Chương 162: Được mùa
Một cái mơ mộng tràn ngập tươi đẹp buổi sáng cứ thế trôi qua.
Mí mắt hơi động vài cái, Nguyễn Thái chậm rãi mở mắt ra.
Thất thần nhìn xem trần gỗ một hồi, trôi nổi tinh thần lúc này mới quay trở về thân thể.
Cảm nhận được trong ngực trầm xuống hai cổ quen thuộc cảm xúc mềm mại.
Nguyễn Thái nghi hoặc nhíu nhíu mày lại kêu nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống.
"Ân?"
Chiếu vào mắt hắn là hai loại bất đồng, tinh xảo xinh đẹp mặt nhỏ.
Mỹ lệ khuôn mặt để cho Nguyễn Thái kinh diễm không thôi.
Nhập nhèm buồn ngủ ánh mắt trong chốc lát liền tỉnh táo trở lại, chăm chú thưởng thức hai người khuôn mặt khả ái.
Mặc kệ hạ thân sưu mát lạnh.
Chậc chậc~
Trong lòng cảm thán một hồi, thuận tiện theo thói quen đưa tay lên vuốt hai người mềm mại mặt nhỏ vài cái, Nguyễn Thái mới phản ứng trở lại.
Cmn!
Quần áo của ta đâu?
Bất quá hắn cũng không có bối rối bao nhiêu, chỉ hơi lúng túng gãi gãi mặt vài cái, nhanh chóng quan sát xung quanh.
Chỉ quét mắt một vòng, Nguyễn Thái liền đem sự tình làm rõ đầu đuôi.
Thì ra, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhân lúc hắn ngủ liền liên thủ lại với nhau, tranh thủ ăn vụng no nê một trận.
Đem phình lên bụng nhỏ ăn càng thêm căng no, giống như một quả dưa lớn vậy.
Nhìn tới đây, Nguyễn Thái không khỏi sợ hãi thán phục một phen.
Nho nhỏ, xinh xắn thân thể vậy mà có thể chứa... Khụ khụ, ăn được nhiều như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì a?
Lo lắng quan sát hai cái nhóc con một hồi, nhìn xem hai người nhàn nhạt giương lên thỏa mãn nụ cười chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Thái mới an tâm nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Hô~ Còn tốt không có chuyện gì.
Xác định rắn nhỏ hai người chỉ là mệt mỏi th·iếp đi, lúc này hắn mới nhẹ nhàng xê dịch thân thể, đứng dậy rời đi.
Chậm rãi đi ra boong thuyền hít thở một phen, Nguyễn Thái mới khôi phục lại nhộn nhạo cảm xúc.
Nhìn xem trước mặt nhô cao rừng tảo, khoé miệng nhẹ vểnh lên:
"Ha~ Xem ra mấy nay giao nộp lương thực hơi ít, tối nay liền để cho hai người, ăn no nê a."
Nói xong, Nguyễn Thái giống như nhớ tới chính mình khổ cực câu cả một đêm cá lớn còn chưa kịp nhìn kỹ, không khỏi vỗ vỗ đầu vài cái:
"Ầy~ Kém chút liền bị chuyện này làm quên kiểm tra thu hoạch tối qua."
Ngẩng đầu nhìn xem nóng bóng mặt trời, Nguyễn Thái lần nữa bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
Cmn, nguyên bản hắn còn tính toán ngủ một giấc sau đó cùng hai cái nhóc con quan sát thu hoạch một đêm của mình.
Ai mà nghĩ tới, không chờ hắn cho hai người kinh hỉ, hai người ngược lại trước tiên cho hắn kinh hỉ.
Hầy~ Không nói.
Nguyễn Thái nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, đem lực chú ý dời vào bên trong balo của mình.
Hắn cũng không lảm nhảm gì nữa, vội vàng liền đem to lớn [Cá Nhạm] lấy ra.
Ngoại hình của nó hắn cũng đã nhìn xem rồi, cho nên Nguyễn Thái chỉ đưa mắt dạo qua một vòng liền thu hồi ánh mắt.
Không, phải nói là bị trên người nó, trong suốt lấp lánh vảy cá thu hút ánh mắt của mình.
Long lanh vảy cá tại dưới ánh mặt trời chiếu sáng phía dưới, phản chiếu ra từng đợt lộng lẫy hào quang, để cho hắn nhịn không được đưa tay lên sờ vuốt vài cái.
Vảy cá.
Đây chính là toàn bộ tinh hoa của con [Cá Nhạm] này.
Chỉ vừa chạm tay vào thôi, Nguyễn Thái liền cảm nhận được vảy cá kinh khủng độ cứng cùng độ dẻo dai.
Cloang ~ Cloang ~
Đưa tay thử nghiệm gõ gõ vài cái, Nguyễn Thái liền kinh ngạc nghe được sắt thép vang lên âm thanh.
Nếu như chỉ nói riêng độ cứng mà nói, hắn cũng sẽ không ngạc như vậy.
Nhưng, nếu như nó bề ngoài vô cùng cứng rắn, nhưng bên trong loại vô cùng mềm mại, vừa người.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là tuyệt hảo nguyên liệu chế tạo a!
Suy nghĩ rõ ràng, Nguyễn Thái không khỏi kinh hỉ, cảm thán kêu lên:
"Cmn! Không hổ là ta mạo hiểm câu đêm một phen, quá đáng giá!"
