Chương 60: Giằng co
Tranh chấp không tới vài giây liền lấy nhàm chán kết cục mà kết thúc.
Nhìn thấy thơm ngon đồ ăn b·ị c·ướp mất, cả đám cá bay mất hưng rời đi, để lại con kia đầy mặt đắc ý cá bay, mặc dù tụi nó lấy gió bão làm thức ăn, nhưng ai lại ngại nếm thử mỹ thực đây?
Cho nên khi bọn nó phát hiện cái này phát sáng đồ ăn mới hí hửng, chen nhau tranh đoạt đồ ăn.
Nhưng, cái này cũng không phải mỹ thực gì hết, chẳng qua là một viên đạn bọc đường mà thôi.
Đáng tiếc con cá này cũng không biết mình sắp gặp phải nguy hiểm, vẫn dương dương tự đắc hướng đồng loại khoe khoang, vẫn không phát giác được trong miệng lúc này đã thêm một chút sắc bén dị vật, bén nhọn lưỡi câu xuyên qua màng thịt, ghim thật chặt vào khoang miệng của nó.
-----
Mạo Hiểm Hào, boong thuyền.
"Cắn câu!"
Cảm nhận được từ dây câu truyền đến giật giật xúc cảm, Nguyễn Thái hơi đè thấp nón lá xuống, khóe miệng nhẹ kéo lên, cười nhạt, phun ra hai từ liền toàn lực giật cần câu lên.
Từng đợt hưng phấn truyền khắp toàn thân, để hắn nhịn không được dùng sức càng nhiều, lực lượng khổng lồ đè ép, kéo căng khiến cho trúc can chớp mắt biến dạng, khiến cho thẳng tắp thon dài trúc can bị hắn kéo thành một đạo vòng cung.
Mà ở đầu bên kia dây câu, đã bị cá lớn nuốt vào bụng lưỡi câu lúc này cũng bắt đầu phát lực, theo Nguyễn Thái kéo lên cần câu, dây câu bị kéo thẳng khiến cho lưỡi câu bị kéo về một đoạn, nguyên bản lưỡi câu chỉ xuyên qua cá lớn một chút màn thịt, cũng không có sâu bao nhiêu.
Chỉ cần cá lớn hơi giẫy giụa một tí liền có thể dễ dàng đem trong miệng dị vật đẩy ra, lúc này lại bị hắn dùng sức kéo về, để cho sắc bén lưỡi câu xuyên qua cái kia mờ nhạt màn thịt, đâm thật sâu vào da thịt của cá lớn, xiết chặt lại.
Đột ngột xuất hiện xuyên thịt đau đớn để cho đang tại đắc ý cá lớn giật mình một phen, hốt hoảng nhảy dựng lên, chưa chờ nó phản ứng lại, cái kia đau đớn lần nữa đánh tới, từng cái xé rách cảm giác không ngừng xuất hiện trong miệng nó, để nó đau đớn không thôi, chỉ có thể mặc cho đau đớn kéo đi.
Xung quanh đồng bạn nhìn thấy cá lớn đột ngột quay đầu rời đi, trên mặt nhăn nhó đau đớn, nhìn vô cùng thống khổ, nhưng tụi nó cũng không có để ý, chỉ hơi nghi hoặc nhìn nó một chút, liền quay đầu rời khỏi khu vực này.
Hắc hắc, diễn, ngươi cứ diễn a, muốn thu hút ánh mắt của  chúng ta? Nằm mơ a.
Nếu như cá lớn biết mình chỉ đắc ý một chút, tiện tiện một chút khiến cho đồng loại chán ghét, không có để ý tới nó tình trạng kỳ lạ, nói không chừng sẽ hối hận khóc rồi a?
"Haizz~ Nhanh như vậy đã đi rồi sao, bất quá không sao, có thể câu được một con xem như rất may mắn rồi."
Mờ mờ bóng đen theo đàn cá bay vào nước cũng đi theo biến mất, nhìn thấy phía xa từng cái bóng đen từ trong tầm mắt rời đi, Nguyễn Thái đáng tiếc thở dài một hơi, thì thầm một phen, nhưng rất nhanh bị hắn lắc đầu xua tan.
Có thể câu được một con, còn tham lam cái gì nữa, tham thì thâm, đạo lý này hắn vẫn hiểu, cho nên sau khi quăng đi tiếc nuối ý nghĩ, hắn liền tập trung tinh thần, chuẩn bị đối diện sắp tới bão tố thế công.
Hắn có cảm giác lần thả câu này sẽ vô cùng hung hiểm, làm không tốt có thể cùng trúc can nói tạm biệt, cho nên hắn không thể sơ ý được.
Giống như hắn nghĩ vậy, sau khi trải qua ban sơ hoảng sợ, cá lớn bị hắn kéo đi vài chục mét cuối cùng cũng lấy lại tâm thần, biết mình không thể lại như vậy được nữa, bằng không chờ nó chỉ có một con đường c·hết.
Tại dưới ảm giác t·ử v·ong kích thích, nó kinh hoảng nhịn xuống đau đớn, bắt đầu phản kháng lại, tính toán quay đầu dùng hết toàn lực bay đi.
