Biển Xanh Mang Em Trở Lại

Chương 5




CK - Trụ sở chính tập đoàn Diệp thị. Tầng 24 tầng cao nhất của tòa cao ốc.

Diệp Minh Duy sau khi rời cuộc họp cổ đông quay trở về anh ra ngoài ban công gió thổi lồng lộng châm một điếu thuốc hút, khói trắng phà ra lan tỏa theo cơn gió cuốn bay đi. Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn xa xăm.

Bác cả cùng chú út lại rục rịch sau lưng, động tay chân vào lô hàng giao cho khách làm công ty tổn thất nặng nề. Ba anh với cương vị chủ tịch tập đoàn lại gây áp lực cho anh, muốn anh liên hôn cùng cháu gái tập đoàn đá quý AMi, đề phòng sau này anh kế nhiệm bọn họ đòi rút vốn vây cánh của anh cũng đủ mạnh để điều hành tập đoàn.

Các mối liên kết làm cho con người ta vững chắc, nhưng anh không muốn vững chắc theo cách cổ hủ áp đặt này. Năm xưa vì ba, anh đã từ bỏ mơ ước của bản thân đi theo con đường ông sắp đặt. Hiện tại anh không muốn ngay cả tình cảm của đời mình cũng bị ông áp đặt nữa. Mấy con cáo già đó, tốt nhất giấu đuôi cho kĩ, đừng để anh nắm được.

"Ting..."

Màn hình di động sáng lên. Minh Duy cầm ra xem là tin nhắn của Trà Mi cháu gái chủ tịch tập đoàn đá quý, người mà ba anh ép liên hôn.

"Duy, em xuống máy bay rồi. Anh mau ra đón em đi. Người ta nhớ anh muốn chết."

Đoạn tin nhắn còn đính kèm icon khóc òa, phía dưới có hai cuộc gọi nhỡ, có lẽ là lúc nãy anh đang trong phòng họp. Gọi không được nên cô ta nhắn tin. Minh Duy cũng chẳng buồn vuốt màn hình hồi đáp hay có bất kì động thái bận tâm nào, có chăng thở dài một hơi đem cất vào trong túi quần tây đen, tiếp tục hút thuốc mắt nhìn xa xăm.

"Rè rè... rè rè..."

Điện thoại lần nữa rung lên sáng màn hình, lần này là tài xế riêng gọi tới cho Minh Duy, anh trực tiếp bấm nghe.

"Chú Lý, có chuyện gì vậy?" Ngữ khí lạnh lùng vang lên.

Chẳng biết đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy đầu mày thanh tú của Diệp Minh Duy nhíu lại. Sau đó anh dập tàn thuốc vào trong lấy áo khoác và chìa khóa sải bước khỏi phòng.

Trên đường lái xe Minh Duy vẫn cố bình tĩnh linh hoạt nhưng thực sự trong lòng cồn cào sốt ruột không yên, anh cũng không hiểu sao bản thân lại xuất hiện trạng thái lo lắng cho cô bé kia đến thế. Lúc nãy khi chú Lý gọi tới báo rằng Thanh Hải chưa ra cổng trường, lúc đó trái tim anh đã quặn nhói đau. Cái cảm giác đã rất lâu rồi mới quay trở lại, khiến anh bứt rứt nôn nao khó mà diễn tả thành lời.



Vừa lái xe vừa co tay nhìn đồng hồ, 12 h 24 phút 36 giây. Anh nhíu mày nhấn ga lao đi như đuổi bắt ánh mặt trời đang chiếu rọi ngoài khung kính chắn.

Kéet...

Chiếc Rolls - Royce Ghost dừng ngay cổng. Diệp Minh Duy bước xuống. Bác bảo vệ ngồi trong phòng trực nhìn ra cũng hú hồn, đôi con ngươi dán chòng chọc vào đôi chân dài mang dày bóng lưỡng cùng gương mặt góc cạnh của anh. Tự nói với chính mình Diệp tổng có chuyện gì gấp gáp sao lại tới đây vào giữa trưa nắng chan chan. Chẳng hề nghe hiệu trưởng thông báo gì cả.

"Diệp tổng xin lỗi vì quấy rầy thời gian nghỉ trưa của anh. Nhưng tôi đã chờ ở đây khá lâu rồi cô bé ấy lại không muốn tôi xuất hiện ở trong trường học, tôi chỉ còn biết gọi cho anh." Chú Lý bước tới cúi đầu ái ngại.

