Chương 96: Đảo giữa hồ
Sau khi tạm biệt đám [Bọ Đá] Nguyễn Thái mang theo rắn nhỏ nhanh chóng rời đi rừng cây, thẳng hướng tiến về trung tâm hòn đảo.
Chớp mắt một cái đã là vài chục phút sau.
Trong khoảng thời gian này trôi qua, Nguyễn Thái cuối cùng cũng được như nguyện chạy tới trung tâm hòn đảo.
Chỉ có điều trong lòng hắn lúc này tràn ngập thất vọng không thôi.
Mặc dù nói cả một đoạn đường hắn đều nhanh chóng gấp rút tiến lên, nhưng không có nghĩa hắn không có để ý xung quanh.
Nguyên bản hắn tưởng chừng tài nguyên bên trong đảo nhỏ sẽ so với bên ngoài dồi dào hơn rất nhiều lần, để hắn kiếm đầy bồn đầy bát một trận.
Nhưng cmn!
Ai sẽ nghĩ tới đảo nhỏ tài nguyên nội bộ sẽ kém như vậy chứ?
Ngoại trừ đâu đâu cũng thấy sụp đổ cổ thụ thì ngay cả một cái siêu phàm thực vật cũng không có, để hắn khó chịu không thôi.
Phía trước hắn chỉ đi dạo một chút liền tìm được cả một rừng [Cây Sắt Khổng] cùng với mấy chục cọng [Cỏ Thạch Lân] nhưng bây giờ thì sao?
Cả một buổi liền từ bên ngoài chạy đến trung tâm, đừng nói nhìn thấy một cái thích hợp nơi trú ẩn, ngay cả một cái siêu phàm tài nguyên cũng không có!
Không đúng, ngay cả một cái hữu dụng tài nguyên cũng không có, đây mới là nguyên nhân chính để hắn bực bội khó chịu.
Dù sao cả một hòn đảo lớn như vậy, ngoài trừ gỗ cùng gỗ thì cũng không có vật gì khác, nói ra ai sẽ tin?
Nhưng hắn có thể làm gì đây? Dù sao vận may của mình dùng hết rồi thì chịu thôi.
Bất quá hắn cũng không phải không có thu hoạch, ân, một chút dập nát gia vị a, cũng may chỉ cần hơi xử lý một chút liền có thể sử dụng rồi.
Haizz~
Trong lòng thở dài một hơi, Nguyễn Thái lắc lắc đầu, thở dài một hơi bình phục lại tâm tình của mình.
Nhìn xem khoảng cách của mình cách trung tâm hòn đảo cũng không xa, Nguyễn Thái chậm rãi nhẹ lại cước bộ, trong lòng hơi chờ mong một tí.
Dù sao rộng rãi tầm nhìn để cho hắn từ xa liền mơ hồ nhìn thấy cảnh tuợng phía trước.
Nếu như hắn không nhìn lầm mà nói, trung tâm hòn đảo vậy mà lại có một cái hồ, bất quá cũng không lớn bao nhiêu, chỉ vài trăm mét vuông mà thôi.
Lại vài phút trôi qua.
Nguyễn Thái cuối cùng cũng đi tới trung tâm hòn đảo.
Lúc này hắn mới thấy rõ cảnh tượng xung quanh, nguyên bản háo hức tâm tình cũng lạnh xuống, đáng tiếc chậc lưỡi than:
"Cảnh đẹp như vậy, chậc~ Đáng tiếc không thể nhìn thấy."
Xung quanh hồ nước là một mảnh mêng mông biển hoa, đáng tiếc đã bị s·óng t·hần tàn phá một phen, khiến cho cả một vùng yếu ớt hoa cỏ bị chà đạp không còn một cọng, để cho hắn tiếc nuối không thôi.
Nếu như hắn có thể tới sớm hơn một chút, hoặc [Đại Phong Bạo] tới trễ hơn một chút thì tốt biết mấy.
Chỉ có điều trên đời này không có nếu như, haizz~
Laa~ (Đúng vậy a, thật đáng tiếc.)
Nghe được Nguyễn Thái cảm khái, rắn nhỏ nhìn xem đã nát bấy biển hoa, trong mắt tràn ngập tiếc nuối, tán đồng, kêu nhẹ.
Ngây người nhìn xem biển hoa một hồi, Nguyễn Thái mới chậm rãi lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh.
Ánh mắt hơi quét qua trước mặt hồ nước một cái, Nguyễn Thái kinh ngạc kêu lên:
"A~ Không nghĩ tới giữa hồ vậy mà có một tòa đảo nhỏ, hơn nữa còn có một gốc cổ thụ?"
Đương nhiên cổ thụ cũng không thoát khỏi đổ ngã vận mệnh, to lớn thân cây đứt gãy sập xuống, tạo thành một cây cầu gỗ, bắt ngang từ trong đảo ra ngoài hồ.
Sau khi kinh ngạc đi qua, Nguyễn Thái liền nhíu mày lại, trầm tư một chút, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Không đúng! Cổ thụ to như vậy, không có lý nào mà ta không để ý trước được, có thể xác định đảo giữa hồ có vấn đề, hơn nữa vấn đề vô cùng lớn."
Đắn đo một hồi, trong lòng Nguyễn Thái xoắn xuýt không thôi.
"Đi hay là không đi đây?"
Đi, khả năng cao sẽ gặp phải nguy hiểm.
Không đi, khả năng cao bỏ lỡ kỳ ngộ.
