Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 166: Phong phú món chay




Chương 166: Phong phú món chay

Thuyền nhỏ lần nữa khởi hành, rào rào vạch ra lục sắc nước biển, chậm rãi tiến về phía trước.

Cảnh sắc xung quanh cũng không ngừng chuyển biến.

Nguyên bản thưa thớt sinh vật rừng thực vật theo bọn hắn tiến sâu cào bên trong cũng bắt đầu xuất hiện đông đúc.

Đáng tiếc toàn bộ đều là không thể ăn, cũng không có công dụng gì côn trùng.

Ngược lại nguyên liệu nấu ăn lại thu thập được một đống.

Cụ thể bao nhiêu, hắn cũng không nhớ rõ nữa, chắc hẳn cũng có mười mấy loại a?

Vô cùng phong phú, hơn nữa cũng rất đa dạng.

Giống như bọn hắn phía trước thu được một đống cũng không biết nên gọi là củ hay quả, [Sân Mê].

Tên hơi kì cục một tí, nhưng hình dáng giống như một quả xanh lục khoai tây vậy, đương nhiên hương vị cũng rất tuyệt.

Ngoại trừ đống [Sân Mê] này để cho hắn hơi chú ý một chút, hắn còn để ý tới bọn hắn vừa mới thu được một đống nguyên liệu nấu ăn.

Tên gọi là [Đậu Lề] đến nỗi ngoại hình của nó?

Ân, từ bề ngoài nhìn vô cùng giống đậu hà lan, chỉ có điều hạt giống nhỏ hơn một chút, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, để cho Nguyễn Thái không khỏi thất vọng một phen.

"Đáng tiếc~ Nếu như số lượng nhiều một chút liền tốt rồi, có thể đem lên rang một trận, lại thêm vài ly ngọt ngào nước ép, chậc chậc~"

Cười cười vài cái, Nguyễn Thái nhẹ lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Chuyên tâm điều khiển thuyền nhỏ tiến lên, đồng thời không ngừng quan sát có nguyên liệu gì có thể thu được không.

-----

Thời gian trôi qua.

Vài tiếng sau.

Theo thuyền nhỏ không ngừng tiến lên, đi sâu vào [Rừng Tảo Hải Vực] nội bộ.

Mật độ thảm thực vật xung quanh cũng càng ngày càng dày đặc, khiến cho tốc độ củathuyền nhỏ, từng chút từng chút không ngừng hàng xuống.

Muốn giống như phía trước nhẹ nhàng tiến lên cũng là một nan đề.

Nhíu nhíu mày một chút, đưa mắt nhìn xem trước mặt nhỏ hẹp thủy đạo, Nguyễn Thái nhịn không được thở dài than:

"Haizz~ Xem ra đi tới đây đã là cực hạn rồi."

Tiếp đó hắn theo thói quen ngẩng đầu lên quan sát bầu trời một chút, phát hiện bây giờ đã giữa trưa.

Không khỏi gãi gãi đầu lẩm bẩm:

"Nhanh như vậy đã là buổi trưa rồi sao, đã như vậy cũng không cần phải vội vã, trước tiên điền no bụng lại tính."

Quay đầu lại, nhìn thấy hai cái nhóc con mặt mày đỏ bừng, vui vẻ đếm lấy núi nhỏ nguyên vật liệu.



Nguyễn Thái nhếch miệng cười nhạt, hô nhẹ:

"Khả Lỵ, Sopia, nghỉ tay một lúc a, ăn cơm."

Nghe được Nguyễn Thái âm thanh, hai cái nhóc con dừng tay lại một chút, hai mắt sáng lên, hoan hô:

Laa~?! (Ăn cơm? Ăn cơm!)

"Ân đâu, nhanh như vậy đã tới cơm trưa rồi sao? Chẹp~ Cũng không biết trưa nay ăn món gì, chắc hẳn rất phong phú a!"

Đón lấy hai người ánh mắt chờ mong, Nguyễn Thái chỉ cười cười, ôn nhu xoa nhẹ hai người đầu nhỏ, nói:

"Đương nhiên, dù sao hôm nay thu được nguyên liệu nấu ăn rất phong phú a, có thể làm thêm càng nhiều món ngon, hắc hắc~ Các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước a, ta đi nấu ăn đây."

