Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 65: Phở?!!




Chương 65: Phở?!!

"Thế nào? Hương vị cũng không tệ lắm phải không?"

Nhìn xem Sopia một mặt thỏa mãn, hắn nhẹ cười, nói một câu.

La~!

Nghe được hắn lời nói, Sopia nâng lên đầu nhỏ, gật đầu một cái, tán đồng, ân, hương vị rất không tệ, ấm ấm, ngọt ngọt, lại mang theo chút cay cay, cảm giác sau khi uống vô cùng tốt.

"Hô~ Ấm người hơn rồi, haizz~ nhựa cây quá ít, bằng không liền làm thêm vài bát rồi."

Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo chậm rãi bị xua tan, hắn nhẹ hà một hơi, thoải mái nói, lại uống vài ngụm nước trà, nhìn xem trong bát chỉ còn lại vài tí cặn nước, Nguyễn Thái thở dài than.

Đáng tiếc nhựa cây không nhiều, chỉ riêng làm hai bát trà này đã hao gần hết tồn kho của hắn, chỉ còn một chút ít ỏi, dự phòng lấy ra giải thèm a.

Than vãn một chút, hắn liền lắc đầu, suy nghĩ kế tiếp nên làm món gì, một bên trầm tư, một bên sờ cằm, hắn bất giác quay đầu sang quan sát rắn nhỏ, nhìn xem nàng vẫn còn đang chậm rãi thưởng thức trong bát nước trà.

"Ầy, nên làm món gì đây? A~ Có!"

Hai mắt hắn sáng lên, giống như nghĩ tới nên làm món gì, a lên một tiếng, nghĩ tới liền làm, nhanh chóng xoắn tay áo lên, lu bù móc ra nguyên liệu nấu ăn.

Từng khối to bự đã bị xử lý, sơ chế hoàn tất trắng mềm thịt cá bị hắn lấy ra, tiếp đó là một đống bình bình lọ lọ ống gỗ, ân, đây là hắn thu thập chỉnh lý vài ngày gia vị, mặn, ngọt, cay, chua, đắng đều có hết, đến nỗi số lượng nhiều ít, hmm... haizz~

Nói chung, mặc dù gia vị đều có đủ, nhưng số lượng cũng không nhiều, lấy hắn cùng Sopia lượng ăn một ngày, chỉ chút ít gia vị như vậy, chỉ đủ hắn cùng rắn nhỏ ăn vài ngày mà thôi, bất quá không sao, chờ [Đại Phong Bạo] đi qua, hẳn là có thể thu hoạch thêm một đống nguyên liệu, nhiêu đây gia vị đã đủ dùng rồi.

Theo gia vị bị hắn lấy ra hết, kế tiếp chính là rau củ quả, rau dại ăn được, hơn nữa hương vị không tệ, còn có dược lý tác dụng đều bị hắn không bỏ sót, hái tận gốc mang đi, cũng may, mặc dù hoàn cảnh đơn sơ, nhưng hắn bảo quản vô cùng tốt, nguyên bản tươi tốt rau cỏ đi qua một ngày thời gian chỉ có vài điểm tấm vàng mà thôi.

Chỉ cần hơi xử lý một chút liền có thể ngon lành ăn uống rồi.

Lại từ balo lấy ra vài viên trái cây xem như món tráng miệng, hắn mới bắt đầu động thủ nấu ăn.

-----

Thời gian giống như thoi đưa, chớp mắt đã là hơn một tiếng sau.



Ùng~ ùng~ ục~

La~?

Lúc này bụng nhỏ cùng Sopia đã đói móc meo, bắt đầu gào khóc đòi ăn, cảm nhận được phần bụng không ngừng kêu lên chuyển động, lại nhìn xem Sopia hai mắt long lanh nhìn mình, hắn cũng bất đắc dĩ lắm a.

"Ráng lên, chờ thêm một chút liền có thể ăn rồi. trước tiên ăn tạm a."