Minh Duy khoác tay ý bảo không sao cũng không cần nói nữa. Sau đó tiến về phía phòng bảo vệ xin phép vào trường. Bác bảo vệ cũng vừa lúc chạy ra, đương nhiên anh là khách đặc biệt có thể vào bất cứ lúc nào, chỉ là anh lịch sự muốn hỏi qua một tiếng thôi. Bác bảo vệ cười xòa gật đầu.

Minh Duy từng học ở đây cho nên thông thuộc đường lối và mọi ngỏ ngách chạy tìm một hồi cớ sao vẫn không tìm thấy Thanh Hải. Hướng cầu thang phụ, căn tin, thư viện, phòng đạo cụ. Giờ này học sinh đang dành lớp ngoại trừ những nơi đó cô bé còn có thể đi đâu?

Tia sáng chợt lóe lên trong đầu, Minh Duy từ lối căn tin theo hướng đường tắt nhỏ hẹp lát đá tổ ong chạy băng sang sân vận động. Dù cho diện tích mặt sân khá rộng nhưng giờ này trời nắng chan chan chẳng có ai điên mà ra đây cả nên rất nhanh Minh Duy đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi co ro ở dưới gốc cây sắn, chung quanh dây leo mọc đầy.

Khoảnh khắc trái tim Minh Duy chấn động kịch liệt. Kí ức cùng khung trời xa xăm ùa về.

Ngày đó Lê Uyên cũng vậy mỗi lần có chuyện buồn em ấy đều sẽ tìm tới chỗ này ngồi dưới gốc sắn im lìm trốn tránh tự gặm nhấm một mình. Gốc sắn lâu đời lưu giữ kỉ niệm của bao nhiêu thế hệ học sinh, trên đó còn có tên của anh và Lê Uyên hai đứa tự tay khắc vào. Thi thoảng nhớ em ấy anh cũng hay tìm tới chốn đây hồi tưởng quá khứ tươi đẹp vì sợ thời gian trôi qua chóng vánh, sợ công việc thường ngày bộn bề chồng chất sẽ khiến anh quên mất kỉ niệm xưa.

Không ôm mấy cái hi vọng khi tới đây thật chẳng ngờ lại tìm được Thanh Hải ở chỗ này. Từ dáng ngồi cho tới sở thích cũng tương liên, bất tri bất giác hai khung cảnh quá khứ và hiện tại đan xe như hòa làm một. Minh Duy quá xúc động anh quỳ một chân xuống thất thần nhìn ngắm cô bé học sinh áo trắng quần xanh đang tựa đầu vào gốc cây ngủ ngon lành, gió mát buổi trưa thổi vù qua tóc mai trước trán cô bé nhẹ bay bay. Minh Duy xao xuyến cõi lòng không tự chủ đem ngón tay vuốt ve gương mặt bé con, thổn thức bồi hồi, giọng anh khàn đi hẳn.

"Lê Uyên có phải em không, em trở lại với anh sao Lê Uyên?"

"Ưm..."

Đang ngủ ngon lành bị bàn tay nào bẹo má, Thanh Hải biếng nhác mở mắt ra, bất ngờ khi thấy ai kia gần trong gang tấc hơi thở ấm nóng nặng nề phả vào mặt mình. Cô bé nhất thời ngây ngẩn, mắt tròn xoe long lanh.

"Lê Uyên, Lê Uyên..." Minh Duy thình lình cúi xuống bưng lấy gương mặt Thanh Hải, dưới gốc sắn thô lỗ duyện hôn.

Ta nói hôn thì cũng thôi đi còn gọi tên người khác. Thanh Hải điên tiết đẩy Minh Duy ra, tiện thể tát vào mặt anh thêm một cái đau điếng.

"Tên khốn biến thái ông làm cái gì vậy? Sao ông có thể nhân lúc người ta đang ngủ say mà chiếm tiện nghi của người ta."

Có lẽ bị tát đau Minh Duy bỗng sực tỉnh nhận ra hành động hồ đồ mất kiểm soát vừa rồi của mình. Anh lật đật đứng dậy buông một câu xin lỗi.

Lời xin lỗi càng như cây kim châm đâm vào tim mình, Thanh Hải nhếch môi cười chua chát.

"Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi đó một lời xin lỗi đơn giản liền cho qua, ông hôn tôi mà miệng thì không ngừng gọi tên người con gái khác có phải bất công với tôi quá rồi không. Tôi là con người cũng có máu có thịt và có trái tim, tôi cũng biết đau và biết khóc mà, xin ông từ nay tôn trọng tôi một chút, tránh xa tôi ra. Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."