Nói xong, Nguyễn Thái liền hào hứng quay người đi vào trong.

Hắc hắc~ Hôm nay thu được nguyên liệu nấu ăn thật sự quá nhiều, phải nấu thêm vài món mới được.

-----

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt một cái đã là hơn một tiếng sau.

Nhẹ nhàng, chậm rãi đem nóng bỏng nước sôi đổ ra, Nguyễn Thái cẩn thận vớt lấy, từng viên, từng viên nóng hổi [Sân Mê].

Nhìn xem to lớn bát gỗ lúc này đã chứa đầy ắp đậu luộc, Nguyễn Thái nhịn không được nhếch miệng lên cười:

"Xong, có thể lên bàn rồi."

Buổi trưa hôm nay mặc dù hắn chỉ dùng một tiếng nấu nướng, nhưng số lượng thức ăn tuyệt đối sẽ không ít.

Nói cho cùng thì thu hoạch cả buổi của bọn hắn đa phần là thực vật, rau, củ, quả.

Mà đối với loại nguyên liệu nấu ăn này, phương pháp nấu nướng vô cùng đơn giản.

Xào, nướng, luộc...

Mấy loại này thôi.

Hơn nữa cũng không cần hắn hao tốn công sức, phí công chế biến gì nhiều.

Chỉ cần thêm chút muối tinh khi nấu là được.

Bởi vì, toàn bộ hương vị, tinh túy của các loại nguyên liệu nấu ăn này chủ yếu là nhờ vào nước chấm cùng gia vị a!

Giống như một đĩa hành luộc, cũng không cần hắn làm kỳ công bao nhiêu, hắn chỉ cần làm tốt một chén vừa miệng, đậm đặc hương vị nước tương là có thể thăng hoa nó rồi.

Tuy đơn bạc, nhưng cũng lại là một loại đơn sơ mỹ thực a!

Hiển nhiên, Nguyễn Thái cũng hiểu rõ chính mình nên làm như thế nào để có thể đem vừa mới thu được, tươi non rau quả chế biến thành một bàn mỹ thực.

Bây giờ công tác nấu nướng đã xong xuôi, kế tiếp là nên tới khẩu thưởng thức mỹ thực rồi.

Đem bát gỗ để xuống, nhìn xem trước mặt không ngừng tản ra hơi nóng, muôn màu muôn vẻ bàn ăn.

Nguyễn Thái không khỏi chà chà tay vài cái, chờ mong nói:



"Chà~ Nhìn thật hấp dẫn, cũng không biết hương vị như thế nào, bất quá đi kèm với nước chấm gia truyền của ta, chắc chắn sẽ ăn rất ngon a?"

Liếm liếm khô khốc bờ môi, Nguyễn Thái cũng không có lập tức động đũa, ngược lại ngẩng đầu lên, nhìn hướng boong thuyền.

"Ân, thời gian cũng không sai biệt lắm, Khả Lỵ cùng Sopia cũng nên trở về rồi?"

Dứt lời.

Lạch ~ cạch~

Cửa gỗ cót két mở ra, lạch cạch kêu lên, kèm theo đó là hai đạo vui mừng tiếng kêu.

"Nguyễn Thái, bọn ta xong rồi!"

Laa~! (Ala ~ Ngươi nhờ sự tình, bọn ta đã làm xong rồi đây. A! Mỹ thực!)

Nhìn thấy trên bàn mỹ thực không ngừng tản ra hương khí, hai cái nhóc con không khỏi vui mừng quá đỗi.

Hai mắt sáng lên, vội vàng nắm chặt bát gỗ trong tay, nhao nhao chạy tới.

Thấy hai người hấp tấp mở ra chân nhỏ nhanh chóng chạy tới, Nguyễn Thái nhẹ nhàng đứng lên đỡ hai người.

Nhịn không được nhếch miệng cười mắng:

"Cẩn thận chút, cũng không có ai giành thức ăn với các ngươi a."

