Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Vô Tận: Toàn Chức Vua Câu Cá

Chương 99: Gặp nhau cùng tạm biệt




Chương 99: Gặp nhau cùng tạm biệt

Laa~!

Nghe được "ăn" âm thanh, rắn nhỏ hai mắt sáng lên, chờ mong nhìn hắn.

Mà Khả Lỵ phản ứng hơi trì độn một chút, qua vài giây mới phản ứng trở lại, mặc dù không giống rắn nhỏ hưng phấn kêu to, nhưng cũng nhược nhược chờ mong nhìn hắn.

Nhìn xem không khí lần nữa trở nên sinh động, Nguyễn Thái cười nhạt một cái, từ bên cạnh đống lửa gỡ xuống vài thanh nóng hổi xiên gỗ, nhẹ nhàng đưa cho rắn nhỏ:

"Thời gian vừa vặn chín tới, đây, của ngươi."

Laa~

Rắn nhỏ cũng không cùng hắn khách khí, đuôi nhỏ khẽ quấn, tiếp lấy xiên gỗ trên tay hắn.

Hai mắt híp lại, ngửi lấy thơm ngát hương khí, không chút do dự liền cắn xuống một ngụm.

"Ngươi a~ Ăn từ từ thôi, thịt nướng còn nhiều."

Nhìn xem rắn nhỏ ăn dầu mỡ đầy miệng, Nguyễn Thái lắc đầu một cái, phàn nàn, nhưng tay trái lại không chậm trễ chút nào, giúp nàng lau đi.

Tiếp đó Nguyễn Thái liền nhanh tay lấy thêm vài thanh xiên gỗ, đưa cho Khả Lỵ.

Nhìn xem trước mặt không ngừng tản ra hương khí thịt nướng, Khả Lỵ nhịn không được nuốt nước bọt một cái.

Ực~

Nàng đã vài ngày không có gì vào bụng rồi, bụng nhỏ không ngừng gào khóc đòi ăn, để cho nàng đau khổ không thôi.

Nhưng nhu hòa tính cách để cho nàng chần chờ một chút, không có nhận lấy Nguyễn Thái đưa tới xiên gỗ.

Nhìn thấy Khả Lỵ hai mắt long lanh nhìn xem thịt nướng, tiếp đó lại ngượng ngùng cúi đầu xuống, Nguyễn Thái hơi nghĩ một chút liền biết tình huống gì.

Cầm lên Khả Lỵ mềm mại tay nhỏ, cứng rắn đem thịt nướng nhét vào tay nàng, nhẹ nhàng cười lên, nói:

"Ăn a~ Ta cũng không có thiếu thốn chút thịt này, huống chi lấy tình trạng thân thể của ngươi, lại không ăn nữa sẽ xảy ra vấn đề đấy."

Nghe hắn nói như vậy, Khả Lỵ mới nhận lấy xiên gỗ, trên mặt vui vẻ cười lên, nhu hoà cảm ơn.



"Cảm ơn."

Lúc này cũng không chần chờ nữa, hé môi ra nhẹ cắn một ngụm.

Giòn rụm thịt cá vào miệng, trong chốc lát liền bùng nổ.

Cay nồng hương vị nhè nhẹ mang theo vị chua, chớp mắt liền bao phủ chiếm lấy Khả Lỵ toàn bộ vị giác.

Cảm nhận trong miệng bạo tạc hương vị, Khả Lỵ khả ái trương miệng ra, kinh ngạc kêu lên.

"A~ Quá ngon!"

Non mềm cùng dai giòn kết hợp với tuyệt hảo hương vị để cho nàng nhịn không được, tâm thần vui vẻ không thôi.

Tiếp đó nàng liền hạnh phục nhắm mắt lại, hưởng thụ trên đầu lưỡi khó được mỹ thực.

Laa~ (Có khoa trương như vậy sao?)

Rắn nhỏ một bên mâm mâm thưởng thức mỹ thực, nhìn thấy Khả Lỵ kinh ngạc phản ứng, hơi thì thầm.

Nghe được rắn nhỏ âm thanh, lại nhìn xem rắn nhỏ một mặt thỏa mãn, híp mắt lại, Nguyễn Thái nhe răng một cái, trong lòng thầm nghĩ.

"Hắc~ Ngươi còn ngại nói người ta, cũng không xem xem chính mình như thế nào."

Lắc đầu, Nguyễn Thái cũng không nghĩ nhiều nữa, tiện tay cầm lên một xiên, hé miệng, cắn một ngụm lớn.

...

Thời gian giống như thoi đưa, chớp mắt một cái đã là vài chục phút sau.

Sau khi ăn uống một trận, Nguyễn Thái thoải mái thở ra một hơi, vỗ vỗ lười biếng rắn nhỏ, nói:

"Hô~ Nghỉ ngơi đã đủ rồi, chờ ta chuẩn một chút liền đi a, Sopia."

Laa~ (Tốt a~)

Cảm nhận trên đầu ấm áp bàn tay, rắn nhỏ cũng không để ý, kêu lên.



Dù sao hắn đi đâu, nàng đi đó, cho nên cũng không cần xoắn xuýt nhiều như vậy làm gì, tu luyện a~

Đứng người lên, Nguyễn Thái cũng không có gấp gáp rời đi, ngược lại quay đầu lại nhìn xem Khả Lỵ một mắt, tiếp đó hắn chậm rãi đưa tay ra.

