Chương 32: Đảo quả tạ
"Chậc, vẫn phải dùng cái dùng cái đầu làm việc hiệu suất mới cao! Cũng không biết thịt quả của nó như thế nào đây?"
Nhìn xem đã vỡ tan thành từng mảnh vỏ ngoài [Quả san hô đá] hắn hài lòng gật gật đầu, chậc lưỡi cảm thán. tiếp đó chờ bình nước nhiệt độ thấp xuống một chút, hắn liền đưa tay vớt ra.
"Đây rồi!"
Từng cái mảnh vụn theo bàn tay hắn di chuyển, từng chút một đi ra, lại mò chốc lát, tay hắn giống như mò tới thứ gì, hơi nhẹ xoa, mũm mĩm, mềm mềm, vô cùng đàn hồi, hai mắt của hắn sáng lên, nhẹ kêu, nhanh chóng đem tay rút về, đưa mắt nhìn xem [Quả san hô đá] thịt quả, hắn bắt đầu bình phẩm.
"Ân, giống như thông tin nói vậy, thịt quả chỉ có tí tẹo, bề ngoài nhìn vô cùng giống quả trứng cá, ầy, không nói nữa, ăn đã rồi tính."
Cầm lấy trên tay màu trắng mềm mềm thịt quả, nhìn xem bên trong lấm tấm li ti hạt giống, hơi quan sát một hồi, hắn liền đem nó quăng vào miệng.
To bằng ngón cái thịt quả vào miệng, bị hắn không chút lưu tình cắn xuống, nhai nát, theo hàm răng cắn vỡ thịt quả màn nước, hương vị của nó liền bị vị giác của hắn từng chút một bắt lấy, cảm thụ, nhưng khác với mềm mại, ngon miệng vẻ ngoài, mùi vị của nó nói sao ta?
Chát chát, lại mặn mặn, xúc cảm vào lưỡi giống như ăn phải cát vậy, vô cùng khó ăn.
"Haizz~ Giống như kỹ năng nói vậy, vô cùng khó ăn."
Hai đầu lông mày hơi nhíu lại, hắn cố gắng nhai nát thịt quả từng chút một, tiếp đó liền nuốt xuống, ăn uống phải nhai kỹ nuốt chậm, phải chậm rãi thưởng thức hương vị, tuy cái này [Quả san hô đá] hơi khó ăn một chút, nhưng hắn cũng không phải chưa ăn qua so cái này còn khó ăn hơn thực vật, cho nên chỉ hơi thất vọng thịt quả mùi vị mà thôi, hắn thở dài một hơi, than vãn nói.
"Mấy cái này đặc thù công dụng thức ăn quá cmn biến thái đi, ăn một cái nhỏ bằng ngón cái thịt quả vậy mà ngứa như vậy!"
Mà theo thịt quả vào bụng, chỉ qua vài phút hắn liền cảm giác được toàn thân tê ngứa, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, dù cho hắn có chuẩn bị trước, nhưng chưa từng trải qua cho nên hắn vẫn hơi xem nhẹ, không nghĩ tới lại khủng bố như vậy, cảm thán một phen.
Tiếp đó hắn vội vàng lột sạch trên người quần áo, bắt đầu rèn luyện thân thể, di chuyển đi lực chú ý, bằng không hắn liền sợ mình nhịn không được cào ngứa, chậc, quá biến thái, thử tưởng tượng một đống côn trùng bò lúc nhúc trên người là cảm giác gì đây?
Không chỉ ngoài da, thậm chí là bắp thịt, nội tạng của hắn cũng không ngoại lệ, bị cổ này ngứa ngáy năng lượng dội rửa đi qua, ngứa đến hắn muốn xé ra thân thể của mình, cào cấu cho thoải mái một phen, nhưng hắn biết, đây đều là vô dụng, ngoài nhẫn nhịn chịu đựng cái này cảm giác khó chịu ra, hắn cũng không thể làm gì khác.
Cho nên hắn chỉ có thể để bản thân làm việc khác, di chuyển đi đại não của mình sang chỗ khác, hiển nhiên bây giờ hắn ngoại trừ không ngừng rèn luyện thân thể của mình, tiêu hóa một chút trong bụng vừa ăn thịt cá năng lượng, cũng không còn việc gì khác để làm, cho nên, cởi đồ ra a thiếu niên, hắc hắc.
