Chương 172: Xuất phát!
Cũng không lo được nước canh nóng bỏng.
Nguyễn Thái điên cuồng múc lấy từng muỗng lớn bỏ vào miệng.
Đậm đặc mằn mặn mùi biển kết hợp với thanh mát mùi thảo dược, để cho vị giác của hắn hưởng thụ được cực lớn thỏa mãn.
Lúc này hắn cũng đã không lo được tướng ăn của mình bất nhã như thế nào.
Há miệng thật to.
Ngụm lớn sụp soạt ăn canh uống thịt, muốn dừng cũng không dừng được.
Nhìn thấy Nguyễn Thái một bộ quỷ c·hết đói đầu thai, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai mắt sáng lên.
Bụng nhỏ cũng lần nữa gào khóc đòi ăn, khiến cho hai người cũng không kịp nói gì liền vội vàng gia nhập vào tổ đội ăn uống.
Sụp ~ xoạt ~
Theo một ngụm ấm áp canh rùa vào miệng, hai cái nhóc con liền bị hương vị của nó chinh phục.
Xinh xắn mí mắt khẽ híp lại, hơi hơi phẩm vị trên đầu lưỡi bùng nổ vị giác.
Cuồn cuộn hương vị hải lưu nhanh chóng lưu động xuyên qua yết hầu, ấm áp nhiệt độ cùng với phong phú cảm xúc để cho hai người nhịn không được thoải mái kêu lên:
"A~ Hương vị này làm sao có thể ngon như chứ~"
Laa~! (Đúng vậy đó, hương vị thật đặc biệt, thịt rùa dai dẳng nhưng lại vô cùng mềm mại, hơn nữa kình đạo cũng vô cùng tốt, hơn nữa nước canh còn mang theo một loại ấm áp chảy xuôi cảm xúc, quả thật quá ngon!)
Hai người chỉ kịp cảm thán vài câu liền vội vàng hé miệng ra, nhanh chóng ăn uống.
Không ăn nhanh không được a, chậm một chút liền bị Nguyễn Thái ăn hết rồi.
Cứ thế, ba người ngươi một ngụm, ta một ngụm, chỉ dùng thời gian vài chục phút liền gọn gàng dọn sạch 5-60 kg thang rùa.
-----
Vuốt vuốt phình lên bụng nhỏ, Nguyễn Thái thỏa mãn thở ra một hơi:
"Hô~ Sảng khoái!"
Rắn nhỏ híp mắt liếm liếm mềm nhuận bờ môi:
Laa~ (Chẹp~ Thật no~)
Dư vị mùi vị trong miệng một hồi, Khả Lỵ gật gật đầu nhỏ, nhu nhu nói:
"Ân đâu~"
Nhìn thấy hai người thỏa mãn lười biếng nằm xuống, Nguyễn Thái thần bí hề hề cười lên:
"Hắc hắc~ Các ngươi sẽ không quên mất phần thưởng ta nói lúc trưa rồi a?"
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ không khỏi sững sờ một chút mới lấy lại tinh thần.
Laa~ (Đúng nga~ Hồi trưa ngươi còn nói chờ buổi tối lại cho chúng ta kinh hỉ, kinh hỉ đâu?)
Khả Lỵ cũng hưng phấn hối thúc Nguyễn Thái nhanh chóng đem phần thưởng lấy ra:
"Ân đâu, ân đâu, ngươi cũng đừng nước đục thả câu nữa, nhanh lấy ra a."
"Được rồi, không đùa các ngươi nữa, chờ ta một chút."
Bóp bóp hai người tinh xảo mặt nhỏ vài cái, Nguyễn Thái cười cười đi vào phòng bếp
...
Chờ hắn trở lại, trên tay lúc này đã xuất hiện một cái nho nhỏ lồng hấp, bên ngoài còn đang không ngừng tản ra mỏng bỏng nhiệt khí.
"Tới rồi đây, tới rồi đây."
Nhìn xem bị bao phủ lại lồng hấp, rắn nhỏ manh manh ngoẹo đầu nhìn hắn:
Laa~? (Chẳng lẽ là thức ăn?)