Nhìn xem trước mặt to lớn cánh tay, Khả Lỵ chớp chớp mắt, manh manh nhìn hắn, quen thuộc đưa tay mình đặt lên.

Cảm nhận được trong lòng cùng Khả Lỵ lần nữa liên kết, Nguyễn Thái trù trừ vài giây sắp xếp từ ngữ, ầy một tiếng, nói:

"Ầy~ Kế tiếp ngươi có dự tính gì không, có muốn cùng ta đi nhìn xem thế giới này rộng lớn không? Không cần vội vã trả lời, ngươi suy nghĩ kỹ lại cùng ta nói, bất quá thời gian phải nhanh một chút a~"

Nếu như có thể ở đây mà nói, thì nơi đây chính là một nơi tuyệt hảo để xây nhà để ở, đáng tiếc, mục tiêu của hắn là rộng lớn biển cả cùng với mênh mông hải vực.

Mà không phải an nhàn tự tại làm ruộng, sống hết quãng đời còn lại.

Mặc dù thoải mái, nhưng cuộc sống như vậy cũng không phải hắn mong muốn.

Cho nên, hắn dự định b·ắt c·óc Khả Lỵ, khụ khụ, mời chào... nàng một phen.

Khụ khụ, hắn đồng ý chính mình nhìn trúng sắc đẹp của nàng, gặp sắc khởi ý.

Nhưng hắn cũng không phủ nhận tài năng của nàng, phía trước nghe được Khả Lỵ giới thiệu nghề nghiệp của mình, Nguyễn Thái nghe xong liền tâm động không thôi.

Cho nên mới có tình cảnh như hiện tại.

Đương nhiên hắn sẽ không làm ép mua ép bán sự tình, tất cả quyền lựa chọn đều nằm trong tay nàng.

Nếu như Khả Lỵ không đồng ý cùng đi, trong lòng Nguyễn Thái sẽ hơi tiếc nuối một phen, buồn bã chia tay.

Mà Khả Lỵ sau khi nghe hắn nói xong, nguyên bản vui vẻ khuôn mặt cấp tốc cứng lại xụ xuống, buồn bã lẩm bẩm:

"A~ Nhanh như vậy muốn đi rồi sao..."

Nói xong, Khả Lỵ chậm rãi dời tay ra, quay người đi tới bên cạnh đã đứt gãy chỉ còn lại gốc cổ thụ, ngây ngốc nhìn xem.

Nhìn xem Khả Lỵ bộ dáng thất thần, Nguyễn Thái trong lòng hơi nặng một chút, thở dài một hơi, thán.

"Haizz~ Hi vọng nàng có thể cùng đi a~ "



Dù sao, thế giới này đặc sắc như vậy, không đi nhìn một cái, thật sự quá đáng tiếc.

Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái xoay người, bắt đầu dọn dẹp, thu thập một phen.

Trong lúc chờ đợi Khả Lỵ chắc chắn trả lời, Nguyễn Thái cũng không nhàn rỗi, bắt đầu kiểm kê thu hoạch mấy ngày nay.

Một đống bất nhập phẩm nấm rừng, đáng tiếc đa số đều có thể ăn được, số ít độc tố hơi ít, muốn chiết xuất ra được độc tố vô cùng khó khăn.

Cũng may có vài cây ẩn chứa kịch độc, chờ hắn chiết xuất ra, lại trung hòa độc tố một chút, hẳn là có thể thoải mái cơ thể một chút rồi.

Hơn 4 ngày cường độ cao vận động cùng với tiêu hao lượng lớn thể lực, dưngd nhìn mặt ngoài cơ thể của hắn vô cùng khoẻ mạnh, nhưng bên trong cơ thể lúc này hẳn đã là chằng chịt v·ết t·hương rồi.

Bất quá Nguyễn Thái cũng không quan trọng, chờ rắn nhỏ trị xong cánh tay, lại để cho nàng cắn thêm một ngụm nữa là tốt.

Thần kỹ, chính là không nói lý như vậy!

Bạch~ bạch

Đang tại hắn chuẩn bị tiếp tục nhìn xem thu hoạch, sau lưng nhẹ vang lên đạp đất âm thanh.

Chậm rãi xoay người lại, nhìn xem Khả Lỵ tinh xảo nhỏ nhắn khuôn mặt, Nguyễn Thái trong lòng hơi bất ngờ một chút.

"Nhanh như vậy?"

Hắn còn tưởng rằng phải lâu thêm vài phút nữa đây, bất quá cũng tốt, nhìn xem Khả Lỵ thần thái kiên định như vậy, hắn cũng biết nàng đã hạ xuống quyết tâm.

Trên mặt nhẹ cười nhạt một cái, đưa tay ra.

"Nói cho ta trả lời của ngươi a~"

Bất kể đồng ý hay đồng ý, hắn đều sẽ mỉm cười cùng nàng chào hỏi tạm biệt.

Nhân sinh ngắn ngủi, gặp nhau là may mắn, chia tay là vận mệnh.

Cớ gì phải khóc than rời đi đây?

Nhìn xem nam nhân trước mặt, nhìn thấy hắn vẫn như phía trước gặp mặt, dương quang soái khí nhẹ cười lên, trong lòng Khả Lỵ rung động không thôi.

Có lẽ...

Hít ~ hô~

Hít sâu một hơi lại thở ra, khả ái mộc linh tộc bình phục lại tâm tình của mình, chậm rãi giơ tay phải của mình lên, nhẹ nhàng đặt lên Nguyễn Thái khoan hậu lòng bàn tay.