Thanh Hải nhặt cặp sách bên cạnh đứng dậy lảo đảo rời đi.

Minh Duy chụp lấy tay cô bé: "Để tôi đưa nhóc về, chân đang còn đau chưa khỏi."

"Không cần." Thanh Hải giật tay ra. Lớn tiếng như quát nạt.

Minh Duy càng nắm chặt hơn không buông: "Đừng cứng đầu nữa để tôi đưa nhóc về, giờ này bắt xe buýt rất khó."

"Đã bảo không cần mà ông không nghe thấy sao mau buông tôi ra. Tôi không muốn làm thế thân của người khác, tôi tên là Thanh Hải tôi không phải người đó của ông. Tôi không muốn làm thế thân sống dưới cái bóng của người ta. Làm ơn, làm ơn buông tôi ra." Thanh Hải nấc lên từng cơn nước mắt giàn dụa. Minh Duy nhận ra mình đã quá sai lầm, ngộ nhận bao lần làm cô bé này tổn thương uất ức, anh càng sâu sắc nhận ra bé con cũng đã thích mình.

Vì thế Minh Duy chậm rãi buông tay. Nếu đã không có tình cảm, không nên dây dưa làm hại một người vô tội.

Vù ù, cơn gió mát thoảng vù qua giữa trưa nắng chan chan, Thanh Hải lại cảm thấy toàn thân lạnh toát. Bàn tay ấm áp của ai kia buông ra mất rồi, quả nhiên cô chỉ là cái bóng đổ dưới lòng đường. Thanh Hải xách cặp lững thững rời đi.

Minh Duy đứng lại đó nhìn theo cái chân cà nhắc khó nhọc lê bước của cô bé cho tới khi khuất dạng. Cảm giác trống trải dâng tràn, hết rồi từ nay không còn lí do gì gặp lại.

.....

Những ngày sau đó Thanh Hải trở lại cuộc sống bình thường, học tập và vui chơi. Dưới tàng cây bàng đánh cờ cùng đám bạn, vào lớp thì chăm chú nghe giảng, môn nào cũng đạt điểm cao.

Giờ họa bài của các bạn phát ra cả rồi, bài của Thanh Hải thầy Tiến còn giữ lại cho cả lớp xem. Bức tranh phong cảnh cánh đồng hoa cỏ dại vẽ bằng chì trên giấy A3 vừa được mở ra, cả lớp ồ lên tràng dài. Bố cục hài hòa sống động như thật, lá cỏ mềm mại sương sớm còn đọng vương. Phối màu tương phản tạo nên sự rực rỡ cho nhau và làm nổi lên những gam màu chính. Ánh mặt trời ló dạng chiếu rọi những tia nắng đầu tiên vạn vật tựa hồ bừng tỉnh sau đêm đông dài lạnh lẽo. Tạo cho người xem cảm giác thanh mát cùng ấm áp như một dòng suối nước âm thầm chảy len qua tâm hồn. Bức tranh có tựa đề là Hy vọng. Đạt điểm tối đa.

Tan học đám bạn vây quanh Thanh Hải, rủ nhau kéo về nhà cô bé học nhóm đánh cờ. Cuộc sống dường như chưa từng có ai kia chen vào.

Hai tuần cứ thế trôi qua ngày Hội thao toàn trường cũng tới. Thanh Hải khỏi đau chân từ một tuần trước đó cô bé đương nhiên đăng kí tham gia. Đại diện cho nữ sinh khối bốn ghi danh hai môn cá nhân là chạy 1200 mét và xe đạp chậm. Hai môn tập thể là cầu lông đánh đôi và chạy tiếp sức. Ngoài ra cô bé còn lên hát mở màn cho buổi khai mạc. Danh sách do đó tên cô bé đánh dấu hầu hết các ô.

Chả hiểu do hiềm khích ganh tỵ hay chỉ là đơn thuần đùa cho vui, một vài bạn gái trong trường đã ẹo ẹo qua lại đến trước mặt Thanh Hải, léo nhéo nói: "Ai nha lớp phó học tập của 7A cái gì cũng giỏi. Toán lí hóa, văn sử địa, sắp tới còn đại diện toàn trường đi thi văn cấp tỉnh, xin hỏi có cái gì bạn học của chúng ta không biết nữa không ta?"

"A có đó, có đó bạn ấy không biết bơi, bạn ấy rất sợ nước. Lần nào tới tiết thầy Khoa bạn ấy cũng bùng. Nghe đâu ba mẹ bạn ấy còn viết đơn đề nghị cho bạn ấy miễn tiết bơi lội."