Khi hắn đem lồng hấp đặt xuống, hai người không kịp chờ đợi, vội vàng bu lại, tò mò nhìn xem.
Ngửi ngửi trong không khí phiêu tán ra nhàn nhạt thơm ngát vị ngọt, Khả Lỵ hai mắt sáng lên:
"Đây là cái gì a~ Thơm quá~"
Nghe được Khả Lỵ âm thanh kinh ngạc, rắn nhỏ cũng không khỏi hiếu kỳ ngửi ngửi vài cái, một loại hương vị ngọt ngào bất giác liền tràn ngập khoang miệng.
Để cho rắn nhỏ nhịn không được giật mình kêu lên:
Laa~! (Đây là mùi gì, thật thơm!)
"Hắc hắc~ "
Nhìn thấy hai người phản ứng khả ái như vậy, Nguyễn Thái cười lên vài tiếng liền chậm rãi mở ra lồng hấp.
~ ~ ~
Từng đợt khối trắng từ bên trong theo không khí không ngừng chui vô, khiến cho mông lung khói trắng chậm rãi tràn ra ngoài, che lấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng chậm rãi yên tĩnh chờ lại, mở to hai mắt, chờ mong nhìn xem dần dần tan đi mê vụ.
Chỉ thấy bên trong lồng hấp lúc này đang yên tĩnh nằm lấy một khối mềm mại, màu vàng nhạt, tinh xảo bánh kem.
Mặc dù đơn giản, nhưng lại để cho hai người nhìn không chớp mắt.
Nhìn xem ngây ngẫn hai cái nhóc con, Nguyễn Thái gãi gãi đầu.
Đây chỉ là bánh kem thôi a, có cần kinh ngạc như vậy sao?
Hắn không hiểu lắc đầu vài cái, cũng không chờ hai người phản ứng, liền nhẹ nhàng ba đao chặt xuống, phân ra ba phần mềm mại bánh kem.
Xoa xoa hai người đầu nhỏ, Nguyễn Thái ôn hòa nói:
"Ăn a, đây chính là khó được mỹ thực a, các ngươi lại ngây người nữa, ta liền ăn hết a~"
Rắn nhỏ vội vàng lấy lại tinh thần, hốt hoảng kêu lên:
Laa~! (Của ta!)
Tiếp đó liền vung lên đuôi nhỏ, nhanh nhẹn từ trên tay hắn đoạt lấy đĩa bánh.
Khả Lỵ ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
Chậm rãi tiếp lấy Nguyễn Thái đưa tới bánh kem, nhoẻn miệng ngọt ngào cười lên:
"Hi ~ hi ~ Cảm tạ Nguyễn Thái. "
Tiếp đó ba liền vui thích hưởng thụ món này khó được bánh kem.
Về phần tại sao khó được?
Riêng chỉ nguyên liệu thôi cũng đã để hắn nhức đầu một phen.
Nguyên liệu đầu tiên cũng là nguyên liệu trọng yếu nhất, đó chính là đường.
Nhưng cmn, ở giữa mênh mông biển lớn, hắn lấy đâu ra đường a?
Cũng may buổi sáng hôm nay bọn hắn vừa bắt được một tổ [Sên Lục Thực] mặc dù phương thức sản xuất nguyên liệu của bọn nó một lời khó nói hết, nhưng nguyên liệu sản xuất ra lại vô cùng tuyệt hảo.
Bất quá vì làm ra chiếc bánh kem này, giữa triaw hắn không thể không ép bọn nó gia tăng năng lượng sản xuất, cho nên mấy ngày kế tiếp cũng đừng nghĩ tới loại nguyên liệu này nữa.
Khụ khụ, trở lại mạch truyện.
Mềm mại bánh ngọt vào miệng, ngọt ngào đến cực điểm hương vị chỉ dùng không tới một giây liền chinh phũ hai vị mỹ nữ vị giác.
Hai đôi bảo thật mắt to long lanh trừng lên, kinh hô:
Laa~! (Thật ngon!)