Hơi cổ vũ rắn nhỏ một câu, hắn liền lấy ra một chút thức ăn dự trữ đút cho nàng, đương nhiên đây cũng không phải lần đầu, phía trước hắn sợ nàng đói quá, liền mang một chút ra lót dạ, nhưng cũng không nhiều, thức ăn dự trữ là thức ăn dự trữ, mặc dù có balo cất giữ, sẽ không mất đi hương vị cùng nhiệt độ, nhưng toàn bộ đều là hắn nhanh chóng nấu ăn mà làm, không đến nỗi dở tệ, nhưng cũng không ngon đến đâu.

Chỉ có thể xem như lót dạ khai vị a.

Ực~

"Nhanh, vài phút nữa liền có thể ăn rồi."

Nhìn xem trong mai rùa không ngừng sôi trào nước nóng, ngửi lấy bay lên hương khí, nước bọt nhịn không được, từ khóe miệng bài tiết ra, yết hầu nhấp nhô một cái, ực một tiếng.

La~!

Nghe được sắp có thể ăn, nguyên bản yểu xìu cuộn tròn rắn nhỏ nhảy dựng lên, vui vẻ kêu một tiếng.

Lại vài phút trôi qua.

"Ân! Có thể ăn rồi."

Cảm nhận thời gian đã tới, hắn nhanh chóng đem mai rùa dỡ xuống, nhìn xem trong mai óng ánh trong suốt nước canh, hắn hài lòng gật đầu, nói.

Tiếp đó lại từ trên gác cầm vài cái bát lớn lấy xuống, đã nói là mở tiệc, chỉ ăn một món, làm sao có thể gọi là tiệc đây?

Khai vị là một bát gỏi salad rau dại, món chính là nồi canh thuốc này, mà tráng miệng chính là một đống hoa quả dại mà thôi, ân, bổ sung thêm vài trái [Đài Sữa] nếm nếm một chút hương vị sữa tươi.

Đừng nhìn món ăn không nhiều, nhưng thời gian nấu nướng cũng không ngắn, đương nhiên cũng không phải vì cách nấu rườm rà mà tốn thời gian, chỉ là số lượng nấu hơi nhiều thôi.



Không nói nữa, bụng đã dán đến lưng rồi, ăn đã lại tính.

La~~

Nhìn xem hắn bưng xuống từng bát mỹ thực, Sopia nhanh chóng bò lại, hai mắt mở to nhìn xem đầy màu đầy sắc thức ăn, nước mắt bất giác cũng từ khóe miệng rơi xuống, hạnh phúc kêu lên.

"Hắc hắc, có thể ăn rồi, thả miệng mà ăn, ta ăn trước đây."

Nhẹ sờ đầu nàng một chút, Nguyễn Thái ôn nhu nói một tiếng, đem đặc chế muỗng đưa tới trước mặt nàng liền bắt đầu động thủ, múc một ngụm canh nóng đưa vào miệng, sụp soạt uống hết.

Đây là thói quen của hắn, mỗi khi ăn đồ nước đều sẽ quen thuộc uống một ngụm canh nóng trước đã, không chỉ trơn hầu, khai vị, hơn nữa còn ất ấm người, không phải sao?

Muỗng gỗ vào miệng, ấm nóng nước canh kích thích lên nguội lạnh đầu lưỡi, từng cổ mặn, ngọt cùng thơm ngát hải sản hương vị chớp mắt đã tràn ngập khoang miệng, tiếp đó là nồng đậm cay nồng hương vị xung kích thẳng vào vị giác của hắn.

Tuy nói nồi mai rùa này là nồi canh thuốc, nhưng đây là dược thiện, mà không phải thuốc uống bình thường, không chỉ không có đắng nghét hương vị, ngược lại thảo dược mùi thơm kết hợp với hải sản hương vị, tạo thành một đạo đặc sắc món ăn, hương vị có thể nói vô cùng tuyệt!

Sau khi uống xong một ngụm canh, hắn nhẹ nhàng đem đũa gỗ dời sang bên cạnh, chuẩn xác gắp lên một đám trộn lại với nhau rau dại đưa vào miệng.