Nhưng để nó hoảng sợ hơn chính là, khi nó quay đầu nhìn xem cũng không nhìn thấy một cái đồng loại thân ảnh, chỉ còn lại một mình nó, cô độc, khủng hoảng, kinh sợ... Các loại cảm xúc không ngừng đập thẳng vào tâm trí, khiến cho nó vừa bay ra một đoạn khoảng cách liền dừng lại, thân thể không tự chủ được run lên vài cái.
Đồng loại của ta đâu?
Ta bị bỏ rơi?
...
Đủ loại ý nghĩ không ngừng nhảy ra, để cho nó kém chút tuyệt vọng từ bỏ sinh mệnh.
A~ Cảm xúc a, đây là trí tuệ đánh đổi giá lớn, nếu như nó chỉ là một con cá bình thường thì cũng sẽ không có nhiều suy nghĩ như vậy, chỉ sẽ dùng hết toàn lực, tranh thủ một tia sống sót, nhưng nó cũng không phải một con cá bình thường, mà là một con cá có trí tuệ, sẽ bị cảm xúc chi phối.
Cảm thán đủ rồi, trở về truyện chính.
"Cơ hội!"
Mặc kệ cá lớn tâm tình như thế nào, Nguyễn Thái chỉ hơi nghi hoặc tại sao cá lớn vừa mới phát lực liền dừng lại, nhưng hắn biết đây là cơ hội khó được, cười lên một tiếng, vội vàng kéo động ổ quay.
Theo hắn toàn lực xoay tròn ổ quay, dây câu nhanh chóng kéo lê vài trăm kg cá lớn trở về.
Mà ở đầu bên kia lưỡi câu, đang tại thẩn thờ cá lớn đột ngột bị trong miệng đau nhức đánh thức tỉnh hồn lại, hoảng sợ phát hiện cái kia giống như tử thần lực kéo lại tới, lần nữa kích thích thần kinh của nó, bản năng cầu sinh không ngừng thôi thúc, để nó nhanh chạy đi, dục vọng sống sót lấp đầy tâm trí, khiến nó quên đi đồng loại rời bỏ ý nghĩ, chỉ muốn dốc hết sức bay về phía trước.
"Muốn chạy? Trễ!"
Nhìn xem đã bị kéo đến trước mặt, chỉ còn vài chục mét liền có thể chạm tới con mồi, hắn làm sao có thể để nó như nguyện chạy trốn?
Gầm nhẹ một tiếng, cơ thể gồng hết sức, cường tráng hai tay đem trúc can kéo ra phía sau, khiến cho thân can cong tới cực hạn, chỉ cần cong thêm một tí liền có thể chào tạm biệt được rồi.
Nhưng cá lớn cũng không phải đèn đã cạn dầu, mặc dù phía trước thất thần để cho hắn kéo tới vài chục mét khoảng cách, nhưng thể lực của nó vô cùng dồi dào, huống chi tại t·ử v·ong hối thúc phía dưới, nó cũng đã đem đau đớn quên đi, chỉ có thể hoảng sợ dùng hết sức lao tới.
Sợ hãi t·ử v·ong để cho nó phát huy vượt qua bình thường sức mạnh cùng tốc độ, cường đại lực lượng lao tới để cho dây câu hơi run vài cái, đem hắn kéo lê một đoạn.
"Lên! Cho! Ta!!"
Cảm nhận được thân thể bị cá lớn lực lượng chậm rãi kéo về phía trước, Nguyễn Thái bộc phát toàn thân lực lượng, hai chân chống xuống mạn thuyền, từng cộng gân xanh, mạch máu từ thân thể nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng, gầm to.
Theo hắn bạo phát sức mạnh, thành công cùng cá lớn chống lại, nhưng trận chiến cũng chưa kết thúc, ngược lại càng thêm gay go hơn, tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Một người một cá tiến vào kéo co thời gian, hai cổ sức mạnh cường đại giằng co để cho cần câu không ngừng run rẩy, đã đạt tới trúc can cực hạn, hơi không cẩn thận, có thể một giây sau liền sẽ ứng thanh vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn biết, nếu như cứ tiếp tục như thế, trúc can sẽ không chịu nổi lực lượng của hắn cùng cá lớn mà đứt gãy, nhưng, hắn không cam lòng a, phía trước nhân lúc cá lớn sơ ý, để hắn may mắn đem nó kéo tới trước mặt, nhưng trải qua một phen giằng co để cho hắn biết được lực lượng của con cá lớn này lớn hơn mình.
Nếu như hắn bây giờ buông tay mà nói, khả năng cao nó sẽ lao ra dây câu khoảng cách cực hạn, cùng hắn nói bye, trước mặt chính là cơ hội duy nhất của hắn, cơ hội câu được con cá này.
Rắc~ rắc ~
Lại vài giây trôi qua, thân trúc gần như cong dẹp lại phát ra rắc rắc âm thanh, nghe được âm thanh này, sắc mặt của hắn hơi chuyển đổi.