Thời gian trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, toàn lực chú ý của hắn đều dồn vào đếm số lần mình luyện tập cũng không còn cảm nhận được gì khác, hiển nhiên, trên người ngứa ngáy cảm giác bị đầu não của hắn tạm thời che đậy, lãng quên đi, ngoài bắp thịt không ngừng rung động, cùng phập phồng hít thở ra, hắn cũng không còn để ý gì hết, thậm chí thẳng đến trên người đau ngứa cảm giác biến mất hắn cũng không phát giác ra được, vẫn hì hục cắm mặt tiếp tục rèn luyện.
"Cmn, luyện tập một chút liền tiêu hóa xong thịt quả rồi, cũng không biết phòng ngự tăng lên bao nhiêu."
Đợi đến hắn sức cùng lực kiệt, tu tu ừng ực uống vài ngụm lớn nước ngọt mới rời khỏi cảm giác đó, hắn mới phát giác ra trên người toàn thân đau ngứa biến mất, cmn kêu lên, cũng không để đến mềm nhũn cơ bắp, hắn vội vàng ngồi dậy, đưa tay sờ thử trên người làn da xúc cảm.
"Đệt, tăng thêm nhiều như vậy!"
Nguyên bản trải qua áp súc bắp thịt săn chắc làn da, bây giờ giống như thêm một tầng màng sắt vậy, săn chắc mà cứng cáp, hơi vuốt ve, nhéo nhéo một chút, hắn liền lấy ra vạn năng dao quân dụng, dùng sức tại trên ngón tay nhẹ vạch, tưởng chừng sắc bén lưỡi dao sẽ như cắt giấy, xé ra một đạo vết nhỏ chứ, nhưng không, lưỡi dao ngược lại từ trên ngón tay vụt qua, cũng không để lại một chút vết cắt nào, nhìn thấy kết quả như vậy, hắn kinh ngạc trợn mắt, kêu lên.
"Ầy, tuy phòng ngự mạnh hơn một chút, nhưng vẫn không thể tay không đỡ đao sắc được, bất quá chỉ cần ta đề thăng phòng ngự đủ cao, mình đồng da sắt cũng không phải nói chơi."
Thử nghiệm như vậy đã đủ rồi, hắn cũng không cần phải cắt ra làn da mới hiểu rõ phòng ngự của mình, cho nên liền đem dao quân dụng thu hồi, tiếp đó hơi tổng kết một phen, chỉ cần ta phòng ngự đủ mình, liền có thể chống cự đạn h·ạt n·hân bạo tạc.
"Nên đi ngủ."
-----
"Buổi chiều hẳn có thể tới nơi, nên đi ăn, buổi trưa lại câu cá, cứ vậy đi."
Chớp mắt hai ngày trôi qua, buổi sáng ngày thứ hai, lau đi trên trán mồ hôi, hắn nhìn xem bản đồ, so sánh khoảng cách một chút, nói, nói xong hắn liền thu hồi trúc can, đi vào phòng bếp, cũng không biết vợ hắn mấy ngày nay đi đâu, ngoại trừ nước biển vẫn là nước biển, hơn một ngày câu cá cũng không phát hiện được một cái bóng cá chứ nói chi là cá, thậm chí hắn thử câu đêm một chút, nhưng kết quả vẫn vậy.
Tay không mà về.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, thân thể lực lượng cũng không có [Cuồng bạo hải lưu] gia tốc rèn luyện, cho nên cũng không tăng trưởng gì nhiều, ngược lại tinh thần cùng cảm giác của hắn tăng trưởng một khoảng lớn, một ngày gần 16 giờ không ngừng nghỉ, cách nửa giờ liền sử dụng [Cảm giác cá] kỹ năng, điên cuồng rèn luyện phía dưới, để hắn hai cái thuộc tính có một bước lớn tăng trưởng, thời gian kéo dài 25 giây, phạm vi cảm giác 15 cm!
Rất nhanh từ trong phòng bếp truyền ra từng đợt hương thơm, hiển nhiên hắn đã bắt đầu nấu cơm, vài chục phút trôi qua, hắn mới sờ lên bụng mình, chậm rãi từ buồng thuyền đi ra.
"Ợ~ No bụng, tiếp tục câu cá thôi, hôm nay nhất định phải câu lên được một con cá!"
Ăn uống no bụng sau, ợ một hơi, hắn mới đem quần áo chuyên dụng mặc lên, treo lấy nóng bỏng mặt trời câu cá, tiếp đó hai mắt đấu chí tràn đầy, đem cần câu lấy ra, đại triển thân thủ một phen, lưỡi câu vẽ ra một đạo vòng cung, đáp xuống mặt nước.
