Chương 174: Buổi trưa vui vẻ
Nhanh chóng đem trước mặt nặng trĩu càng quýt hái xuống.
Chỉ dùng vài phút, trong tay hắn lúc này đã có thêm hơn chục quả [Quýt Muối].
Cảm nhận trong ngực cảm giác đầy ắp, Nguyễn Thái hài lòng thu tay lại, gật gật đầu lẩm bẩm:
"Ân, nhiêu đây chắc đủ rồi, chờ ăn uống xong xuôi lại thu hoạch tiếp."
Lúc này hắn giống như một cái nông dân được mùa, hí hửng nâng niu trong tay từng trái to mộng [Quýt Muối] thắng lợi đi vào phòng bếp.
Nhìn xem trước mặt mười mấy trái lớn chừng nắm tay [Quýt Muối] Nguyễn Thái xoa xoa cằm suy tư:
"Ầy ~ Kế tiếp làm món gì đây?"
Nguyễn Thái xoa xoa cằm một hồi, thâm thúy con ngươi chậm rãi sáng lên, búng tay một cái:
"Tách ~ Đúng vậy, liền làm món đó a!"
Nói làm liền làm, một tơ một hào chần chờ cũng không có.
Nguyễn Thái nhanh chóng đem một cái nặng nề cối xay từ trong góc lôi ra.
Tiếp đó hắn liền không nhanh không chậm, cẩn thận mài lấy [Quýt Muối] vỏ muối.
Không thể quá nhanh, cũng không thể quá chậm, tinh tế ước lượng xem từng cái vỏ muối dày bao nhiêu.
Đừng nhìn thể tích của [Quýt Muối] không nhỏ, lớn chừng nắm tay, nhưng lớp vỏ muối của nó vô cùng mỏng manh, chỉ có vài milimet mà thôi.
Theo từng đợt long lanh cam nhạt bụi muối rớt xuống, thịt quả của [Quýt Muối] cuối cùng cũng lộ ra trong mắt hắn.
Căng tròn mà óng ánh thịt quả dưới sự phản quang, lộ ra lộng lẫy mà rực rỡ màu sắc.
Một cổ nồng đậm tươi mát hương vị theo thịt quả bộc lộ mà bắt đầu bùng phát.
~ ~
Nhẹ ngửi trong không khí phiêu tán mùi vị ngọt ngào, Nguyễn Thái không khỏi say mê nhắm mắt, lẩm bẩm:
"Hương vị dìu dịu chua ngọt còn thoang thoảng một loại tinh khiết mặn nhạt, a, quả thật là một loại ngon miệng trái cây."
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn xem trong tay mộng nước quả quýt, Nguyễn Thái nhẹ liếm liếm môi vài cái, cười nhạt nói:
"Để ta xem xem mùi vị của ngươi như thế nào."
~ ~
Nhẹ nhàng từ trên căng tròn thịt quả tách ra một khối, hắn cũng không nói nhảm nữa, một ngụm liền bỏ vào miệng.
!!!
Chớp mắt một cái, nguyên bản khô ráo cổ họng liền bị đầy đặn, ngọt ngào nước quả tràn ngập khoang miệng.
Cảm nhận trong miệng cuộn trào xúc cảm cùng kinh người hương vị để cho Nguyễn Thái kinh ngạc trợn to mắt lên.
Ngọt ngào, thanh mát cùng với sâu sắc nhàn nhạt vị mặn để cho hắn không thể không cảm thán một chút.
"Hương vị này, một chữ, tuyệt!"
Phải biết, đây chỉ vẻn vẹn một miếng quýt nhỏ mà thôi, nhưng nhìn xem Nguyễn Thái căng phồng gò má cũng có thể biết lượng nước của nó kinh người cỡ nào.
"Chậc ~ Không hổ là siêu phàm nguyên liệu nấu ăn a!"
Hai mắt sáng rực nhìn xem trong cối tinh tế bột muối, Nguyễn Thái nóng bỏng thì thào một câu:
"Cũng không biết bột muối hương vị như thế nào."
Nhẹ nhàng đưa tay phết lên một chấm, Nguyễn Thái nhẹ nhàng nếm thử một phát.
Ân, giống như hắn nghĩ, không quá mặn nhưng cũng không quá nhạt, nhàn nhạt vị mặn kết hợp với ngọt ngạo vị chua, không chỉ không có để hương vị của nó biến mất, ngược lại còn nâng lên một tầng cao mới.
"Không hổ là thượng phẩm muối tinh!"