Bất cứ lựa chọn nào cũng đều để hắn do dự không thôi.
Nếu như tay phải của hắn không có b·ị t·hương mà nói, hắn sẽ không chút do dự mà lựa chọn đi xem một chút.
Nhưng bây giờ?
Vẫn ổn một tay trước a, chờ tay phải hồi phục lại tính.
Nghĩ mãi không ra nên lựa chọn như thế nào, Nguyễn Thái bất đắc dĩ thở dài một hơi, gãi gãi đầu nhìn xem rắn nhỏ, hỏi ý:
"Haizz~ Sopia a~ Ngươi nói ta nên đi hay là không đi đây?"
Laa~? (Đi a, tại sao lại không đi?)
Nghe được rắn nhỏ lựa chọn, Nguyễn Thái hơi châm chước một chút, nhắm mắt lại cảm giác.
Trực giác cũng không có cảm nhận được nguy hiểm dự báo vang lên, để hắn hơi yên tâm một chút.
Lúc này trong lòng hắn giống như đã hạ quyết định.
Khoé miệng nhẹ nhàng kéo lên, gật đầu cười nói:
"Đúng vậy a, tại sao lại không đi đây? Đi thôi!"
Nói xong hắn liền mang theo rắn nhỏ cất bước hướng cầu gỗ đi tới.
Tốc độ không nhanh không chậm, chỉ dùng vài chục giây liền đạp lên cầu gỗ, chậm rãi tiến về đảo giữa hồ.
Yên tĩnh mặt hồ lúc này bị một đợt gió nhẹ thổi qua, khiến cho bằng phẳng mặt nước lăn tăn lên vài đạo gợn sóng, chiếu gọi lên phía trên cầu gỗ cái kia cường tráng thân ảnh.
Chớp mắt một cái.
Nguyễn Thái liền từ trên cầu gỗ đi xuống, bình ổn đạp lên đảo giữa hồ.
Dù sao cái hồ này cũng chỉ có vài trăm mét vuông mà thôi, cũng không có rộng lớn bao nhiêu.
Mà cái đảo giữa hồ này chỉ có thể càng nhỏ, chỉ có vài chục mét vuông mà thôi.
Diện tích đã bằng một căn phòng học, không nhỏ không lớn, nhưng dư sức để hắn đặt chân.
"Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi? Hoặc có lẽ là ở dưới nước?"
Nhìn xem trống không đảo nhỏ, Nguyễn Thái nghi hoặc không thôi.
Lại cẩn thận quan sát một hồi, đảo nhỏ ngoại trừ chỉ còn lại to lớn gốc cây thì cũng không còn vật gì khác.
Thấy vậy, trong lòng Nguyễn Thái cũng càng nghi hoặc hơn.
Thật chẳng lẽ giống như hắn nghĩ, ở dưới nước?
"Ân?"
Đang tại hắn suy nghĩ kế tiếp nên làm sao thời điểm, kỹ năng "Cảm Xúc" của hắn đột ngột kích hoạt lên.
Bắt lấy trong không khí một cổ yếu ớt ba động cảm xúc.
L... Lạnh quá...
Âm thanh run rẩy nhè nhẹ vang lên trong lòng, để hắn sững sờ một hồi.
Laa~? (Thế nào ala?)
Nhìn thấy Nguyễn Thái sắc mặt biến đổi, rắn nhỏ biết được hắn giống như phát hiện được cái gì, vội vàng dò hỏi.
"Suỵt!"
Nguyễn Thái không có trả lời rắn nhỏ, nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi, suỵt một cái, ra hiệu cho nàng im lặng.
Thấy vậy, Sopia chỉ có thể nén lại trong lòng tò mò, nhu thuận gật đầu một cái liền yên tĩnh nằm xuống.
Nhìn xem rắn nhỏ cuộn người nằm xuống, Nguyễn Thái nhẹ xoa nàng một chút liền bắt đầu di chuyển khắp cả đảo nhỏ, trong miệng không ngừng lầm bẩm lẩm bẩm.
"Không phải ở đây... Cũng không phải ở đây..."
Cũng may đảo nhỏ không lớn, Nguyễn Thái chỉ dùng vài chục giây liền lần nữa bắt được cổ kia yếu ớt cảm xúc ba động, kinh hỉ kêu lên.
"Ở đây!"
Mà chủ nhân của cổ cảm xúc kia hình như nghe được Nguyễn Thái kêu to, giống như tìm được cọng cỏ cứu mạng, lần nữa hư nhược kêu lên cầu cứu.
C...cứu... M... Mạng...
Nghe được cái này nhỏ yếu âm thanh lần nữa vang lên trong lòng.
Nguyễn Thái cũng không lo được mất, vội vàng kêu rắn nhỏ một tiếng liền cúi người xuống, hai tay nhanh chóng bới ra dưới chân bùn đất.
Từng nắm từng nắm nâu đen đất cát liền bị hắn cùng rắn nhỏ đào ra, không tới chốc lát liền đào xuống vài mét.
Cạch!
Cạch một tiếng, một cổ cứng cáp cảm giác đột ngột từ trên tay truyền đến, để hắn đau đớn nhếch mặt một hồi.
"Tê~ Thật đau, bất quá đây là cái gì?"
Vẫy vẫy tay vài cái, Nguyễn Thái cùng rắn nhỏ trừng to hai mắt nhìn xem bị mình đào ra... Thùng gỗ?