Tiếp đó hai mắt của hắn sáng lên, nóng bỏng nhìn xem cá lớn trước mặt.
Lấy lực phòng ngự hiện tại của hắn, giống như một chút đạn cỡ nhỏ chưa chắc có thể xuyên qua, bây giờ lại thêm cái này giống như sắt thép giáp vảy thì sẽ cứng rắn tới mức nào?!
Chỉ tưởng tượng thôi, hô hấp của hắn cũng không tự chủ được gấp rút một chút.
Cmn! Làm!
Nguyễn Thái cũng không dài dòng nữa, kích động xoắn tay áo lên, nhanh chóng bắt tay vào xử lý to lớn [Cá Nhạm].
(mặc dù hắn đang ở truồng...)
Đương nhiên hắn cũng không quên điều khiển thuyền nhỏ tiến lên.
Dù sao, tốc độ của bọn hắn ở trong [Rừng Tảo Hải Vực] đã vô cùng chậm rồi, không thể lãng phí phút giây nào được nữa.
Đến nỗi nên như thế nào xử lý [Cá Nhạm] mà không ảnh hưởng đến chất thịt cùng hương vị.
Nguyễn Thái chính là chuyên gia trong nghề.
Một tay vịn chặt thân cá, một tay cầm ngược dao phay.
Vụt ~
Săc bén lưỡi dao nhẹ nhàng cắt qua góc phần đuôi, để lộ ra bên trong mềm dai, hồng mịn thịt cá.
Bất quá đây cũng không phải là nhân vật chính của lần này.
Nguyễn Thái hơi lướt qua liền tập trung tinh thần, cẩn thận đem dao phay đưa vào, nhẹ nhàng, chậm rãi, từng li từng tí cắt ra mềm nhuyễn da cá.
Mặc dù thể tích của [Cá Nhạm] vô cùng to lớn, nhưng đối với hắn cũng không có chút khó khăn gì.
Không trở ngại chút nào liền hoàn mỹ đem một tấm da cá hoàn chỉnh mang theo vảy cá lột xuống.
Ân, ngoại trừ thời gian tốn hơi nhiều, hao tốn hơn hai tiếng, Nguyễn Thái mới đem to lớn [Cá Nhạm] xử lý sạch sẽ.
Chờ hắn lần nữa ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, thời gian cũng đã dần tiến vào hoàng hôn.
Lúc này hay cái nhóc con cũng đã tỉnh dậy sau mộng đẹp, nguyên khí tràn đầy chạy ra quan sát Nguyễn Thái đồ tể.
Một loại huyết tinh mỹ cảm, cắt thịt, tách xương để cho hai cái nhóc con nhìn xem mê mẫn một hồi.
Chờ Nguyễn Thái vỗ vỗ tay thu hồi nguyên liệu nấu ăn, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới không thôi thu hồi ánh mắt.
Bất quá sự chú ý của các nàng liền bị một thứ "lớn" hơn [Cá Nhạm] thu hút, không tự chủ được thỉnh thoảng liếc mắt nhìn xem.
Nhìn thấy hai người thần sắc, Nguyễn Thái hài hước cười lên, trêu đùa, hỏi:
"Thế nào? Muốn ăn không?"
Bụng nhỏ no căng không thời khắc nào mà không nhắc nhở hai người, nó đã nó, không thể ăn thêm được nữa.
Cho nên rắn nhỏ cùng Khả Lỵ giống như trống lúc lắc, thẹn thụng quay đầu từ chối liền vội vàng chạy đi.
Dù sao, công việc buổi sáng các nàng còn chưa có làm, bây giờ nhân lúc trời vẫn còn sáng, phải tranh thủ bù đắp mới được.
Ân, không phải là vì không thể ăn vô được nữa, đúng vậy.
Nhìn xem hai người hối hả rời đi, Nguyễn Thái vui vẻ cười lên vài tiếng, tự mình lẩm bẩm:
"Hắc hắc~ Bây giờ không ăn được, vậy thì để buổi tối ăn a~"
Lảm nhảm thêm vài câu, Nguyễn Thái mới ngước mặt lên quan sát.
Nhìn xem xung quanh cành tảo đã cao tới mạn thuyền.
Sắc mặt không khỏi trầm trọng xuống.
"Chậc~ Không nghĩ tới nhanh như vậy liền vào vòng trong, ha~ xem ra kế tiếp muốn tiến lên phải phí một chút công phu rồi."
Nguyên bản đã chậm lại không thể chậm hơn tốc độ, bây giờ lần nữa lại bị dày đặc rừng tảo hạn chế tốc độ.
Khiến cho thuyền nhỏ tốc độ tiến hạ xuống một bậc, để cho Nguyễn Thái không khỏi nhức đầu một phen.
Cũng may thuyền nhỏ bây giờ còn có thể tiến lên, bất quá rất nhanh liền có thể dừng lại được rồi.
Bất quá không sao, hắn còn chuẩn bị một vài lá bài tẩy, dùng để lật qua tình huống như vậy.
Cho nên hơi vuốt vuốt phình to nguyệt thái dương vài cái, Nguyễn Thái liền kích động nhìn xem xung quanh rậm rạp, tươi non cành tảo.
Thậm chí hắn còn vui vẻ giống như nông dân được mùa, mặt mày tuoie tắn không ngừng ngắt lấy vươn tới cành tảo.