Rắn nhỏ nghe vậy liền không phục, quệt miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Có a~ Ngươi đó, thùng cơm lớn."

Cũng may lực chú ý của Nguyễn Thái lúc đang dồn về hai người đưa tới bát gỗ.

Bằng không, tối nay nàng liền muốn ăn bể bụng.

Trở lại mạch truyện.

Nhìn xem bên trong nhè nhẹ dính lại với nhau nhuyễn mạt, hạt lục.

Nguyễn Thái nhẹ chấm một ngụm, le lưỡi liếm thử.

Một loại hương vị cực kỳ cay nồng đột ngột từ đầu lưỡi bùng phát, để cho vị giác của hắn không khỏi rút rút một hồi.

Tê~ Hương vị này, tuyệt!

Hài lòng gật gật đầu, hướng hai cái nhóc con ném đi ánh mắt tán thưởng:

"Đã mài nhuyễn hoàn toàn, không có khối cục, Khả Lỵ, Sopia, các ngươi làm tốt lắm."

"Nhanh ngồi a, ta trộn thêm một chút gia vị nữa là có thể ăn cơm rồi."

Lại lu bu thêm một hồi, đem hai cái nhóc con mài nhuyễn [Thê Rễ] gia vị phân biệt gia nhập vào bên trong chén gỗ, khuấy đều lên.



Cứ thế.

Một chén siêu siêu cấp nước chấm, ra lò!

Nhìn xem trong veo nước cùng với nhàn nhạt bùng nổ hương vị, Nguyễn Thái cũng không nhịn được mà nhấp nhô yết hầu một cái.

Ực~

"Ăn a!"

Hắn cũng không đoái hoài gì nữa, nhẹ hô một tiếng, liền giống như sói đói vồ mồi, đưa tay gấp lấy đồ ăn trước mặt, chấm xuống.

Sực ~ Sực~

Nhìn thấy Nguyễn Thái thế mà không giảng thực đức, một mặt hưởng thụ, không ngừng nhanh chonga ngốn nghiến.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ không khỏi gấp gáp kêu lên:

"Đáng giận Nguyễn Thái, cũng không biết ăn chậm một chút."

Laa~! (Đừng nói nữa, nhanh chóng ăn a, bằng không liền bị hắn ăn hết!)

Đủ loại hương vị rau quả không ngừng nhảy nhót trên đầu lưỡi ba người bọn hắn.

Thanh thót mà ngọt ngào kèm theo chút đắng mùi rau kết hợp mới đậm đà, bạo tạc nước chấm, chớp mắt một cái liền xung kích xuyên phá ngươi người thành lũy vị giác.

Kế đó chính là bùi bùi mà đầy đặn, vào miệng xốp giòn [Sân Mê].

Nhìn như vô vị, nhưng hương vị lại vô hạn.

Mười mấy loại đặc sắc thức ăn chay để ba người híp mắt lại, hưởng thụ ngao du trong đó.

A~ (x3)

-----

Chờ bọn hắn uống no nê cũng đã hơn một tiếng sau.

Dịu nhẹ ánh nắng lúc này cũng trở nên nóng gắt lên.

Bất quá bên ngoài nhiệt độ cũng không mảy may ảnh hưởng bọn hắn một chút nào.

Thoải mái nằm bệch xuống sàn, hưởng thụ kêu lên.

Laa~ (Thật no~)

"Ân đâu, thức ăn hôm nay thật nhiều, hơn nữa còn rất mỹ vị đây."

Nghe được hai cái nhóc con tán thán, Nguyễn Thái cũng không khỏi đắc chí cười lên:

"Đó là đương nhiên, các ngươi cũng không nhìn là ai xuất thủ."

"Bất quá đây chỉ mới là khai vị, buổi tối còn có kinh hỉ a~"

Nghe vậy, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai mắt không khỏi sáng lên.

Dự định mở miệng hỏi thăm Nguyễn Thái kinh hỉ là cái gì thời điểm

Âm thanh hệ thống đột ngột vang lên, cắt đứt hai người vừa tới miệng lời nói.

Keng! Sự kiện... Diễn ra!