Lần nữa cảm thán một câu, Nguyễn Thái thu hồi tinh thần, đưa mắt nhìn xuống, khóe miệng nhẹ vểnh, lẩm bẩm:
"Như vậy... Nên bắt đầu rồi."
...
Vài tiếng trôi qua.
Nguyễn Thái chậm rãi từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng lấy chính là buổi trưa hôm nay.
Không có ngào ngạt hương khí khói trắng bốc lên, cũng không có nóng bóng nhiệt khí tản ra.
Có, cũng chính là một loại thơm ngát tươi mát hương thơm không ngừng tràn ngập trong khoang mũi.
Nồng đậm vị ngọt cùng với thanh mát hương vị để cho hai cái nhóc vui mừng đứng lên.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ tham lam ngửi lấy trong không khí thơm ngọt hương thơm, hai mắt tỏa sáng, hô:
Laa~! (Món gì a, chỉ ngửi thôi cũng thật dễ chịu!)
"Ân đâu, ân đâu!"
Nhìn xem hai cái nhóc con đã không kịp chờ đợi, Nguyễn Thái cười cười, đem trên tay to lớn mâm gỗ để xuống, ôn hòa nói:
"Hắc hắc ~ Tuyệt đối để các ngươi ăn thỏa thuê."
Nhẹ nhàng vuốt vuốt hai người đầu nhỏ, hắn nói tiếp:
"Mở ra a."
Nge vậy, hai cái nhóc con cũng không chờ đợi nữa, hớn hởi đem nắp gỗ mở ra.
Chỉ thấy chói lóe quang mang từ trong mâm bốc lên, chiếu sáng ba người con mắt.
Đây là... Biết phát sáng mỹ thực!!!
Khụ khụ, hình như đi nhầm studio, lại.
Theo nắp gỗ mở ra, một cổ nồng nặc, thanh mát hương vị từ trong bay ra.
Lập lòe cam quanh chiếu lên hai người mặt nhỏ, tinh xảo trắng bóng gương mặt hiển lên nhàn nhạt màu cam, khiến cho linh động, xin xắn hai người nhiễm lên nhàn nhạt hương vị ngọt ngào.
Khiến cho Nguyễn Thái đang đứng nhìn không khỏi khựng người một chút.
Ngây ngốc chăm chú nhìn xem trước mặt hai cái bưu vật.
Đến nỗi mỹ thực?
Có ngon, có đẹp bằng hai người trước mặt này không?
Laa~! (Oa~ Thật đẹp!)
"Ân đâu, đúng vậy a, thật giống như bảo thạch, hơn nữa còn long lanh như vậy, thật đẹp a."
Cũng may thất thần tâm chí trong phút chốc liền bị hai người âm thanh kinh ngạc đánh thức.
Gãi gãi đầu, Nguyễn Thái cười xòa giải thích:
"Đó là đương nhiên, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn siêu phàm, hơn nữa còn là nguyên liệu thượng hạng, rơi vào tay ra, đương nhiên phải đẹp rồi, không chỉ đẹp, còn phải ngon nữa mới được."
Nhìn xem trong mâm gỗ chất đầy bài biện tinh xảo mỹ thực, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi vui mừng một phen.
Hừ ~ hừ ~
Dù sao nguyên liệu tốt như vậy, không cẩn thận nấu ăn một phen quả thật không thể nói được.
Sau khi vắt hết chất xám trong óc, Nguyễn Thái cuối cùng quyết định bữa trưa hôm nay chính là tiệc hoa quả!
Hiển nhiên ăn mặn đã lâu khiến cho khẩu vị cũng bắt đầu kén, cho nên sau khi thưởng thức một hồi tươi nộn thịt quả, ba người không hẹn mà vui vẻ nhếch mép lên, hào hứng thưởng thức buổi trưa hôm nay.
Mặc dù chỉ ăn hoa quả, nhưng độ no cùng năng lượng siêu phàm cũng không kém chút nào, để cho ba người no nê càn quét một trận.
Hài lòng nhoài người xuống:
Laa~! (Thật no!)
"A~ Thật ngon!"
"Ợ ~ Thoải mái!"
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi, cuối cùng thoải mái, vui vẻ cười lên.
Ha ha~ hi ~ hi
...
Chuyển cảnh.
Bên ngoài, dưới đáy thuyền.
Một đám mềm mại mại rong biển giống như có sinh mệnh, chậm rãi vờn quanh [Tiến Lên Hào] không ngừng co rút, thu nhỏ lại vòng tròn.
Bất quá bọn nó giống như có sing mệnh, cũng không có gấp tiến công, chần chừ chờ đợi, quan sát.
...