"Ân đâu, thật ngon!"
Nguyễn Thái cũng chậm rãi phẩm vị trong miệng ngọt ngào bánh ngọt, đầy đặn hương vị để hắn nhịn không được bình phẩm một chút:
"Ân, mềm mại mà ngọt ngào, ngọt mà không ngán hơn nữa còn theo một cổ thoang thoảng hương vị lá cây, quả thật rất ngon."
"Đáng tiếc nguyên liệu chế tạo lại quá ít, về sau chỉ có thể lâu lâu thưởng thức một lần rồi."
Nhẹ lắc đầu một cái, Nguyễn Thái cũng không lảm nhảm nữa, chuyên tâm vào thưởng thức mỹ thực trên tay.
Một đêm... Ân, "no nê" cứ thế trôi qua.
-----
Sáng hôm sau.
Vuốt vuốt rối bời đầu tóc, Nguyễn Thái chậm rãi đi tới boong thuyền.
Hít vào một ngụm mát mẻ không khí, hắn duỗi người một cái, thì thào:
"Hô~ Một ngày mới đã đến."
Nhìn xem trước mặt sinh cơ bừng bừng [Rừng Tảo Hải Vực].
Khóe miệng hắn không tự chủ được nhếch lên.
"Hi vọng hôm nay lại một ngày thu hoạch phong phú."
Lại xem xem to lớn thuyền nhỏ cùng với eo hẹp thủy đạo, Nguyễn Thái không khỏi cười gượng:
"Ầy, đương nhiên phải đem thuyền nhỏ thu nhỏ lại một chút, bằng không liền không cách nào tiến lên."
"Bất quá..."
Dừng một chút, Nguyễn Thái tự mình độc thoại:
"Trước tiên phải lấp đầy bụng nhỏ lại tính tiếp."
Lần nữa nhếch miệng cười nhạt, Nguyễn Thái không nhanh không chậm làm nóng người lên mới hài lòng trở về nấu ăn.
Thời gian lần nữa bắt đầu chuyển động...
Ăn uổng thỏa thuê một trận, Nguyễn Thái không nhanh không chậm manh theo hai cái nhóc con chậm rãi đi xuống tầng hầm.
Nhìn xem trước mặt từng cái giống như khớp nối cùng với bánh răng linh kiện, Khả Lỵ cùng với rắn nhỏ mặc dù vô cùng nghi hoặc.
Nhưng lại vô cùng an tĩnh, nhu thuận nhìn hắn.
Nguyễn Thái cũng không có trêu chọc các nàng, chỉ cười cười chỉ chỉ bên cạnh hai cái to lớn khớp nối, nói:
"Ầy~ Kế tiếp các ngươi chỉ cần giữ vững hai cái cây cột này được rồi, còn lại giao cho ta."
Laa~(Tưởng gì, ngươi cứ yên tâm a~)
"Ân đâu, ân đâu."
Lấy được hai người trả lời, nhìn xem hai cái nhóc con nghiêm túc giữ chặt mình chỉ khớp nối, hắn cũng không chần chờ nữa.
Đi tới bên cạnh, tiếp đó loay hoay tay chân một hồi.
Tạch ~ tạch ~ cách ~
Theo từng cái cơ quan khớp nối di chuyển, thuyền nhỏ cũng bắt đầu chấn động, to lớn thân thuyền chậm rãi, chậm rãi rút nhỏ xuống.
Hắc hawsc~ Đây là khi lúc hắn chế tạo thuyền nhỏ thời điểm, chính mình dung nhập vào một chút sáng ý.
Khiến cho thuyền nhỏ có vài loại hình thể, ứng đối các loại hoàn cảnh.
Hiển nhiên, tình cảnh trước mắt chính là như vậy.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái không khỏi cho mình đánh like một cái.
Không hổ là ta, quá cơ trí!
Về phần nguyên lý?
Cmn, toàn bộ chiếc thuyền hắn đều dùng nguyên liệu siêu phàm chế tạo, cho nên mang theo một chút đặc biệt không quá phận a.
Cho nên...
Xuất phát!