Nhưng đáng tiếc là, câu cá cũng không phải kỹ thuật tốt là câu lên được, mà phải xem ông trời có thưởng cơm ăn hay không thôi, xung quanh lưỡi câu cũng không có lấy một con cá, hắn lấy cái gì câu lên?
"Cmn? Không lý nào không có cá a?"
Thẳng đến bầu trời tiến vào hoàng hôn, nhìn xem trước mặt thuyền nhỏ phía xa dần dần hiện rõ hình ảnh hòn đảo, hắn cũng không có câu lên được một con cá nào cả, hắn mới hậm hực thu hồi cần câu, chửi thề.
Bất quá tức giận tâm tình không tới chốc lát liền bị hắn thu hồi, khóe miệng chậm rãi kéo lên, cười nhạt, không câu được cá? Không quan trọng, lên đảo khám phá, thám hiểm không vui hơn sao?
Nhìn xem khoảng cách càng ngày càng gần hòn đảo, hắn liền bắt đầu toàn lực điều khiển thuyền nhỏ tiến lên, vài tiếng trôi qua, mặt trời dần dần ngã tối, thuyền nhỏ mới chậm rãi tới gần hòn đảo, chậc, nhìn núi làm ngựa c·hết a, nhìn thì rất gần, nhưng Mạo hiểm hào chạy hết tốc lực cũng phải mất gần hai tiếng thời gian mới đến nơi, ầy, cũng chỉ mới hơn 3 km mà thôi, cái này thì phải trách thuyền nhỏ rồi.
Ai biểu tốc độ nó chậm chi?
"Haizz~ Lại phải chờ ngày mai mới lên đảo được rồi."
Điều khiển thuyền nhỏ cách bờ hơn 200 mét khoảng cách, hắn mới để nó chậm rãi dừng lại, thả neo, nhìn xem đã bắt đầu tối đen bầu trời, hắn tiếc nuối thở dài một hơi, hơi lắc đầu liền quay người đi vào buồng.
Như bình thường ăn uống, ngủ nghỉ một đêm trôi qua, mặt trăng làm đêm cũng kết thúc, bắt đầu nhường chỗ cho mặt trời làm việc.
Oáp~~
Buổi sáng đến, nhu mọi khi, hắn dậy sớm rời giường, ngáp một hơi dài liền bắt đầu xúc miệng vệ sinh, tiếp đó nhanh chóng ăn uổng một phen, mang theo hào hứng tâm tình đi ra boong thuyền.
"Hi vọng hòn đảo hoang này không có nguy hiểm gì a."
Nhìn xem trước mặt bờ biển, hắn bắt đầu điều khiển thuyền nhỏ hướng mềm mại cát vàng thẳng tiến, hơn 200 mét khoảng cách, bị thuyền nhỏ ngạnh sinh dùng hơn 5 phút thời gian mới đi tới, nhìn xem phía xa tươi mát rừng cây, hắn thì thầm một phen.
Cũng không có gì ngoài ý muốn, thuyền nhỏ an toàn cập bờ, tiếp đó hắn liền thả neo, không kịp chờ đợi tung người nhảy xuống, giẫm lên ướt át cát biển, để lại một dấu sâu đậm vết chân, khác với hòn đảo phía trước, hòn đảo này vô cùng rộng lớn, đối diện còn liên kết với một hòn đảo khác, đủ để hắn thám hiểm một hồi.
Mà không phải chỉ đi lên chặt chút gỗ liền tiếp tục đi thuyền.
Hơi nghĩ nghĩ, hắn liền đem bản đồ mở ra, đặt tên cho hòn đảo này, tên gì đây? Ân, liền gọi đảo quả tạ đi, hai cái hòn đảo ở giữa có một dãy đất liền kết nối hai hòn đảo lại với nhau, nhìn vô cùng giống quả tạ, cứ vậy đi, tên vô cùng khít khao.
Nếu như hai hòn đảo này biết nói chuyện mà nói, tụi nó chắc chắn sẽ chửi hắn một phen, ai mượn?
Đã đặt tên bậy thì thôi, còn nghe vô cùng xấu nữa, ta cmn ngươi, xxx....
Đương nhiên đây đều là nếu như, mà trên đời này cũng không có nếu như, Nguyễn Thái cho hai hòn đảo này đặt tên xong, liền hài lòng gật gật đầu, suy nghĩ tên mình đặt quá đúng, tiếp đó liền chuẩn bị một phen, chuẩn bị dạo quanh hòn đảo một vòng.