"A thì ra là vậy, bạn ấy cũng không phải học sinh toàn diện gì như người ta đồn thổi, cũng có môn không biết đó thôi."

Thanh Hải nghe xong gương mặt âm trầm chẳng nói gì nhưng toàn thân cô bé đã run rẩy.

Hội thao diễn ra tốt đẹp cho tới trận chung kết. Thanh Hải về nhất cuộc thi chạy 1200 mét và xe đạp chậm. Cầu lông đôi và chạy tiếp sức xếp hạng nhì. Đội cổ vũ hò hét vang dội. Cô giáo chủ nhiệm rớm cả nước mắt.

Sắp xếp dự định cuối tuần mở tiệc liên hoan ăn mừng.

Tầng 24 tòa cao ốc. Trong phòng làm việc Minh Duy đang phê văn kiện. Điện thoại ting liên tục. Anh mở ra xem là một loạt ảnh chụp trong ngày Hội thao thư kí gửi tới.

Thanh Hải trong cuộc thi tiếp sức. Thanh Hải khởi động chạy 1200 mét đơn nữ. Thanh Hải bước lên nhận giải thưởng. Cổ động viên hò hét huyên náo đông đúc, ngay cả hình ảnh cô bé uống nước lau mồ hôi gì gì đó thư kí cũng chụp luôn không bỏ sót. Quả là một thư kí tận tụy có tâm với sếp hết mình. Minh Duy đang xem xét tăng tiền thưởng cuối năm cho anh ta.

Ngón tay không tự chủ lướt xuống liên tục. Hàng loạt những bức ảnh của những ngày trước đó nữa lại hiện ra. Thanh Hải dưới tàng cây bàng đánh cờ. Thanh Hải trong căn tin ăn uống. Thanh Hải cùng các bạn tan trường, bá vai bá cổ.

Hóa ra suốt hai tuần trôi qua tuy Minh Duy không gặp cô bé nhưng vẫn cho người quan sát cô mỗi ngày. Mỗi bức ảnh chụp trong đây đều là nụ cười rạng rỡ của cô, cho thấy bé con sống rất tốt rất vui vẻ hạnh phúc.

Có lẽ anh thật sự lo nghĩ nhiều rồi. Tuổi học trò mới lớn thường bồng bột cảm giác dành cho anh chỉ là nhất thời say nắng mà thôi. Anh rời đi cô bé liền sẽ quên anh, thoải mái sống và học tập.

Không giống như anh, có lẽ trên đời này cũng chỉ có mình anh chấp niệm quá khứ, khó quên nghĩa cũ tình xưa mà thôi. Cũng tới lúc trả tự do cho người ta rồi, ngay từ đầu vốn dĩ đã không chung đường, đã không là gì của nhau.

Minh Duy nhớ lại lần đầu gặp Thanh Hải ở gần cầu thang hướng phòng đạo cụ. Minh Duy mỉm cười nhạt, anh bấm máy gọi cho thư kí bảo: "Từ nay không cần chụp hình gởi cho tôi nữa, anh quay về vị trí của mình đi. Mọi chuyện kết thúc rồi."

Minh duy ngắt máy, ngửa đầu ra sau ghế xoay. Không gian chung quanh anh bỗng chốc rơi vào thinh lặng.

Hai tháng sau

Vào buổi sáng đẹp trời Diệp Minh Duy thức dậy tắm rửa thay y phục, dùng qua chút điểm tâm hai chị giúp việc mang lên. Đang định tới công ty thì có cuộc gọi tới, Minh Duy tay đeo đồng hồ, cúc áo sơ mi còn chưa kịp gài nhận điện thoại. Đầu dây bên kia tiếng trợ lý vang lên oang oang khẩn trương, tới nỗi hai chị giúp việc còn nghe loáng thoáng.

"Không hay rồi sếp ơi, vợ sếp bị té cầu thang rồi. Nghe đâu trưa hôm qua nhưng giờ tôi mới nhận được điện thoại báo tin từ em trai sếp. Hình như té rất nặng..."

Lỗ tai Minh Duy lùng bùng.

"A lô sếp, sếp còn nghe tôi nói chứ. Cậu ấy gọi tới từ bệnh viện...."

"Tôi nghe rồi. Giờ tôi sẽ tới đó, cúp máy đi." Minh Duy chộp lấy chìa khóa xe, áo khoác cũng không kịp mặc anh sải bước như chạy ra ngoài. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự lao đi mất hút.

Hai chị giúp việc nhìn nhau lo lắng, cầu trời khấn Phật cho cô bé kia bình an vô sự.