đến đặc sắc sinh thái rừng đước, chậc chậc, quá khiến người chờ mong a."
"Đi thôi, Sopia, Khả Lỵ."
"Ân." (x2)
Hai người một rắn mang theo hưng phấn cùng kích động tâm tình chậm rãi bơi về phía trước.
Bắt đầu khám phá khu vực mới.
...
Xuyên qua rậm rạp, cứng chắc rễ cây, ba người vô cùng thuận lợi liền tiến vào bên trong rừng được.
Lại đi một hồi, bọn hắn liền phát hiện rễ cây quá dày đặc, ngay cả một cái khe hở để chui qua cũng không có.
Nguyễn Thái chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo hai cái nhóc con leo lên thân cây.
Bất quá thân cây mỗi ngày đều bị nước biển dội rửa cho nên vô cùng trơn trượt, rất khó để đặt chân.
Nhưng Nguyễn Thái làm sao có thể không nghĩ tới?
Dựa vào kinh nghiệm phong phú, cho nên trước khi tiến vào [Rừng Đuớc] hắn đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Khả Lỵ cẩn thận đứng lên, phát hiện cảm giác trơn trượt ít đi rất nhiều, đã có thể bình ổn đứng thẳng.
Không khỏi thán phục, sùng bái nhìn xem Nguyễn Thái:
"Thật lợi hại!"
Laa~ (Đúng vậy a, khó mà nghĩ đến chỉ dùng một chút đồ vật vô dụng liền có thể chế tạo thành hữu ích như vậy đồ vật.)
Vỗ vỗ hai người đầu nhỏ, thuận tiện đem Khả Lỵ ướt nhẹp mái tóc chỉnh lý một chút, Nguyễn Thái ôn nhu nói:
"Tốt, không nói, trước tiên đi xung quanh dò xét một chút a, thời gian cũng không còn sớm."
Mà theo ba người lần nữa tiến lên.
Cảnh sắc xung quanh cũng dần dần chuyển sang u ám.
To lớn cành cây từng chút một che phủ đi ánh sáng, khiến cho âm u rừng đước càng thêm u ám, đáng sợ.
Chớp mắt một cái.
Vài chục phút trôi qua.
Cảm nhận được xung quanh ánh sáng càng ngày càng ít.
Một loại cảm giác đè nén khó chịu tràn ngập trong lòng ba người.
Khả Lỵ thân thể hơi hơi run rẩy, vô thức nắm chặt Nguyễn Thái, lắp bắp nói:
"Nơi đây... Th... Thật... Khó chịu."
Nghe được Khả Lỵ run rẩy âm thanh, rắn nhỏ tán đồng:
Laa~ (Đúng vậy a, không chỉ tối đen còn giống như không có âm thanh, quá khó chịu rồi, nếu không thì chúng ta trở về a Ala?)
Cúi đầu nhìn xem trên đầu Khả Lỵ xinh đẹp đóa hoa bất giác đã biến thành lục sắc, ỉu xìu rủ xuống.
Nguyễn Thái thương tiếc vuốt ve nàng một chút, an ủi nói:
"Các ngươi yên tâm, ta sẽ không tiến vào."
Kết hợp với rắn nhỏ lời nói, Nguyễn Thái hơi nhíu nhíu mày trầm tư.
Giống như hai người nói vậy, nơi này quá quỷ dị, u ám một màu không nói, còn vô cùng yên tĩnh.
Phía trước trước khi tiến vào sâu bên trong rừng đước còn tốt.
Không chỉ ánh sáng đầy đủ, còn có thể nghe được rì rào nước chảy.
Bây giờ thì sao, không chỉ không gian vô cùng trầm muộn hơn nữa hoàn cảnh cũng vô cùng đè nén, để cho người nhịn không được sinh ra cảm giác sợ hãi.
Không cần hai người nhắc nhở Nguyễn Thái cũng đã phát hiện tình trạng không đúng, cho nên hắn mới dừng lại không tiếp tục đi tới.
Đương nhiên hắn cũng không phải đang chần chờ suy nghĩ có nên tiếp tục đi tới hay không.
Hắn đang cảm thụ.
Cảm thụ cảm giác của mình.
Nguyên bản bình ổn trái tim không biết từ lúc nào đã đập nhanh thêm một chút, hơn nữa càng ngày kịch liệt, để cho sắc mặt Nguyễn Thái không khỏi biến đổi.
"Đi thôi, chúng ta trở về."
Nói xong, Nguyễn Thái liền gấp gáp kéo lên hai cái nhóc con, không lo được dưới chân trơn trượt, vội vàng quay người chạy ra ngoài.