Sực~ sực ~

Hơi nhai vài cái, từng cổ thanh thanh cảm giác cùng chua, ngọt hương vị nhanh chóng lấp đầy đầu lưỡi, để hắn nhịn không được gấp lên, ăn thêm vài cái.

"Chậc~ Chua chua, ngọt ngọt, lại thêm chút đắng đắng, hương vị không tệ."

Chờ đem nhai nát thành bã thức ăn nuốt xuống, Nguyễn Thái chậc lưỡi một tiếng, bắt đầu bình phẩm hương vị.

Mặc dù thiếu thốn nguyên liệu, nhưng bát gỏi salad này hương vị cũng không tệ lắm, đều có gỏi rau tinh túy, xem như món khai vị cũng không kém.

Rắn nhỏ bên cạnh nhìn xem hắn một bộ động tác, bắt trước làm theo, trước tiên uống một canh, lại múc vài muỗng rau, chậm rãi nhai nuốt.

La~!

Tiếp đó hai mắt mở to, kinh ngạc kêu lên, a, cái này chẳng phải là cỏ sao? Sao lại ngon như vậy!



Nhắm mắt lại hưởng thụ hương vị trong miệng một hồi, chờ nàng mở mắt ra lúc, thần sắc đều tràn đầy vui vẻ, vùi đầu xuống, nhanh chóng ngốn nghiến trong bát rau dại.

"Ầy, ầy, chừa cho ta một chút nữa."

Nhìn thấy nàng tham ăn bộ dáng, hắn nhẹ kêu lên, tiếp đó cũng gia nhập vào càn quét mỹ thức.

Gần mười phút sau.

Một bát lớn gỏi rau bị một người một rắn ăn không còn một móng, chỉ để lại lẻ tẻ vài hạt gia vị, ăn xong hết món khai vị, cả hai người đều lộ ra một bộ chưa thỏa mãn b·iểu t·ình, le lưỡi ra liếm môi vài cái.

La~

"Ân, chỉ mới khai vị mà thôi, kế tiếp mới là món chính."

Nghe được Sopia âm thanh, Nguyễn Thái gật đầu, nói.

Mà lúc này, nước canh bên trong mai rùa tại thời gian trôi qua nhiệt độ đã dịu xuống đi một chút, không đến mức vừa vào miệng liền phỏng lưỡi, lúc này không nhân lúc còn nóng ăn uống, còn chờ lúc nào nữa, chẳng lẽ nguội rồi mới ăn sao?

Chậm rãi dùng muôi gỗ đưa vào trong mai, từng muôi từng muôi múc ra, không tới chốc lát, hai bát phở... hải sản xuất hiện trước mặt hai người.

Ph..ở??

Cmn!

Ở đâu ra bột để hắn làm phở???

"Hít~ Ực~ Cũng không biết hương vị như thế nào."

Nhìn xem trong bát óng ánh, trong suốt sợi phở cùng lấm tấm trắng hồng thịt cá, Nguyễn Thái hít sâu một hơi, ngửi lấy cái kia ấm áp hương khí, yết hầu không tự chủ được ực một tiếng, chờ mong nói.

Không sai, nồi canh này, hắn nấu chính là phở!

Đến nỗi từ đâu ra bột để hắn làm phở, hahaha, sẽ không phải có người nghĩ đống phở này làm từ bột a?

Nếu như tinh tế quan sát, sẽ có người ngạc nhiên phát hiện trong bát sợi phở vô cùng trong suốt, long lanh, vô cùng mỹ lệ, không giống như từ bột mì tạo thành.

Nhớ tới phía trước hắn câu được đám [Cá Lê Ban] kia không?

Con nào con nấy cũng to bự vài mét, phần ăn được ngoại trừ thịt cá cùng số ít nội tạng, thì còn có gân của nó nữa, không sai, đống sợi phở này chính là làm từ gân cá mà thành!